Có lẽ tại thời điểm trước khi
chết, người ta đều có rất nhiều suy đoán, nhưng lúc thời khắc đó tới,
sau khi tất cả các giác quan đều biến mất thì chết cũng không còn là
chuyện quan trọng nữa.
Nằm trong phong ấn của Ma vương này, đối với ta và Mặc Thanh mà nói cũng không khác gì đã chết.
Ta không cảm giác được phong ấn tồn tại, Mặc Thanh tồn tại, cũng như không cảm giác được sự tồn tại của chính mình. Vốn dĩ ta muốn xuống đây để
cùng bầu bạn với Mặc Thanh, ai ngờ xuống đến nơi này lại không làm được
gì, cũng không biết đây còn có thể coi là đang bầu bạn nữa hay không.
Nhưng dù có như vậy, ta cũng không hối hận vì đã lao vào cột sáng này với
hắn. Tuy chỉ có thể cảm nhận được một chút ấm áp trong lồng ngực hắn vào những giây phút cuối cùng, ta cũng cảm thấy đáng giá.
Không biết đã phiêu đãng ở trong hư vô đó được bao lâu, đột nhiên, ta nghe thấy
một giọng nói thật nhỏ. Hình như là kinh văn, lúc gần lúc xa, khi có khi không. Chẳng biết đã nghe thấy bao nhiêu lần, dần dần ta bắt đầu cảm
nhận được nhịp đập của trái tim mình.
Rốt cuộc đến một ngày, trong những tiếng ngâm tụng kinh văn, ta mở hai mắt ra.
Xúc giác quanh thân khôi phục, ta phát hiện mình đang được một người khác
ôm vào trong ngực, mà trong vòng ôm đó, thứ duy nhất ta có thể cảm nhận
được chính là nhịp tim đập thật chậm của hắn.
Là Mặc Thanh.
Bốn phía ánh sáng chói mắt, hắn ôm lấy ta trôi lơ lửng trong phong ấn,
không có đích đến, cũng không có mục tiêu. Chẳng biết hắn cứ ôm ta như
vậy trong bao nhiêu năm rồi, mà chuyện đó cũng đâu có quan trọng gì.
Mặc Thanh chưa tỉnh lại, hắn vẫn chìm sâu ở trong hư vô, mà đối với ta mà
nói, nếu hắn vẫn ngủ say thì ta tỉnh lại cũng không còn ý nghĩa.
Ta cọ xát ở trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn, ghé người ôm
chặt hắn, nhắm mắt lại, tiếp tục trôi nổi giữa ánh sáng nghe tiếng tụng
kinh văn.
Cuối cùng cho đến một ngày, tiếng kinh văn truyền đến
lớn hơn, ta bị nhịp tim đập càng lúc càng mãnh liệt của Mặc Thanh thúc
cho tỉnh lại. Đã lâu không hoạt động đầu óc, thật lâu sau ta mới hiểu
được tim hắn đập mạnh như vậy có ý nghĩa như thế nào.
Ta ngửa đầu lên nhìn, thấy mí mắt hắn khẽ run lên.
Mí mắt mở ra, đôi đồng tử đen thăm thẳm như bầu trời đêm lại một lần nữa phản chiếu bóng dáng của ta.
Ta há miệng, nhưng vì quá lâu không nói gì nên giờ không biết phải lên tiếng như thế nào.
Mặc Thanh nhìn ta, cánh tay hơi xiết chặt: “Ta dẫn nàng … đi ra ngoài.”
Giọng hắn khàn khàn, vừa dứt lời thì không gian bốn phía bỗng giống như mặt
kính bắt đầu nứt vỡ, âm thanh rạn nứt không ngừng vang lên. Đồng thời
tiếng tụng kinh văn cũng càng lúc càng lớn, ta chỉ biết sau một tiếng nổ vang dội thì cả không gian màu trắng xung quanh hoàn toàn sụp đổ.
