Thời điểm Chỉ Yên hồi hồn, ta đã hấp thu hết Cửu Chuyển Đan vào trong thân thể nàng ổn thỏa. Việc
đầu tiên mà ta làm là đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trong phòng không có ai, thầm nghĩ quả nhiên cảm giác Mặc Thanh cứ nhìn chằm chằm
ta tối hôm qua chỉ là ảo giác, lúc này ta mới quay đầu lại quan sát Chỉ
Yên.
Khối thân thể này đã được gột sạch hết vẻ mỏi mệt lúc trước, nét mặt toả sáng, ngay cả tóc cũng đen bóng hơn rất nhiều.
Ta đứng ở bên cạnh, nhìn Chỉ Yên sau khi hồi hồn thì khẽ giật mình, mở to
hai mắt, có lẽ là bởi nàng cảm nhận được sự dị thường phát sinh trong
thân thể. Biểu hiện của nàng khiến cho ta dâng lên một cảm giác rất
thành tựu khi vừa mới tắm sạch cho sủng vật của mình xong.
Chỉ Yên nắm tay, đứng dậy nhảy lên hai cái: “Thật là thần kỳ. Rõ ràng ngày
hôm qua bị đánh cho thảm như vậy mà bây giờ lại chẳng đau chút nào.”
“Ngươi có nghĩ cái gì thì cứ nghĩ ở trong đầu thôi.” Ta nói, “Chúng ta đang ở Vô Ác điện đấy.”
Chỉ Yên lập tức bịt chặt miệng.
“Chúng ta trở về Hí Nguyệt Phong trước đã, vừa đi vừa nói chuyện.” Ra khỏi Vô
Ác điện, không có ai ngăn cản, ta bất chấp cả ánh nắng mặt trời, dùng
tốc độ bay ngang với Chỉ Yên đi bộ. Tuy rằng ánh nắng có khiến cho ta
hơi khó chịu, nhưng tốc độ bay cũng không chậm đi là bao. Ta ở trên
đường hỏi Chỉ Yên, “Liễu Thương Lĩnh đã được chữa khỏi chưa? Bị ném ra
ngoài rồi à?”
Nhắc đến chuyện này, Chỉ Yên ngó
nghiêng dò xét một vòng, thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói
với ta: “Nam Sơn chủ của các ngươi thực sự là quá lợi hại, chỉ cắm mấy
cây châm nhỏ mà đã cứu được Thương Lĩnh ca ca sống lại ngay tại chỗ. Thủ vệ giữ cửa đã đưa huynh ấy ra khỏi núi Trần Tắc rồi.”
Ta hất cằm lên nói: “Nếu ngay cả chút thương tổn đó mà Cố Hàm Quang cũng
không chữa được thì giữ hắn ở lại Vạn Lục môn có tác dụng gì chứ.”
“Vậy vết thương trên thân thể ta cũng là được Nam Sơn chủ chữa trị sao?”
“Chỉ là ăn viên Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan mà thôi.” Ta dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng Cửu Chuyển Đan là do Cố Hàm Quang luyện ra, cũng có thể
coi là do hắn chữa trị.”
Chỉ Yên khẽ hít sâu một hơi: “Cửu Chuyển Đan? Chính là thần dược trong câu ‘Ninh khí Thường Nga
thăng tiên đồ, bất xá Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan’ (*) sao? Ta được ăn thứ đó á?” Nàng tự sờ sờ bụng mình, “Bị thương ngoài da đã được ăn cái đó
rồi à, Vạn Lục môn các ngươi đúng là quá xa xỉ…” Nàng tự lầm bầm lầu bầu nói xong lại quay sang nhìn ta, “Đến Cửu Chuyển Đan mà Nam Sơn chủ của
các ngươi cũng có thể luyện ra được, vậy tại sao hắn lại không tự chữa
trị cho chính mình? Ta nghe nói… trước kia hắn cũng là một công tử văn
nhã nha…”
(*) Thà từ bỏ việc thăng tiên để đến bên Hằng Nga, còn hơn là bỏ Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan
Ánh mắt của Chỉ Yên nhìn ta mang theo một chút tò mò, tìm tòi nghiên cứu.
Ta biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hẳn là nàng đang nghĩ đến mấy tin đồn
nhảm nhí giữa ta và Cố Hàm Quang được lưu truyền rộng rãi ở trên giang
hồ.
Nam Sơn chủ của ta, họ Cố, tên Thần, tự là Hàm
Quang. Được người đời gọi là Diêm Vương Sầu, bởi vì y thuật của hắn có
thể cướp người từ trong tay của Diêm Vương Gia.
