Lúc còn sống ta chưa từng nghe thấy kẻ nào dám dùng hai từ này để nói về ta, không ngờ sau khi chết lại có cơ hội nghe được.
Được lắm, tiểu Đoản Mao (*), ngươi đã thành công thu hút được sự chú ý của ta rồi.
(*) tóc ngắn
Ta thản nhiên châm nến để cho hắn đốt tiền vàng. Hắn cũng rất phối hợp,
không lảm nhảm gì nhiều mà chuyên tâm hoá vàng, còn cầm ba nén nhang giơ lên bái lạy, nhắm mắt nói: “Nữ ma đầu ơi nữ ma đầu, nếu ngươi ở trên
trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho ta sớm đạt được nguyện vọng nhé.”
Cái người vốn đang phải ở trên trời có linh thiêng là ta đây, hiện tại đang ung dung ngồi chồm hỗm ở trước mặt hắn, đều đặn chuyển từng tờ tiền
vàng cho hắn đốt.
Thấy hắn cầu xin ta giúp đỡ hoàn
thành tâm nguyện, ta liền hỏi: “Nguyện vọng mà ngươi muốn đạt được là
gì?” Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi chứ cũng chẳng có ý định trợ giúp
hắn.
Tiểu Đoản Mao cười ngoác cả miệng: “Ta chỉ muốn giết Lệ Trần Lan, đoạt đi vị trí của hắn mà thôi.”
Ô… Ta nhướng mày, hai mắt sáng lên, người trẻ tuổi à, thật trùng hợp quá, ta cũng vậy nha! Chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi!
Nghe hắn nói những lời này, người phía sau lại quát lên một tiếng kêu hắn: “A Vũ!”
“Ha ha ha, được rồi được rồi.” Hắn khoát khoát tay, “Không nói nữa là được
chứ gì.” Hắn liếc mắt nhìn hai người phía sau, “Các ngươi cũng tới đây
đốt đi, sau này ta sẽ trở thành Môn chủ của Vạn Lục môn thì Lộ Chiêu
Diêu cũng là Sư tổ khai sơn của ta rồi. Đã là tiền bối thì tất nhiên là
nên cúng bái thật thành kính.”
Thằng nhóc này được! Thật hiểu quy củ! Ta thích ngươi rồi đấy!
Vẻ mặt hai người đàn ông đằng sau cực kỳ miễn cưỡng, nhưng tiểu Đoản Mao
đã ra lệnh, bọn họ đành phải tiến lên nhận lấy tiền vàng rồi đốt. Hai
người đó lẳng lặng đốt tiền vàng, ta cũng không nói gì với bọn họ, đi
dần ra cái cầu có khá nhiều người qua lại. Gặp ai ta cũng hét lên một
tiếng: “Này, đời người có ai mà không chết, đốt chút tiền vàng có được
không.”
Người đi đường nhìn ta một cái, sau đó ai nấy đều quay đầu bỏ chạy hết, luôn mồm kêu xúi quẩy.
Tiểu Đoản Mao ở trước mặt ta cười nghiêng ngả không ngừng, gục cả người
xuống đất: “Ngươi gào lên như vậy thì ai dám tới đốt chứ.” Hắn nói xong, đứng dậy, “Để ta giúp ngươi nhé.” Hắn vỗ vỗ xiêm áo, đúng lúc có một
người đi đường đi lướt qua hắn, hắn dùng một tay nắm chặt cổ áo của
người nọ xách lên, thu lại ý cười trên mặt, sát khí hung ác tản ra một
cách tự nhiên, “Chỗ này có một tiểu mỹ nhân đang cần được giúp đỡ, ngươi không nhìn thấy à?”
Người đi đường đổ mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy khom người vào quán đốt vàng mã.
Ta nhìn hắn, cảm thấy vô cùng hài lòng. Đúng vậy, Vạn Lục môn ta rất cần những nhân tài giống như thế này đây!
Bộ dạng hung ác, có hoài bão, có khát vọng, nói một không hai; hành động
càn rỡ lại liều lĩnh, uy hiếp người khác không có một chút nương tay.
Nếu hiện tại ta mà có được bản lĩnh như trước kia thì nhất định sẽ “thân thiết chào hỏi” người này một phen ngay tại đây để thăm dò bản lĩnh của hắn xem thế nào. Nếu mà ổn thỏa thì ta chắc chắn sẽ thu nhận hắn làm
môn đồ, sau đó ra sức bồi dưỡng để hắn trở thành Môn chủ tương lai!
