Đánh cho Ám La vệ
ngất xỉu, cướp Tây Sơn chủ của ta, lúc Lộ Chiêu Diêu ta còn sống, không
có kẻ nào dám động đến Vạn Lục môn ta như thế này đâu!
Ta bước tới, dựng chiếc xe lăn bị đổ nghiêng sang một bên lên: “Sư phụ, ta ra hậu viện xem một chút.” Ta chỉ để lại một câu này rồi chẳng quản đến việc Mặc Thanh có đồng ý hay không, trực tiếp đi thẳng ra hậu viện. Đến hậu viện, ta nhìn lướt qua xung quanh một lượt, sau đó ngồi núp trong
một cái góc nhỏ, tách hồn phách của mình ra khỏi thân thể của Chỉ Yên.
Trong nháy mắt ta bay ra, liền thấy cả tiểu viện đều tràn ngập oán khí
hắc ám.
Ta tìm trái tìm phải, mãi mới thấy được ở
phía đông tiểu viện, Tiểu Viên Kiểm một thân lệ khí đang chúi đầu vào
tường, giãy giụa muốn bay ra ngoài. Nhưng đã là lệ quỷ thì chỉ có thể ở
trong một khu vực nhất định mà thôi, bất kể nàng làm chuyện gì cũng
không thể vượt qua được bức tường đó.
“Nguyệt Châu.”
Ta gọi nàng một tiếng, nàng xoay đầu lại, ta nhìn thấy trong đôi mắt
nàng đang từ từ chảy ra huyết lệ, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, giống như vừa
mới leo từ dưới địa ngục lên vậy.
Nàng trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói run rẩy tràn ngập hận ý: “Giết. . . Ta muốn giết bọn họ. . .”
“Nói cho ta biết bọn họ đi đâu đi, ta sẽ giúp ngươi.” Nguyệt Châu vẫn giương mắt nhìn ta chòng chọc, ta nói, “Ta là Lộ Chiêu Diêu, hắn là Tây Sơn
chủ của ta. Bất luận kẻ nào cũng không được động đến người của ta, cho
dù ta đã chết.”
Khi ta còn sống đã nổi tiếng là bao
che, chúng ta bắt nạt người khác thì được, bắt nạt đúng thì có thưởng,
bắt nạt không đúng thì cũng quyết không để cho kẻ bị bắt nạt cắn ngược
trở lại.
Trong khi Nguyệt Châu còn đang xem xét đánh
giá ta thì bất chợt có một luồng ánh sáng xuất phát từ nhà chính tản ra
giống như một luồng sóng nước trong nháy mắt quét hết một vùng đất trong vòng bán kính một trăm dặm.
Rốt cuộc Nguyệt Châu cũng lên tiếng trả lời: “Bọn họ đi về phía đông của núi Linh Đình. . .”
Không thể để chậm trễ hơn nữa, ta lập tức nhập vào thân thể của Chỉ Yên, quay trở lại nhà chính. Ta đang định nói với Mặc Thanh chuyện này thì hắn đã mở miệng trước: “Đi về hướng núi Linh Đình rồi, nàng ở chỗ này chờ ta.”
Chẳng lẽ luồng sáng khi nãy. . . là do Mặc Thanh sử dụng Truy Tung thuật?
Trực tiếp dùng lực dò tìm mục tiêu trong vòng bán kính một trăm dặm, quá phô trương rồi. . .
Ta biết, chắc là do cái nguyên nhân ‘vì ta yêu ngươi nên không muốn ngươi
phải mạo hiểm’ đây mà. Ta bĩu môi một cái, cũng dứt khoát trực tiếp đáp
một tiếng: “Được.”
Mặc Thanh lại dặn dò ta thêm hai
câu, thời điểm hắn hơi mất cảnh giác, ta nhanh chóng bấm thuật di
chuyển. Trước khi biến mất, ta chỉ thấy hai mắt của hắn khẽ trợn lên,
muốn đánh gãy thi thuật của ta, nhưng hắn chưa kịp hành động thì ta đã
đáp chân xuống cái đỉnh trơ trụi của núi Linh Đình rồi.
Hừ, tiểu quái dị, muốn ra lệnh cho ta cơ à, chỉ e ngươi còn thiếu một chút trình độ đấy.
Hiện giờ ta cũng đã tới đây rồi, nếu lát nữa Mặc Thanh có muốn tìm ta tính
sổ thì cứ giở thủ đoạn câu dẫn ra là xong. Dù sao hắn đã yêu thích ta
như vậy thì cũng chẳng thể làm gì ta được.
Trên núi
Linh Đình đang có trận mưa cuối xuân, ta bước lên từng bước, đột nhiên
một bóng đen vụt xuất hiện ngay trước mắt, tức giận vứt một thanh kiếm
vào tay ta.
Là Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm đã có vỏ.