Vài
năm sau khi thành danh, hắn liền ẩn cư ở nơi sơn dã, không thấy bóng
dáng đâu nữa. Sau lại có tin tức mới của hắn truyền đi khắp nơi, chính
là chuyện hắn đã được ta chiêu mộ gia nhập vào Vạn Lục môn. Mà khi đó,
không hiểu tại sao hắn lại từ một công tử văn nhã đẹp đẽ như ngọc biến
thành một cậu nhóc gầy yếu nhợt nhạt. Từ đó cho đến nay cũng chẳng có
bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ hắn sẽ lớn lên.
Vì
chuyện này mà trên giang hồ đồn thổi đủ các loại tam sao thất bản, trong đó câu trả lời được coi là hợp lý và truyền bá rộng rãi nhất chính là
—— “Lộ Chiêu Diêu thải âm bổ dương, dùng lực quá độ, làm hại tới Cố Hàm
Quang.”
Những danh môn chính phái kia suy nghĩ cũng thật là thúi.
Lộ Chiêu Diêu ta vênh vang ở trước đầu sóng ngọn gió, tung hoành trên
giang hồ nhiều năm như vậy, soi khắp cả thiên hạ cũng không có một người nào, hay bất cứ nam nhân nào có thể anh tuấn suất khí được như ta.
Ta chỉ coi trọng y thuật của Cố Hàm Quang thôi, chứ cái người yếu đuối,
khí chất âm nhu đó đâu có hợp khẩu vị của ta. Nếu mà nói về thải dương
bổ âm, thì phải là Cố Hàm Quang kia thải dương ta mới đúng.
Đối với hành động tràn đầy hiếu kỳ tò mò của Chỉ Yên, ta chỉ liếc nàng một
cái: “Cố Hàm Quang bị biến thành như vậy là vì một nữ nhân, nhưng người
đó không phải là ta.”
Chỉ Yên lập tức mở to hai mắt
nhìn ta chòng chọc, dáng vẻ mong chờ dạt dào y như mấy kẻ nhiều chuyện
trên giang hồ: “Hắn bị ai ‘hái’?”
“…” Đệ tử của danh
môn chính phái cơ đấy, tư tưởng chẳng thuần khiết chút nào cả, “Không bị ai ‘hái’ hết, là hắn tự nguyện trị độc cho một người, dẫn toàn bộ độc
tố chuyển sang người hắn. Sau đó, hắn bị biến thành một đứa trẻ, hàng
năm phải chịu nỗi khổ rét buốt cùng cực. Cho dù đang ở giữa ngày hè nắng cháy cũng giống như đang rơi vào hầm băng.”
Chỉ Yên
có chút ngẩn người: “Mọi người đều nói vào thời đại ngươi thống trị, đồ
đệ của Vạn Lục môn đều là những kẻ hung ác tàn độc. Thật không ngờ vẫn
có Cố Hàm Quang vì cứu người mà không tiếc hy sinh chính bản thân mình…”
“Chậc chậc, lại ngây thơ rồi.” Ta quét mắt nhìn nàng một cái, “Trước khi gia
nhập Vạn Lục môn ta, Cố Hàm Quang cũng không phải là người mềm yếu nhân
từ gì đâu, sự dịu dàng của hắn chỉ là vì một người đặc biệt mà thôi.”
“Vậy rốt cuộc người đó là ai…”
Ta vuốt vuốt cằm: “Người này ngươi cũng biết đấy, trong Thập Đại Tiên Môn
của các ngươi, có duy nhất một môn phái chỉ nhận nữ đệ tử …”
“Quan Vũ lâu?” Chỉ Yên cắt đứt lời ta, “Chẳng phải các nàng… một khi đã nhập môn thì không thể động tình ư?”
“Đúng thế, nhưng Lâu chủ của các nàng lại không khống chế nổi chứ sao.”
Chỉ Yên cả kinh: “Ý của ngươi là người khiến cho Nam Sơn chủ hy sinh thân
mình để cứu mạng chính là Quan Vũ Lâu chủ Thẩm Thiên Cẩm? Không thể như
vậy được, Thẩm Lâu chủ lãnh diện vô tư, từ trước tới nay chưa bao giờ
từng thấy nàng nhắc đến chuyện của Nam Sơn chủ.”
Ta bĩu môi: “Nàng có nhớ được cái gì đâu, tất nhiên là không nhắc tới rồi.”
Năm đó ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ Cố Hàm Quang gia nhập vào Vạn Lục môn
nhưng hắn chẳng hề mảy may dao động. Sau đó đúng là cơ duyên xảo hợp,
Thẩm Thiên Cẩm bị phát tác tình độc, tẩu hỏa nhập ma, ngủ mê man mãi
không tỉnh, chỉ có thể chờ cho đến lúc chết. Cố Hàm Quang đành phải ôm
nàng tới tìm ta, cầu xin ta giúp một tay cùng hắn trừ độc cho Thẩm Thiên Cẩm. Mà cái giá đắt hắn phải trả, chính là một thân thể khỏe mạnh và
phải ở lại Vạn Lục môn vĩnh viễn.