Khí tức bốn bề đánh thẳng vào thân thể ta, Mặc Thanh bảo hộ ta thật chặt ở
trong ngực. Hắn ôm ta nhảy lên, phá tan tầng ánh sáng mỏng cuối cùng ở
trên đỉnh, nhất thời nắng ấm cùng gió nhẹ bên ngoài phả vào mặt.
Tiếng sụp đổ sau lưng thật lớn, phía dưới có vô số người kinh hô. Ta quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh huyệt động đang sụp đổ có một nửa là người của
Vạn Lục môn, Tư Mã Dung, Cố Hàm Quang, Chỉ Yên đều có ở đây. Số còn lại
là người của tiên môn, Thiên Trần các, Quan Vũ lâu, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn ta và Mặc Thanh.
“Ra rồi…”
“Bọn họ đi ra rồi!”
Ta nghe được tiếng Thập Thất vui mừng điên cuồng hò hét ở bên dưới.
Ngước đầu nhìn một chút ánh nắng trên bầu trời, chỉ cảm thấy thật khó tin.
Trúc Quý từng nói nếu muốn cho Mặc Thanh khôi phục lại bộ dạng như trước kia thì ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm, vậy mà hiện giờ, dưới sự
chứng kiến của mọi người, chúng ta đã đi ra khỏi đó rồi…
Ta quay đầu sang nhìn Mặc Thanh, hắn cũng đang chăm chú nhìn ta.
Ta khẽ nhếch khóe môi, nhìn Mặc Thanh rồi cười to một tiếng, ánh mắt hắn
thật dịu dàng. Ta ở trong ngực hắn, nhào hai tay qua vai, ôm lấy cổ hắn.
Ra được rồi. Tuy rằng bị giam ở trong phong ấn cùng Mặc Thanh cũng không
có gì đáng sợ, nhưng so ra, ta vẫn thích một cuộc sống có thể đem lại
hạnh phúc cho hắn hơn.
—
HỒI CUỐI
Ngày đó, sau khi thoát khỏi phong ấn của Ma vương trong sự vui mừng của mọi
người, ta và Mặc Thanh trở về Vạn Lục môn. Cố Hàm Quang đến kiểm tra
thân thể cho hai chúng ta. Mặc Thanh không có gì đáng ngại, luồng khí tà sát trong thân thể đã bị phong ấn xóa bỏ toàn bộ, tiêu tan vào sông
núi, nhưng thân thể của ta lại không được ổn cho lắm.
Ta và Mặc
Thanh không giống nhau, tuy ta sinh ra đã làm ma nhưng ta lại không phải là tâm ma, trong thân thể không có quá nhiều khí tức tà ác. Do vậy, khi vào trong phong ấn, sức mạnh quanh thân ta đã bị đánh tan, các bộ phận
trên cơ thể phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Muốn nói được thì phải từ từ luyện tập, muốn đi bộ cũng phải tập luyện dần dần, nhưng nói tóm
lại, tính mạng không có gì phải lo.
Tuy nhiên, điều này vẫn khiến cho Mặc Thanh cảm thấy day dứt.
Cố Hàm Quang chuẩn bị thuốc cho ta, lại để ta ở trong viện tĩnh dưỡng.
Ngày nào ta cũng sai bảo Mặc Thanh, kêu hắn bón cho ta ăn, bưng cho ta
chén nước; thỉnh thoảng còn muốn “thơm thơm”, muốn ôm ôm. Trong lúc
luyện tập đi bộ ở ngoài sân thì nhất định phải là hắn đỡ. Có lúc tính
xấu nổi lên muốn đi xa một chút, liền bắt hắn tới cõng ta.
Hắn cũng rất vui vẻ nghe ta sai bảo.
Ta biết, ta phải kiêu căng một chút mới có thể giúp cho Mặc Thanh bớt đi sự khó chịu tự trách trong lòng.