Không cần tới tên hề lắm chuyện Mặc Thanh biến Ma giáo của ta thành cái miếu thờ kia nữa!
Tiểu Đoản Mao ở trên cầu hào hứng giúp ta bắt người đi hoá vàng, hai tên thủ hạ của hắn vừa đốt tiền vàng vừa lẩm bẩm: “Hắn chơi cao hứng thế này
lại làm hỏng việc mất thôi.”
Tên còn lại đáp: “Ta khuyên không được nữa, cứ để kệ hắn đi, đối phương cũng đã quen rồi.”
“À. . . Hay là ta đi báo tin trước, ngươi ở lại đây nhìn hắn nhé. Khi nào hắn chơi xong thì mau chóng dẫn hắn tới đó.”
Nghe đoạn đối thoại này, ta đoán tính tình của tên tiểu Đoản Mao kia cũng có chút tùy hứng.
Tốt lắm, ta thích. Rất giống phong cách của ta.
Sau khi túm cổ một đám người đi đường tới đây đứng xếp hàng, lần lượt đốt
vàng mã cho ta, tiểu Đoản Mao cực kỳ đắc ý khoanh tay, đi đến trước mặt
ta, giơ ngón tay cái ra chỉ chỉ bọn họ rồi hỏi: “Tiểu mỹ nhân, nhiều
người như vậy có đủ đốt hết chỗ tiền vàng này của ngươi không?”
Ta nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra xa một chút, tính sơ sơ cũng phải có khoảng năm, sáu chục người, cộng cả đám người lúc trước nháo loạn đốt xong rồi chạy thẳng thì ước chừng hôm nay cũng phải có tám chín mươi người hóa
vàng mã cho ta. Mà ban ngày Chỉ Yên đã dụ được hơn mười đứa trẻ đốt rồi, trong sổ Âm phủ của ta hẳn là sẽ có một vạn tiền, có thể đi mua viên
thuốc tăng lực rồi!
Trong nháy mắt ta cảm thấy tên tiểu Đoản Mao này cực kỳ hợp với khẩu vị của ta!
Ta ngoắc ngoắc tay gọi hắn lại gần, kéo hắn ngồi xổm xuống, sau đó vỗ vai hắn: “Ta. . .”
Hắn cũng vỗ vỗ vai ta: “Ta rất thích ngươi, tiểu mỹ nhân.”
Hả?
Hắn vuốt vuốt cằm tự nhận xét: “Người bình thường không dám mở quán đốt
tiền vàng cho Lộ Chiêu Diêu, nhưng ngươi lại dám. Người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi cũng dám. Người bình thường thấy ta uy hiếp dọa dẫm như vậy đã sớm run lên lẩy bẩy, còn ngươi thì vẫn
thản nhiên ung dung như vậy. Ấy, chi bằng ta thu nhận ngươi, ngươi làm
việc cho ta nhé.”
Ừm, quả nhiên không hổ là người ta
đã nhìn trúng, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng giống hệt như ta. Ta tán
thưởng hắn, muốn thu nhận hắn, không ngờ hắn cũng có ý định y như vậy. . .
Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ ra sức thuần phục tên tiểu Đoản Mao bướng bỉnh này, khiến hắn phải cúi đầu nhận ta làm chủ.
Tiếc là hiện giờ không làm được như vậy nữa.
Không có thân thể, không có sức mạnh, cũng không còn địa vị.
Ta buồn bã thở dài: “Không được, ta còn có việc riêng phải làm. Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp đỡ ta.”
Tiểu Đoản Mao nhíu mày: “Thôi được.” Hắn đứng lên, “Ta là Khương Vũ của Tân
Sơn, gần đây mới sống ở Giang thành. Nếu ngươi có đổi ý thì cứ tới tìm
ta.” Nghe hắn nói vậy, thuộc hạ ở bên cạnh liền nóng nảy: “A Vũ, người
này không rõ lai lịch, ngươi…!”
“Nàng hóa vàng mã cho Lộ Chiêu Diêu cơ mà, không thể là người của Lệ Trần Lan được.” Hắn nói
xong còn quay đầu sang hỏi ta, “Có đúng không?”
Ta cười nói: “Lần sau sẽ tìm ngươi uống rượu.”