Hắn dùng kim châm
cứu người xóa đi trí nhớ của Thẩm Thiên Cẩm, đưa nàng quay trở về Quan
Vũ lâu. Mà từ sau khi Cố Hàm Quang nhập môn cũng không rời khỏi núi Trần Tắc nửa bước. Từ đó tiên ma lưỡng đạo như trời đất cách biệt, không bao giờ gặp lại nữa.
Cũng chính từ thời điểm ấy, Cố Hàm
Quang không thể nhìn được những người khác cứ ân ân ái ái ở trước mặt
hắn, thấy một đôi là hủy một đôi. Còn nếu mà dám ngang nhiên ân ái quá
phận, hắn có thể dùng kim châm tại chỗ cho bán thân bất toại cũng không
phải là việc chưa từng xảy ra.
Nguyên nhân sâu xa bên trong, ta cũng chẳng có tâm tư đi kể lại tỉ mỉ cho Chỉ Yên nghe, chỉ
nói vài câu đơn giản như vậy, còn lại thì để nàng tự mình suy đoán đi.
Về đến Hí Nguyệt Phong, ta vội đuổi Chỉ Yên xuống chân núi đi tìm thêm
người hóa vàng mã cho ta.
Tất nhiên, nàng cầu còn
chẳng được, chắc trong lòng chỉ chăm chăm chờ được xuống núi chạy qua
ngó Liễu Thương Lĩnh một cái thôi. Chỉ có điều, trước khi rời đi nàng
chợt trịnh trọng nói với ta một câu: “Sau này ngươi dạy ta tu ma có được không?”
Ta nhướng mày, thấy bộ dạng và sắc mặt nàng
tràn đầy nghiêm túc, “Ta không muốn phải giống như ngày hôm qua nữa, lúc muốn ra tay bảo vệ thứ gì đó lại bất lực không làm nổi.”
Ta khoanh tay nhìn nàng: “Ờ, vậy thì cầu xin ta giúp đỡ đi.”
“Hôm nay ta nhất định sẽ tìm được một trăm người đốt tiền vàng cho ngươi!
Chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực để khiến ngươi hài lòng! Ngươi chờ nha!”
Nói xong, nàng vội vã chạy nhanh ra ngoài.
Tiểu nha
đầu này, thế mà cũng hiểu được tính tình của ta rồi đấy. Ta khẽ cong
khóe môi, để cho ta dạy dỗ đồ đệ à, cũng không tệ nhỉ. Còn chưa có người nào tự động dâng lên tay để mặc ta bắt nạt đâu.
Buổi tối khi Chỉ Yên trở về, gần như là bị một cái đuôi kẹp theo bắt về, bởi vì đi ngay bên cạnh nàng chính là Mặc Thanh.
Tay nàng ở trước người xoắn xuýt không thả, giống như tù nhân đang bị áp
giải. Mà Mặc Thanh đi bên cạnh thì ung dung nhàn hạ. Lúc đến trước cửa
tiểu viện, Chỉ Yên quy củ quay sang gập người cúi chào: “Cảm ơn Môn
chủ.”
Mặc Thanh chỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói:
“Sau này không cần biết là đang ở đâu, trước khi trời tối nhất định phải quay về núi Trần Tắc.”
“Cẩn tuân (**) giáo huấn của Môn chủ.”
(**) cẩn thận tuân theo
“Ừ, đi vào đi.”
Chỉ Yên rón ra rón rén bước vào trong phòng, ta nheo mắt nhìn chăm chăm ra
bên ngoài, thấy Mặc Thanh đã rời đi, liền nhanh chóng bay vào hỏi nàng:
“Sao thế? Tại sao ngươi lại cùng Lệ Trần Lan quay về đây? Ngươi có làm
lộ ra cái gì không? Lần sau ngươi nhớ phải gọi hắn là sư phụ đấy nhé, tự nhiên một chút, tỏ ra vẻ đáng yêu giống như ta đã từng làm ấy.”
Khóe miệng Chỉ Yên cứng ngắc run rẩy, cười đến méo mó; sau đó trực tiếp lao
thẳng vào hồn phách của ta. Lần này, chính nàng tự chạy từ trong thân
thể ra ngoài, còn ta thì bị ép phải tiếp nhận khối thân thể bị nàng ‘vứt bỏ’ kia. Nàng hóa thành hồn phách, rúc vào trong góc phòng run lẩy bẩy: “Không được, quả nhiên là vẫn không được, ta không thể ở cùng một chỗ
với Lệ Trần Lam được mà. Ta đi bộ không thôi tay chân đã luống cuống lắm rồi, mà hắn chẳng cần nói lời nào, chỉ riêng một thân khí tức đó cũng
có thể đè chết ta nha.”