Cái gì hắn cũng chiều theo ta, ta nói muốn lên trên mây ngủ, hắn cũng có
thể khoác thêm cho ta cái áo lông cừu rồi đưa ta lên trời cao. Cố Hàm
Quang nói với hắn: “Ngươi coi nàng là đứa nhỏ to xác cần phải nuôi dưỡng hả?”
Cố Hàm Quang nói ngay ở trước mặt ta, ta liếc mắt trừng
hắn, mà Mặc Thanh chỉ vừa giúp ta thổi thuốc vừa nói: “Vậy thì sao?” Mặc Thanh đỡ lưng ta ngồi dậy, ta nhìn Cố Hàm Quang lầm bầm môt câu: “Nghe
thấy không? Ta tốt số nên mới có người cưng chiều đấy.” Vì hiện tại ta
và Mặc Thanh đang ân ân ái ái, cho nên ta ngoan ngoãn uống chỗ thuốc
đắng ngắt mà hắn đưa tới miệng này.
Vẻ mặt Mặc Thanh ôn hòa: “Ngoan, uống hết nào.”
Ta vô cùng phối hợp uống cho bằng hết.
Mặc Thanh nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ, trước khi bước ra khỏi cửa liền quay
lại nói với Cố Hàm Quang: “Nàng như thế này mới dễ nuôi.”
Ớ… Nghe câu này của Mặc Thanh hình như có ý khác thì phải, hay là … hắn chê ta trước kia khó nuôi hơn hiện giờ?
Cố Hàm Quang lạnh nhạt cười một tiếng: “Còn không phải à? So với việc lúc
trước suốt ngày muốn lên trời gây chuyện thì bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
“Hứ, cái mồm đáng ghét của Tiểu Ải Tử nhà ngươi. Ngươi còn muốn Thẩm Thiên Cẩm thích ngươi nữa hay không?”
“Không muốn.” Cố Hàm Quang liếc mắt, “Vươn tay ra, phải bắt mạch rồi.”
Chuyện gì Mặc Thanh cũng nuông chiều ta, duy chỉ có một việc, chính là mỗi
ngày không để cho ta cùng Thập Thất và Chỉ Yên ở chung một chỗ trong
thời gian quá dài. Từ lúc ta và Mặc Thanh bắt đầu đi vào phong ấn, thời
gian cũng trôi qua được mười năm rồi.
Trong khoảng thời gian mười năm này, trên nhân thế xảy ra rất nhiều chuyện.
Nói thí dụ như vị trí Môn chủ của Vạn Lục môn, dưới sự nâng đỡ của Lâm Tử
Dự và Tư Mã Dung, Chỉ Yên lợi dụng thân phận đồ đệ của Môn chủ đứng vào
chức vị hộ pháp, có thực quyền Môn chủ, chấp chưởng Vạn Lục môn. Trải
qua mười năm ma luyện, Chỉ Yên từ một tiểu cô nương hay thút tha thút
thít ban đầu nay đã trưởng thành là một người đứng đầu môn phái sát phạt quyết đoán.
Ta nghe mà cảm thấy thế sự thật khó liệu, thiên ý
khó dò, nhưng lại nghĩ chung quy thì Chỉ Yên cũng coi như do một tay ta
mang ra ngoài; cho nên cũng cảm thấy hết sức kiêu ngạo.
Mà trong mười năm đó, Chỉ Yên còn cùng Thập Thất chơi với nhau càng ngày càng thân.
Hai người này xúm lại chạy tới tìm ta, lúc ấy Đông Sơn chủ đã chẳng còn bộ
dạng đằng đằng sát khí, hộ pháp đại nhân kiêm quyền Môn chủ Vạn Lục môn
cũng khôi phục lại dáng vẻ của một tiểu cô nương. Môn chủ tiền nhiệm là
ta đây cùng hai nàng ở chung một chỗ cũng không kìm được tinh thần hóng
chuyện, líu ra líu ríu có thể tán gẫu đến nửa ngày.
