Ta trơ mắt nhìn mình năm đó cưỡng ép Mặc Thanh, cùng hắn hôn tình cảm mãnh liệt.
Từ lúc mới bắt đầu ta lạnh nhạt hắn càng về sau lại từ từ quen thuộc, giữa răng môi triền miên, hiện rõ ở trước mặt ta.
Kỳ lạ là, ta rõ ràng không nhớ rõ chuyện này, nhưng có thể từ những
hình ảnh này cảm giác được xúc cảm không thể nói năm đó, mềm mại,
ấm áp mà thâm trầm, dịu dàng dây dưa với nhau, hơi chút vội vàng
cướp đoạt lẫn nhau, ngươi tranh ta giành, dốc hết toàn lực trêu đùa
đối phương, đoạt lấy đối phương, làm hắn hít thở không thông...
Mà cuối cùng, trong hình ảnh ta bắt đầu hít thở khó khăn...
Ta bắt đầu muốn hít thở không khí, nhưng hắn không có buông ta ra...
Hắn không hề giống với tiểu xấu xí thẹn thùng ít giao thiệp với người
khác, lúc này còn mang theo tính xâm lược, giam cấm ta, khẩn cấp muốn dựa dẫm vào ta để lấy chất dinh dưỡng cần cho sinh mệnh hắn, hắn
vứt bỏ sự trầm mặc, hắn bỏ rơi sự hèn mọn, giống như là hài tử rốt
cục được cho kẹo trong lễ mừng năm mới, không thể chờ đợi muốn thưởng
thức ngay.
Ta có thể cảm nhận được dục vọng của hắn, hắn muốn nuốt viên kẹo này vào trong bụng, chiếm thành của mình, chỉ sợ hơi
chậm một chút, hơi chậm một chút thôi, viên kẹo này sẽ bị người khác
cướp mất, mà đồng thời, hắn cũng rất sợ, sợ ăn xong viên kẹo này,
về sau sẽ không có nữa. Cho nên hắn lại dùng tất cả biện pháp muốn ăn viên kẹo này lâu hơn, thưởng thức cẩn thận hơn, để cho ấn tượng
của hắn khắc sâu hơn.
Ta nhìn hắn hôn ta, từ lúc mới bắt đầu mặt đỏ tim nhanh, càng về sau không chớp mắt, cho tới bây giờ, nhìn ra vài phần đau lòng.
Ta hơi trách hắn, tên tiểu xấu xí này, làm chuyện gì cũng khiến
người ta đau lòng! Trên người hắn dính kìm à? Vì sao nhìn thôi
cũng có thể làm cho lòng người nhức nhối.
Cũng không biết
điên cuồng hôn bao lâu, ta thấy ngay lúc đó ta không thở được, vì vậy
đầu ngửa về phía sau, thuận thế muốn đẩy Mặc Thanh ra.
Ta nằm sấp trên ngực Mặc Thanh, chống đầu, mắt say lờ đờ mông lung lại nhìn thẳng vào hắn.
Mặc Thanh cùng ta nhìn thẳng vào mắt nhau, trong chốc lát lặng thinh, rất
là mất tự nhiên quay đầu đi, hắn đang tránh né ta, tránh né ánh mắt của
ta, muốn giấu mặt đi, ta ngang ngược quay đầu hắn trở lại: “Tránh cái gì?”
Gương mặt Mặc Thanh không thể di chuyển, nhưng ánh mắt
vẫn đang trốn tránh: “Ta...” Hắn dừng một chút, khó khăn phun ra cái
từ mà mình chán ghét, “Ghê tởm.”
Hắn nói hắn ghê tởm...
Hắn ghê tởm phong ấn trên mặt hắn.
“Nơi nào ghê tởm?” Tay của ta bưng lấy mặt hắn, nhìn ngó má trái má
phải của hắn, ngay sau đó tha cho đầu hắn, cọ lên lồng ngực của hắn,
để cho mình treo trên người hắn, hắn vội vàng ôm lấy ta, không để cho ta lộn xộn, để tránh rơi vào trong trận pháp phía sau.Nhưng môi của ta
gần kề gương mặt hắn, vì vậy ta nhìn hắn, nhẹ nhàng hôn xuống phong
ấn dưới mắt phải của hắn: “Ánh mắt ngươi đẹp như sao vậy.”
Mặc Thanh bị lời này rung động, ngẫm nghĩ một lát, sau đó trầm mặc cảm nhận ta nhẹ nhàng hôn qua từng ấn ký trên mặt hắn.
“Môn chủ...” Thanh âm của hắn không giấu được khàn khàn cùng trầm thấp, “Ngươi biết ta là ai không?”