Vỏ kiếm làm bằng gỗ Ngọc Long Huyết màu xám tro xen lẫn với một chút đỏ
tươi, sau khi được Tư Mã Dung điêu khắc, một ít màu đỏ này như đang di
động trên vỏ kiếm, lúc ẩn lúc hiện, lúc lặn lúc nổi, cực kỳ tinh xảo.
Ta vô cùng tán thưởng tay nghề của hắn, chỉ bằng với một thân tài nghệ này thôi ta cũng quyết phải giành hắn về cho bằng được.
Ta ngẩng đầu, dưới màn mưa mịt mù thấy được bóng dáng của Mặc Thanh. Chỉ
trong chốc lát, nước mưa đã thấm đẫm y phục của cả hắn và ta.
Hắn hít sâu một hơi, dường như đang cố đè nén sự tức giận và bất đắc dĩ,
rồi nhìn ta chằm chằm, cũng không có trách mắng gì, chỉ nghiêm mặt dặn
dò: “Cầm chắc kiếm, đừng có đi lung tung, nhớ là phải theo ta.”
Hắn xoay người đi trước dẫn đường, ta nắm chặt lấy kiếm, lên tiếng hỏi một
câu: “Sư phụ, ngài không trách ta sao?” Công khai làm trái với mệnh lệnh của hắn, đây chính là hành động tát thẳng vào mặt kẻ làm Môn chủ như
hắn, nhưng hắn lại chẳng hề phát cáu với ta một câu.
Mặc Thanh quay đầu liếc ta một cái, sau đó lại quay đầu về, lẫn trong tiếng mưa gió hắn mơ hồ thốt ra ba chữ: “Ta không nỡ.”
Bước chân của ta khựng lại một chút, giống y như nhịp đập của trái tim ta lúc này vậy.
“À.”
Ta ôm Lục Hợp Kiếm, giương mắt nhìn bóng lưng của Mặc Thanh, ta biết, trên lưng hắn còn có vết thương cực kỳ nghiêm trọng, mà bây giờ trời đang
mưa khá to, chẳng bao lâu nữa xiêm y của hắn sẽ ướt hết, cơ hội giết hắn đã ở ngay trước mặt rồi.
Ta nhắm mắt nhắm mũi đi theo đuôi hắn, nhìn hắn không có một chút phòng bị nào ở phía sau.
Ta cầm chuôi kiếm, bấm quyết một cái, tạo ra một vòng ánh sáng bao quanh thân thể Mặc Thanh, che mưa cho hắn.
Lúc trước cũng dưới một trận mưa to như thế này, Mặc Thanh đã tạo ra một
kết giới che mưa cho mộ phần của ta. Lần này, coi như ta trả nợ hắn đi.
Hôm nay còn phải cứu Tư Mã Dung nữa, thôi bỏ qua cho hắn vậy.
Ta đi tới bên người Mặc Thanh, nhìn một mảnh đen kịt phía trước hỏi: “Sư phụ, có thể thăm dò được bọn họ đang ở nơi nào không?”
Mặc Thanh liếc mắt nhìn vòng ánh sáng bao quanh thân mình, con ngươi khẽ
động, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe thấy ta hỏi, hắn
chỉ nói: “Ở trong động trên đỉnh chủ phong.”
Ta treo Lục Hợp Kiếm ở bên hông: “Có bố trí cấm thuật sao? Liệu có thể dùng thuật di chuyển đi qua đó hay không?”
“Không cần dùng đến thuật di chuyển.”
Ta và hắn đứng trên đỉnh núi trơ trụi, gió lớn nổi lên, thổi tung mái tóc
và vạt áo của hắn. Kiếm Vạn Quân ở bên hông hơi lộ ra chuôi kiếm, hắn
rút kiếm ra khỏi vỏ, gió đêm cuồn cuộn tăng mạnh.
Kiếm Vạn Quân sắc lạnh, hình dạng cũng không khác những trường kiếm bình
thường là mấy, nhưng khi nó được Mặc Thanh nắm trong tay, thật đúng là
thanh kiếm tao nhã đệ nhất thiên hạ, ẩn chứa sức mạnh rung chuyển đất
trời.
Ánh mắt Mặc Thanh ngưng lại, chuyển kiếm một
cái, mũi kiếm xuyên qua mưa gió chỉ thẳng vào núi đá. Nhất thời trời đất tĩnh lặng, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến, ngay sau đó
núi đá nứt ra một kẽ hở, ta tận mắt nhìn thấy kẽ hở này càng lúc càng
lan rộng, càng lúc càng lan nhanh.
Xẻ núi phá đá, mặt đất rung chuyển kịch liệt, cả một ngọn núi lớn dần dần tách ra làm hai, bầu trời sấm sét vang dội, một tia chớp thật lớn lóe lên bổ thẳng
xuống. Ngọn chủ phong của núi Linh Đình tựa như bị tia chớp này chém ra
làm hai nửa.