Nhưng ở trong mắt Mặc Thanh, hai người các nàng không khác gì u ác tính, hơn nữa còn làm chậm trễ việc ta nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Mặc Thanh chỉ cho các nàng một canh giờ đến thăm ta, mà chỉ trong
vòng từng ấy thời gian, các nàng cũng có thể kể cho ta nghe rất nhiều
chuyện bát quái.
Như việc Cầm Thiên Huyền làm thế nào tìm được
phương pháp hóa giải từ trong điển tịch kinh thư, để người của Thiên
Trần các liên tục tụng kinh nhằm đẩy mạnh tốc độ của phong ấn, nhanh
chóng rút hết luồng khí tà ác trong thân thể Mặc Thanh ra. Còn kể cả
chuyện mấy năm nay, mỗi lần Cố Hàm Quang chạm mặt Thẩm Thiên Cẩm thì có
biểu hiện, dáng vẻ như thế nào.
Qua lời kể của hai nàng, ta biết
Cố Hàm Quang vẫn còn rất thích Thẩm Thiên Cẩm, nhưng hiện giờ hắn vẫn
phải khổ sở đè nén, chẳng qua là sợ tình độc trong người Thẩm Thiên Cẩm
phát tác, đi đời nhà ma.
Ta liền giúp hắn nghĩ kế: “Thời gian qua ngươi cứu không ít người cho Vạn Lục môn, cũng đã cứu ta và Mặc Thanh
rất nhiều lần. Nếu ngươi muốn thì để cho Mặc Thanh phế một thân công
pháp của Thẩm Thiên Cẩm đi, như vậy tình độc của nàng…”
Cố Hàm Quang hung hăng ghim một châm vào mu bàn tay ta: “Ngươi dám!”
Ta nhếch miệng, đây không còn là vấn đề ta có dám hay không nữa, mà Thẩm
Thiên Cẩm người ta đã lặng lẽ tới trưng cầu ý kiến của Mặc Thanh về
chuyện này rồi đấy.
Hai ngày trước, nhân lúc Cố Hàm Quang không
có trong viện, Mặc Thanh vừa đỡ ta luyện tập đi bộ, vừa cùng ta thương
lượng. Mấy năm gần đây dường như Thẩm Thiên Cẩm cũng dần dần nhớ lại một chút những gì đã trải qua, nhưng vì Cố Hàm Quang đã đặc biệt dùng châm
phong tỏa trí nhớ nên nàng không có cách nào nhớ lại hết mọi chuyện. Tuy vậy, nàng vẫn biết, chuyện này đối với nàng mà nói là cực kỳ quan
trọng. Đã vậy càng gặp Cố Hàm Quang, nàng lại càng muốn thấy hắn nhiều
hơn. Mặc dù trí nhớ không có, tình độc đã giải, nhưng tình cảm lại bắt
đầu nhen nhóm, sắp có khuynh hướng giẫm vào vết xe đổ lúc trước rồi.
Thẩm Thiên Cẩm là một nữ nhân quyết đoán, nếu không thể bỏ được phần tình
cảm này thì dứt khoát hủy hết một thân công pháp, trả tự do cho chính
mình.
Nếu muốn phế tu vi của bản thân thì cần phải tìm một người có
năng lực lợi hại hơn nàng rất nhiều. Mà hiện giờ trên giang hồ, ngoại
trừ Mặc Thanh và Cầm Thiên Huyền ra, quả thực nàng không nghĩ ra ai khác có thể làm được việc đó. Trước đấy, Cầm Thiên Huyền mới phá phong ấn
của Ma vương để ta và Mặc Thanh ra ngoài xong, hiện tại hắn đang bế
quan. Thẩm Thiên Cẩm không còn lựa chọn nào khác, không có Mặc Thanh
giúp thì không thể thực hiện được.
Mặc Thanh nói với ta: “Đối với chuyện tình yêu ta vốn chậm chạp, ngay cả với nàng… cũng thường xuyên
không biết nên biểu đạt tình cảm ra sao. Về chuyện của Thẩm Thiên Cẩm
này, nàng thấy thế nào?”