“Biết.” Ta vừa nói lời này, vừa kéo vạt áo của hắn, mà hắn không có phản
kháng, “Là tiểu xấu xí được ta cứu nhiều năm trước, trông coi cửa
chùa – Mặc Thanh... Mặc Thanh...”
Giống như là rốt cục không
nhịn được, Mặc Thanh giữ gáy ta, ôm eo ta, ôm cả người ta, xoay
người đè xuống, vị trí đổi ngược, ta té từ bậc thang xuống đất, mà hắn chống trên người ta.
Ta thấy gáy ta được ta che trong bàn
tay, đầu của ta lui về phía sau, làm mặt sau tay hắn đụng vào bậc
thang, đụng không nhẹ, nhưng hắn không kêu một tiếng.
Đúng lúc áo của hắn đã bị ta cởi tan tác, ta nằm dưới hắn, cũng ở trong ngực
hắn, híp mắt cười, ta ôm cổ của hắn, giống như là đang đùa hỏi hắn:
“Ngươi biết ta là ai không?”
Hắn lặng yên chớp mắt một cái, cúi người, dán môi lên môi ta, than nhẹ: “Chiêu Diêu... Lộ Chiêu Diêu.”
Ta ôm lấy hắn, điên cuồng hôn hơn trước, hắn bắt đầu thưởng thức, cẩn
thận đụng vào nhiều chỗ hơn, tháo mở nhiều nơi cấm kỵ hơn.
Ta
nhìn hắn càng ngày càng chiếm cứ vị trí chủ động, cũng nhìn hắn áp chế trên bậc thang không cho ta nửa đường bỏ chạy như thế nào...
Một đêm hoang đường.
Ta xem đến mặt đỏ tới mang tai, hoàn toàn không ngờ ta đã làm việc như
thế, và có bộ dáng này. Ta ấn lên trái tim nhảy bùm bùm, yên
lặng thật lâu, nhịp tim mới vững vàng.
Trong hình ảnh ta ngủ
thật say, Mặc Thanh mặc xiêm áo giúp ta, suy nghĩ một lúc lâu, mới
lặng lẽ, mang theo vài phần cẩn thận, ôm ta vào trong ngực hắn, hắn
ngắm trận pháp trước mặt lần lượt thay đổi từ lửa mạnh đến băng
tuyết, nhìn đến ngẩn người, sờ sờ đầu ta, con mắt ấm áp.
Ta nhìn hắn trong hình, cùng mình ngủ trầm trong ngực hắn, trong lòng cảm thấy... Thẩm Phán Quỷ thị tuyệt không công bằng!
Từ phát hiện trong tình huống này, người lấy được sảng khoái lớn nhất sợ rằng cũng không phải là ta!
Mặc dù lúc bắt đầu là ta có ý đồ cưỡng ép Mặc Thanh, rồi sau đó cưỡng
ép đến một nửa, ta mệt mỏi không có ý định cưỡng ép nữa, nhưng lúc
này Mặc Thanh bị hỏa tấn công, vì vậy hắn không cho ta dừng lại,
ngược lại cưỡng ép ta! Xem toàn bộ quá trình, rõ ràng là Mặc Thanh
chủ động nhiều hơn cơ mà!
Sau khi ta mời rượu cũng đã say khướt tay mềm vô lực rồi, nào có thô lỗ dã man!
Chỉ vì thế mà định tội cho ta, ta không phục!
Trước không phục sau không phục, ta không có biện pháp tìm người kết tội ta
để lý luận, chỉ nhìn trong hình Mặc Thanh ôn tồn sau dư âm mới vận
động, vẫn ôm ta thật chặt, cho đến khi sắc trời gần sáng rõ, trên
núi hình như có người đi xuống tìm.Mặc Thanh nhìn ta một cái, thần sắc
mỉm cười, ngay sau đó lấy một thứ trong ngực hắn ra ra, treo trên cổ
ta.
A...
Vật kia...
Đó là khối tiểu ngân kính!
Ta không biết từ đâu tới, tiểu ngân kính này vừa đẹp vừa quỷ dị phù hợp với thẩm mỹ của ta, qua nhiều năm ta luôn mang theo nó, cũng chưa
từng nghĩ sẽ vứt bỏ. Hóa ra... Là khi đó Mặc Thanh lấy ra đeo lên
cho ta sao?
Đó là đồ của hắn!
Khó trách... Ban đầu ở Kiếm Mộ, ta nói muốn lưu tín vật nên đưa cho hắn, hắn không nhận, ngược lại bảo ta giữ gìn cẩn thận.
Thì ra là như vậy!
Hắn ôm ngang ta lên, đặt ở trên bậc thang cao mười thước, ngay sau đó lui sang một bên, đứng ở sau đền thờ, giống như trước đây, hắn trầm mặc
ít nói, lẳng lặng ấn núp trong góc.