Nào có đáng sợ như vậy…
Nàng dừng lại một lúc lâu cho bớt run đi một chút, sau đó mới nói tiếp: “Khi ta còn đang ở dưới chân núi tìm người hóa vàng mã thì Lệ Trần Lan đột
nhiên xuất hiện, bảo ta quay về núi.”
Ta cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao lại bảo ngươi quay về núi?”
“Ta cũng không biết. Hay là vì sợ buổi tối ở dưới chân núi … có nguy hiểm?”
Có lẽ thế, người yêu trong lòng cơ mà, đã vậy Mặc Thanh còn là loại người
có ham muốn chiếm giữ cực mạnh, chắc là thích cô nương buổi tối không
được ra khỏi cửa, nhất định phải về đến nhà trước khi trời tối rồi.
Tuy như thế có hơi ngốc nghếch, nhưng cũng có thể coi là một dạng quan tâm đặc biệt.
Ta đang nghĩ như vậy, chợt thấy không khí trong phòng thoáng trầm xuống,
nam tử một thân hắc bào thêu hoa văn chìm đột nhiên xuất hiện ở trong
phòng. Ngay đến ta cũng khẽ giật mình kinh ngạc, chớp mắt một cái. Mặc
Thanh… ? Sao hắn còn chưa đi?
Ta vội nhớ lại xem vừa
rồi mình ở trong thân thể này nói những gì, mặc dù chỉ có một câu “Sao
lại bảo ngươi quay về núi?” Nhưng ở một mình trong phòng mà lầm bầm lầu
bầu thì quả thật có hơi kỳ quái, có thể sẽ khiến cho hắn hoài nghi. Ta
đang nghĩ xem nên lấp liếm chuyện này như thế nào thì Mặc Thanh đã mở
miệng nói:
“Đi thôi.”
Đi đâu?
Ta liếc mắt thật nhanh nhìn về phía Chỉ Yên đang ôm khư khư lấy đầu gối ngầm hỏi.
Mà mặt nàng lại mờ mịt khó hiểu y như ta: “Ta không biết nha. Vừa rồi hắn
chỉ nói với ta hai câu ở trước cửa đó, ngươi cũng nghe thấy mà.”
Ta lại quay lại nở nụ cười, nhẹ nhàng hỏi Mặc Thanh: “Đi… đâu thế?”
Hắn nghe thấy ta hỏi, ánh mắt thoáng chốc mềm hẳn đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vô Ác điện.”
Ta lại quét mắt qua Chỉ Yên một cái thật nhanh. Con mẹ nó, rốt cuộc thì
chuyện gì đang xảy ra đây hả? Ngươi mau nói cho ta biết đi!
Chỉ Yên có chút hoảng hốt: “Ta không biết thật mà! Ở dưới chân núi thì hắn
nói muốn dẫn ta quay về núi, đến lúc về núi thì hắn lại bảo đi về phòng
đi! Bây giờ tự dưng lại muốn đưa ngươi tới Vô Ác điện… Tại sao lại thế?” Nàng còn hỏi ngược lại ta nữa cơ đấy.
Đột nhiên ta cảm thấy để dạy dỗ được một đồ đệ như thế này, chắc ta sẽ mệt chết mất thôi.
“Sao tự dưng lại muốn ta đến Vô Ác điện vậy?”
“Chẳng phải nàng là đồ đệ của ta sao?”
Mặc Thanh cũng hỏi ngược lại ta. Ta chỉ có thể nhắm mắt nói: “Không sai.”
Tròng mắt đen của hắn dường như ẩn chứa ý cười thật sâu: “Là đồ đệ của Môn chủ, há lại có thể sống ở Hí Nguyệt Phong?”
Ngươi nói… nghe rất có lý. Nhưng vì sao phải đợi đến tận bây giờ ngươi mới
nói ra điều đó? Chẳng phải là ta đã cưỡng chế ép ngươi phải chấp nhận
thân phận đồ đệ này ngay từ đầu hay sao? À, hay là bởi vì hiện giờ ngươi thích thân thể này, muốn cùng nàng ở chung một chỗ, thời thời khắc khắc tranh thủ lợi dụng sờ mó nàng đúng không?
Đừng nghĩ rằng ta không hiểu ngươi nha, cái tên ‘ngoài lạnh trong nóng’ này!