Lúc ấy ta trả lời Mặc Thanh như thế này: “Xem chàng nói kìa, về chuyện tình yêu ấy mà, nếu không phải do ta ngu
ngốc thì lúc trước có tạo ra một đống thiêu thân lao vào ngăn cản hai
chúng ta không.”
Sau đó Mặc Thanh liền trầm mặc. Im lặng rồi im lặng, tiếp đến bật cười: “Nói như vậy thì đôi ta là tuyệt phối rồi.”
Đúng vậy đó, hắn ngây ngốc bỏ tình cảm ra, còn ta thì khờ khạo tiếp nhận;
cứ ngốc nghếch đi thật nhiều lối rẽ, trải qua vô số chặng đường oan
uổng, cuối cùng va được vào nhau, hiện tại mới có thể tay trong tay ở
chung một chỗ như thế này.
“Hoàn thành ước muốn cho Thẩm Thiên
Cẩm đi.” Ta nói, “Chúng ta có thể từ trong phong ấn đi ra ngoài nhanh
như vậy, Quan Vũ lâu các nàng cũng góp không ít công sức. Nàng đã hi
vọng như thế thì cho nàng được toại nguyện đi.”
Mặc Thanh đáp lời, chuyện về sau như thế nào, ta không can thiệp vào thêm.
Cách chừng mười ngày sau, Cố Hàm Quang khóc đến nỗi mặt trắng bệch nhưng
không giấu nổi nụ cười ôn hòa dẫn Thẩm Thiên Cẩm trở về viện. Về phần
sau này bọn họ chung sống với nhau ra sao đã không còn quan hệ gì đến ta nữa.
Thời gian trôi qua, thân thể của ta hồi phục rất nhiều.
Thời điểm Mặc Thanh không có ở đây, ta cùng Thập Thất và Chỉ Yên chơi
đùa náo loạn ầm ĩ; đến khi hắn trở lại, ta vẫn có thể mặt dày giả bộ
buồn bã đau thương muốn hắn cõng, kêu hắn ôm.
Có lúc huyên náo
quá mức khiến cho hắn không vui, ta dụ dỗ mấy câu, hôn nhẹ vào mặt hắn
mấy cái là ổn thỏa. Nhưng vào ngày mà Cầm Thiên Huyền xuất quan, hết
‘thơm thơm’ rồi hôn hôn Mặc Thanh cũng quyết không chịu bỏ qua.
Chuyện này phải kể đến việc …
Ngày đó ta đang cùng hắn chơi thuyền trên hồ.
Chỉ Yên đã nói rất nhiều lần là muốn ta hoặc Mặc Thanh quay về đảm nhiệm vụ chức vụ Môn chủ Vạn Lục môn, nhưng cả hai chúng ta đều không ai muốn
làm.
Lúc trước khi vẫn còn trôi nổi giữa hư không, trong lòng ta
đã hiểu rõ, những chuyện ta và Mặc Thanh đã làm, người khác có thể làm
thay được.
Nhưng chỉ riêng việc chung sống bên nhau là không một ai có thể thay thế.
Ta không muốn dùng thời gian ở bên cạnh Mặc Thanh để lãng phí vào những
chuyện khác nữa. Đương nhiên Mặc Thanh cũng nghĩ như vậy.
Sau khi ta có thể sử dụng được pháp thuật, Mặc Thanh liền dẫn ta đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, vô cùng thanh thản tự tại.
Hôm đó, ta đang nằm ở trên thuyền uống rượu, mỉm cười nhìn Mặc Thanh đứng
chống sào ở đuôi thuyền. Lúc bốn mắt chạm nhau, ta giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc: “Chàng đoán xem rượu ngày hôm nay có thơm hay không?”
Mấy ngày dính lấy nhau, Mặc Thanh đã quen với vài thủ đoạn ta hay dùng rồi. Hắn biết ta muốn làm chuyện xấu, nên nghe xong chỉ cười mà không nói.