Tư Mã Dung mang người từ
trên núi xuống tìm, nhìn thấy ta trên bậc thang, Tư Mã Dung lập tức sai người mang ta trở về, mà hắn vừa quay đầu, nhìn thấy Mặc Thanh, cũng
cười chào hỏi Mặc Thanh.
Mặc Thanh chỉ trầm mặc gật đầu, hết thảy đều bị Mặc Thanh lặng lẽ giấu đi, không người nào phát hiện.
Ta ngủ bất tỉnh, ngủ mất nửa tháng, đợi đến khi tỉnh lại, quên toàn bộ
chuyện đã làm sau ba ngày say mèm, chuyện không cẩn thận bị gương ghi lại.
Lạc Minh Hiên chết, nhưng cuộc sống của ta vẫn còn
tiếp tục, cuộc sống không cần báo thù, ta mù mịt, lại định mục tiêu
cho mình, ta muốn thành lập môn phái lớn đệ nhất ma đạo, tương lai muốn ngồi lên vị trí Ma vương, nhất thống thiên hạ, đứng ở ngọn núi cao
nhất thiên hạ.
Ta bắt đầu bề bộn với công việc, nam chinh bắc chiến, xung đột càng lúc càng lớn với Thập đại tiên môn.
Sau lần đầu tiên đi ra ngoài, trở về trước cửa chùa, ta ngắm nhìn Mặc
Thanh đứng dưới đền thờ, nhưng đúng lúc Bắc Sơn chủ bên cạnh đang
nói chuyện với ta, ta vội vàng trả lời hắn, cũng không có nhìn Mặc
Thanh quá lâu.
Mặc Thanh cũng quy củ, chỉ trầm mặc đứng ở một
bên, giống như trước kia chờ mỗi một lần ta về núi vậy, đứng ở vị trí
hắn nên ở, không ồn ào, không phách lối, không tiếng động, tựa như một
bối cảnh.
Lặng lẽ đợi ta lướt qua bên cạnh hắn.
Ta nín
thinh, bởi vì hôm nay qua hình ảnh này ta lưu ý hắn hơn. Vì vậy ta
nhìn thấy khi ta đến gần hắn, trong hắc bào lớn thoáng lộ ra một đôi
mắt nhỏ, nhìn chằm chằm tiểu ngân kính treo trước ngực ta.
Ngay sau đó ánh mắt dịu dàng, tựa như có mấy phần vui vẻ nho nhỏ.
Hắn tiếp tục trông coi trước cửa chùa, vẫn trông coi đến ngày ta đi Kiếm Mộ, mới rốt cục xuất hiện trước mặt ta.
Mà nay ngẫm lại, khi đó, hắn thật sự muốn cứu ta, chẳng qua là không
ngờ lúc Vạn Quân kiếm tuốt ra khỏi vỏ, sức mạnh lại kinh khủng như
vậy...
Sức mạnh của Vạn Quân kiếm khai sơn liệt địa, lật tung toàn bộ núi đá trong Kiếm Mộ, chỉ trừ nơi Mặc Thanh nắm kiếm, những
địa phương khác biến thành một mảnh đá vụn, phần còn lại của chân tay
đã bị cụt khắp nơi.Ta nhìn Mặc Thanh đứng ở trên đá vụn, cả người đều
là máu nắm kiếm, nhưng thấy thần thức của hắn đã hơi mơ hồ, chỉ nắm
chặt kiếm trong tay, mà hắn xoay người nhìn lại, sau lưng là một mảnh
hỗn độn, thần sắc trong con ngươi giống như bị xé nát, hắn lảo đảo xuống Kiếm Mộ, mặc cho mũi kiếm Vạn Quân kiếm kéo lê trên mặt đất, ở trong
một bầu trời tĩnh mịch, bước đi nặng nề, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Trước đó, ta chưa bao giờ đứng ở góc độ này suy nghĩ, bởi vì khi đó lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, Mặc Thanh giết lầm ta, trong lòng
của hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn nói sau khi Thập Thất biết tin ta chết, gào khóc hơn nửa tháng, ánh mắt sắp khóc mù.
Vậy hắn thì sao?
Cho là mình giết ta, sau khi lấy được Vạn Quân kiếm, lên làm Môn chủ Vạn Lục Môn? Hắn nghĩ như thế nào? Hắn đã làm gì?
Vậy mà hình ảnh trước mắt ta lại dừng lại ở thời khắc này.