“Ầm” một tiếng, núi lớn tách ra, đất đá sụp đổ, gió giật mưa tuôn, sét giật sấm rền, đất trời hỗn loạn.
Ta rất đỗi ngạc nhiên trước sức mạnh phá hủy giống như đang khai thiên lập địa này, đồng thời cũng rất kinh ngạc về thực lực của Mặc Thanh.
Ta sững sờ nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn trầm lại, hiên ngang như Sát
Thần từ chín tầng mây hạ xuống nhân gian. Ta hoàn toàn không có cách nào tìm được điểm chung của hắn bây giờ và tên quái dị lúc trước với bộ mặt đầy vết sẹo đen xấu xí ở trong trí nhớ.
Ta tự xưng
là Lộ Chiêu Diêu, cả cuộc đời chỉ làm ra những việc hoang đường lớn mật, nhưng nếu ta là người xử lý tình huống này ngày hôm nay, thì chắc chắn
sẽ chỉ tìm cách bắt được đám người kia rồi giết hết bọn chúng. Nhưng ta
không ngờ con trai của Ma vương với Kiếm Vạn Quân trong tay. . . lại có
hành động thực sự là. . .
Phách lối hơn nhiều so với ta năm đó!
Trực tiếp bổ đôi núi ra!
Tác phong làm việc của mấy người trẻ tuổi đúng là nguy hiểm quá!
“Tư Mã Dung đâu?” Ta hỏi hắn, “Ngài bổ núi ra thì hắn làm sao bây giờ? Ngài thực sự tới đây là để cứu hắn đấy hả?”
Chắc không phải đang mượn cơ hội để diệt trừ Tư Mã Dung đấy chứ? Sau đó sẽ đổ trách nhiệm sang cho người khác?
Mặc Thanh bình tĩnh thu lại Kiếm Vạn Quân: “Cứu ra rồi.” Hắn vừa dứt lời
thì ở phía xa có một quả cầu kết giới màu vàng sáng từ từ xuyên qua mưa
gió nhẹ nhàng bay tới đây, người ở bên trong chính là Tư Mã Dung.
Trong khi dùng lực để tung ra chiêu thức, mà vẫn có thể ném ra kết giới chụp
chính xác vào người mà mình muốn bảo vệ, tên quái dị này, ngươi thật là. . .
Chẳng trách lại muốn ta ở lại trong tiểu viện, bởi vì ta có đến thì cũng chẳng có ích gì cả!
“Mấy kẻ bắt cóc kia thì sao? Không bắt vài tên về để tra hỏi ư?”
“Đều chôn hết rồi.” Mặc Thanh lơ đãng trả lời, “Ám La vệ đang trên đường tới đây, nếu còn người sống thì cứ để cho bọn họ xử lý.”
“Như vậy cũng ổn thỏa.”
Ta tiến lên mấy bước, quan sát tình trạng của Tư Mã Dung đang nằm trong
kết giới. Nhưng ta vừa bước lên thì mưa sau lưng lại trút xuống, Mặc
Thanh lập tức đè nén tiếng ho khan.
Ta quay đầu lại
nhìn hắn, thấy tay phải của hắn vừa đặt trên khóe môi nhanh chóng buông
xuống, nắm chặt thành quyền, giấu trong tay áo.
Vẻ
mặt của hắn không có một chút biến đổi nào, chỉ có sắc mặt là bị tái đi. Một thân hắc bào của hắn bị nước mưa làm ướt, nước chìm vào trong màu
đen của vải nhìn không rõ lắm.
“Xem vết thương của Tư Mã Dung thế nào đi.” Lời hắn nói làm ta dời ánh mắt ra khỏi người hắn.
“Này.” Ta ôm Tư Mã Dung từ trong kết giới đi ra ngoài. Trừ việc bị hôn mê bất
tỉnh ra thì trên người hắn cũng không có tổn thương gì, chẳng qua là sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, giống như Mặc Thanh vậy.
“Đưa hắn trở về cho Cố Hàm Quang kiểm tra xem sao.”
“Ừ, đi thôi.”
“Sư phụ.” Ta gọi hắn lại, “Ta có thể dùng thuật di chuyển để đưa cả hai người về.” Ta vươn tay về phía hắn.
Mặc Thanh lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới bước lên phía
trước, đặt tay trái của mình vào lòng bàn tay ta: “Được.” Hắn cầm chặt
lấy tay ta, nhiệt độ bàn tay có hơi lạnh, nhưng ánh mắt lại hiện lên mấy phần ấm áp.
Dưới trời mưa to gió lớn, xung quanh
vắng lặng, ta nắm tay của hắn, cảm giác như trái tim mình bị sự lạnh lẽo đó đâm vào có chút đau.