Lộ Chiêu Diêu ta muốn quyến rũ chàng, còn có thể để cho chàng nói không nữa à?
Ta xách theo bầu rượu, đứng lên, lảo đảo bước vài bước đến đuôi thuyền.
Thuyền có lắc lư một chút, khẽ chòng chành. Ta một tay quàng qua cổ Mặc
Thanh, ngửa đầu lên cắn cằm của hắn; đồng thời nâng lên một chân, đầu
gối cọ xát vào người hắn: “Đã ngửi thấy hương rượu chưa?”
“Chiêu Diêu.” Hắn kêu ta, “Con khỉ ở trên cây đang nhìn nàng kìa.”
“Con khỉ nào mà dám to gan như vậy.” Ta quay ngoắt đầu, đang muốn dùng thuật pháp đánh con khỉ kia xuống thì Mặc Thanh lại bất ngờ ôm lấy eo ta. Ta
khẽ giật mình, thân thể mất thăng bằng, ngã sang một bên. Nhưng Mặc
Thanh không đỡ ta, mà chỉ vòng tay ôm chặt, đạp lật thuyền, để ta và hắn cùng rơi xuống hồ. Nước hồ trong vắt, giữa hè mát lạnh.
Hắn nắm lấy cằm ta: “Như thế này thì nó không nhìn thấy nữa rồi.”
Ta cười to một trận: “Tiểu quái dị, chàng giả bộ tốt đấy.”
Sau một trận dây dưa dưới nước, ta ghé vào vai hắn nghỉ ngơi. Lúc này đột
nhiên thấy bầu trời phương xa lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Ô, là cái gì vậy nhỉ?” Ta hỏi Mặc Thanh, Mặc Thanh quay đầu lại nhìn, cũng có chút kinh
ngạc: “Có người tu tiên thành công rồi.”
Trên thế gian này, người có thể đạt được thành công đó gần nhất, trừ Cầm Thiên Huyền ra thì còn có thể là ai.
Ta cùng Mặc Thanh chỉnh trang lại y phục, di chuyển đến Thiên Trần các.
Cầm Thiên Huyền được coi là đại ân nhân của ta và Mặc Thanh. Nếu hắn chuẩn
bị phi thăng lên trời, đương nhiên hai chúng ta sẽ đến nhìn mặt hắn lần
cuối cùng.
Đồng thời tới đó, còn có cả Thập Thất. Cầm Thiên Huyền đạp mây mà lên, từng bước tiến vào Cửu Trọng Thiên. Ta sống ở trên đời
nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy được một người tu tiên thành công. Những người từng đạt được trước kia đã là chuyện xảy ra cách đây
lâu lắm rồi, gần như chỉ còn là truyền thuyết.
Thập Thất nhảy lên ngự kiếm muốn đuổi theo, nhưng Cầm Thiên Huyền đi quá nhanh, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại Thập Thất đạp kiếm, đứng trên
không trung, mờ mịt nhìn về phía bầu trời, không chịu xuống.
Lúc
trước bọn họ đã nói với ta rồi, sau khi diệt trừ Khương Vũ, trong mười
năm này, Cầm Thiên Huyền thông duyệt kinh thư, dốc lòng tu hành. Ở bên
ngoài phong ấn của Ma vương bày trận tụng kinh cho môn đồ Thiên Trần
các, gia tăng lực của phong ấn mới có thể thanh lọc lực tà sát mà Khương Vũ khơi dậy trong thân thể Mặc Thanh nhanh như vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Cầm Thiên Huyền giúp ta và Mặc Thanh, cũng là giúp chính
hắn tu hành. Trước khi cứu hai chúng ta, hắn đã tu hành thành công rồi,
chẳng qua là vẫn kín đáo giấu giếm. Sau đó phá được phong ấn Ma vương,
hắn tự đi bế quan. Người ngoài đều nói hắn bị đả thương tu hành vì phá
vỡ phong ấn.