Toàn bộ hình ảnh bỗng tối thui, tựa như tính mạng của ta kết thúc tại
đó, sau một cái chớp mắt, lại là một hình ảnh khác xuất hiện ở trước
mặt ta, ta nhìn thấy động băng tuyết động quật, nhìn thấy ta bị để đặt
trên tường băng, nửa người chìm vào trong tường băng, còn có một người cũng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất trước thân thể đầy băng của ta,
ngâm tụng kinh văn. Hẳn là...
Cầm Thiên Huyền?
Sao lại là hắn? Là hắn đánh một trận ở Kiếm Mộ xong, mang thân thể của ta ra khỏi đá vụn, sau đó đặt trong sơn động này sao?
Tiếp đó, hình ảnh hoàn toàn biến mất.
Có một hồn ma của cửa hàng địa phủ xuất hiện ngay trước mặt ta, tiểu
quỷ khô gầy quơ quơ móng vuốt trước mặt ta: “Ai ai! Xem xong rồi đó!
Xem xong rồi thì trả gương lại cho ta!”
Hắn đưa tay muốn kéo
gương trên tay ta, ta lập tức cúi đầu liếc mắt nhìn lần cuối, nhưng chỉ thấy được một hàng ghi chép cuối cùng —
Sau đó, không có sau đó. Mang đi đâu cũng không nói rõ.
Nhưng trong gương dùng hai chữ “thi thể”, điều này nói rõ, ta đã chết ở
Kiếm Mộ, nhưng vì sao hiện tại Tử Du thông qua đủ loại quan niệm, lại
nói ta là sinh hồn chứ?
Sinh hồn chứng minh thân thể của ta còn có sự sống, ta còn sống.
Đây rốt cuộc là...
Mặc kệ như thế nào, hiện tại coi như đã tìm được đầu mối, ta cần phải đi
tìm Cầm Thiên Huyền, chỉ cần tìm được hắn, thân thể của ta ở nơi nào, ban đầu tại sao hắn lại làm như vậy, hiện tại tại sao ta lại biến
thành bộ dáng này, có lẽ tất cả đều sẽ có đáp án.
Ta lập tức bay ra khỏi cửa hàng Địa phủ.
Việc cấp bách hiện giờ là ta phải đi tìm Chỉ Yên trước, nhập vào nàng, trao đổi kỹ càng với Mặc Thanh mới là chuyện đúng đắn.
Ta bay qua phía trước, thư sinh đuổi theo phía sau ta: “Lộ cô nương...”
Ta suy nghĩ một chút, dừng bước, quay đầu hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
“A? Ta... Ta tên là Tào Ninh, tự Minh Phong.”
“Ngươi chờ nhé, trở về sẽ tìm người hoá vàng mã cho ngươi, trả hết những khoản nợ cho ngươi.”
“Lộ... Lộ cô nương!” Hắn lại gọi ta, giống như hạ quyết tâm cực lớn, nói
với ta, “Thật ra thì... những khoản nợ kia cũng không quan trọng, ta có
thể nói với mẫu thân của ta, ngươi... ngươi chưa cùng ta viết lục thư, vậy...”
Ta quay đầu lại liếc hắn một cái: “Phải viết lục thư, ta cũng phải trả nợ, ta muốn gả cho một người khác.”
Không nhìn hắn nữa, ta xoay người rời đi, ra khỏi Quỷ thị được một đoạn,
ta muốn bay tới ngọn núi cao nhất của núi Trần Tắc còn cách một
đoạn, thật không nghĩ đến vừa chạm đất đã đụng phải Chỉ Yên đang khóc
tìm ta.
Hốc mắt nàng đỏ bừng, thanh âm đều khóc khàn: “Đại Ma
Vương, Đại Ma Vương, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi đừng không nói gì đã biến mất...”
Ta bay tại chỗ, nhìn nàng một lát, kêu một tiếng: “Này, phàn nàn gì đó?”
Chỉ Yên quay đầu, nhìn thấy ta, mặt tràn đầy không dám tin, ngay sau đó
chợt bổ nhào tới, ngay cả ly hồn cũng quên, trực tiếp bổ nhào lên trên
người ta, đương nhiên rồi, nàng chỉ xuyên qua thân thể của ta là nhào
tới đại thụ sau lưng ta.
“Ngươi không có biến mất!” Nàng cũng
không tức, chỉ ôm cây, tiếp tục khóc kêu, “Ngươi không có biến mất, thật sự là quá tốt, thật sự là quá tốt!”
Ta bị nàng làm cho phiền lòng, đồng thời, trái tim cũng ấm áp: “Đừng khóc. Ta không sao.”
“Ừ.” Nàng lau hết nước mắt, tựa như nhớ ra cái gì đó, tranh thủ ly thân,
“Ngươi nhập vào thân thể của ta trước đã! Ngươi mau trở về tìm Lệ
Trần Lan, hắn tìm ngươi sắp điên rồi!”