Kết quả, không ngờ ngay sau khi xuất quan, lại trực tiếp một bước lên trời.
Ta dùng Truyền Âm Thuật, kêu Thập Thất đi xuống. Nàng bước tới trước mặt
ta, có chút ngẩn ngơ: “Môn chủ, tại sao Cầm Thiên Huyền thăng thiên, ta
tuyệt không cảm thấy vui mừng thay hắn, mà trong lòng lại thấy trống
rỗng.”
Ta nhìn Thập Thất, suy nghĩ, nếu Cầm Thiên Huyền đã đi
rồi, có một số việc cũng không cần phải nói rõ ràng làm gì. Ta dụ dỗ
nàng: “Về nhà ăn chút thịt đi, ăn thịt vào là ổn thôi.”
Nàng tin lời ta, gật gật đầu rồi quay trở về.
Ta nhìn đám mây còn lưu lại trên bầu trời ngẫm nghĩ, chuyện Cầm Thiên
Huyền tu hành thành tiên đối với Thập Thất mà nói không phải là chuyện
may mắn gì, nhưng đối với ta và Mặc Thanh mà nói lại vô cùng may mắn.
May mà Cầm Thiên Huyền tu luyện công pháp đến trình độ đó, bằng không,
chẳng biết đến khi nào ta và Mặc Thanh mới có thể ra khỏi phong ấn ấy
đâu…
Mà đợi chút …
Chẳng lẽ phúc khí của góa phụ tiên nhân chính là ám chỉ điều này sao?
Mặc Thanh quay đầu sang nhìn ta, hơi híp mắt lại: “Góa phụ cái gì?”
Ta sờ sờ trước ngực… Chết rồi, khuy Tâm Kính còn đeo ở trên người.
Ta đảo mắt mấy vòng, sắc mặt Mặc Thanh càng lúc càng trầm xuống. Trong đầu ta nhớ lại khoảng thời gian đó, cuối cùng trưng ra bộ mặt vô tội nhìn
Mặc Thanh: “Đấy chàng xem, lúc đó ta cũng không còn cách nào khác mà.”
“Chúng ta trở về rồi nói.”
Ta vội kéo tay hắn, hôn một cái mà sắc mặt hắn sầm sì vẫn như cũ. Ta lại
kiễng chân lên hôn thêm một cái nữa, hắn giữ chặt ta, nghiêm mặt không
nói lời nào. Ta lập tức ngồi bệt xuống đất kêu to: “Ai nha, sao tự dưng
chân lại mềm nhũn thế này, ôm cái nào.”
“Lộ Chiêu Diêu…”
“Không ôm thì cõng cũng được, dù sao ta cũng đâu thể tự đi một mình.” Ta bò
lên lưng hắn, Mặc Thanh bị ta nháo một trận, chỉ biết dở khóc dở cười.
Cuối cùng đành phải bất đắc dĩ cõng ta trên lưng, vẫn còn âm thầm ghi
hận nói: “Chuyện như vậy mà cũng dám lừa gạt ta, lần này nhất định phải
phạt nàng.”
Ta ghé đầu vào vai hắn lầm bầm, “Ai da, đầu đau quá.”
Hắn dứt khoát: “Đau cũng phải phạt.”
“Ai da, tim cũng đau luôn rồi! Tiểu quái dị không có lương tâm!”
“…”
“Tiểu quái dị lấy được rồi thì không biết quý trọng nữa, aizz, số ta khổ quá mà…”
“Được rồi…”
“Aizz, số khổ.”
“… Không phạt.”
“Tới hôn một cái nào.”
Ta hôn ‘chụt’ một cái vào vành tai tiểu quái dị rồi vui vẻ nhìn gò má hắn đỏ bừng lên như ánh nắng chiều.
Đúng lúc đó, ánh hoàng hôn như lửa, chim bay về tổ; mặt trời về núi, người đi về nhà.