Tiểu Đoản Mao cũng cười: “Tiểu mỹ nhân, ta chờ ngươi đấy.” Nói xong, hắn dẫn theo thuộc hạ xoay người rời đi. Đi được vài bước lại quay đầu lại, hô
lớn: “Này, mấy người các ngươi đứng xếp hàng nghiêm chỉnh cho ta, đừng
để ta biết các ngươi chưa đốt xong đã chạy đi mất đấy.”
Ta có cảm giác đám người đang xếp hàng thoáng rùng mình một cái, ngay sau đó thì đồng loạt trầm mặc.
Cho đến khi hắn đi xa, bóng dáng biến mất sau ánh đèn mờ ảo của phố hoa,
đội xếp hàng mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Một người đang đốt vàng mã dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán, tay run rẩy không cầm nổi tờ tiền
vàng. Sau lưng lập tức có người mắng: “Rốt cuộc cái tên hung ác đó khi
nào thì mới rời khỏi Giang thành vậy?”
” ‘Cái gai’ lớn như thế, sao không thấy Vạn Lục môn ra mặt xử lý nhỉ?”
“Ngươi thì biết cái gì, tại sao cái tên Khương Vũ này cứ ở mãi Giang thành
không chịu đi, chẳng phải là vì đây là nơi nằm giữa hai thế lực tiên –
ma hay sao. Tiên môn không thể xuất thủ, Vạn Lục môn bọn họ cũng không
thể ra tay. Bên nào động thủ trước thì sẽ lập tức rơi vào thế ‘trước sau đều có địch’ ngay.”
Người đi đường run tay vừa rồi
mới đứng lên rời đi, phía sau lại tiến lên một người ngồi xuống đốt
tiếp, vừa đốt vừa lẩm bẩm: “Ta thật hy vọng Lộ Chiêu Diêu sẽ sống lại,
cả hai kẻ đều độc ác tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, tốt nhất là kéo nhau
cùng xuống địa ngục cho xong.”
Ta vừa chuyển giấy cho người này, vừa thầm nghĩ, người trẻ tuổi ơi, ngươi quá ngây thơ rồi.
Nếu ta mà sống lại, ngươi không sợ ta sẽ hợp tác với hắn, liên thủ lộng
hành sao; đến lúc đó chẳng phải đám tiên môn nhân sĩ, dân chúng bình
thường sống càng thêm khốn khổ à. . .
Nhưng mà nghĩ
lại, cái tên Tân Sơn Khương Vũ này ta đã nghe ở đâu rồi nhỉ. . . À đúng
rồi, ta nhớ ra rồi. Lần trước khi ở Vô Ác điện, ta có nghe thấy Mặc
Thanh và Viên Kiệt tranh chấp, xem có nên bắt tay với Thiên Trần các để
diệt trừ Khương Vũ hay không.
Ta sờ sờ cằm.
Nếu ta mà còn sống, nếu có thể thuần phục được người như vậy thì nhất định
sẽ muốn thu nhận để sử dụng, nhưng nếu không thu phục được thì chắc chắn sẽ phải diệt trừ. Dù sao con cọp mà ta không thể sai bảo, lại còn phải
tranh giành địa bàn với nó thì không đời nào ta bỏ qua.
Chỉ có điều hiện tại ta đã không còn là Môn chủ nữa, những chuyện này cũng
không tới lượt ta phiền lòng. Mấy kẻ đó gây phiền phức cho Mặc Thanh, ta còn ước gì càng nhiều càng tốt ấy chứ. Đến lúc đó có thể tranh thủ mượn gió bẻ măng, chỉ cần ta nắm chắc được tình cảm của hắn, thì những kẻ
khác muốn giày vò hắn như thế nào cũng được.
Đốt hết tiền vàng ở chỗ này xong, ta hào hứng đi đến chợ quỷ vong hồn.
Ta thoát khỏi thân thể của Chỉ Yên, dùng hồn phách của mình đi vào, rốt
cục không bị ngăn cản ngoài cửa tiệm nữa. Ta bước vào cửa hàng bán thuốc tăng lực, đứng bên trong đó hít một hơi thật sâu ——
Nhẹ nhàng khoan khoái quá đi!
Đúng là cảm giác có tiền nó khác hẳn mà!
Ta chống tay, nhìn quanh cửa hàng một lượt, thật ra thì cũng chẳng có gì
đẹp mắt, trông giống như cửa hàng hồi hồn thôi. Có mấy cái bảng treo ở
trước tấm phải đen phủ trên quầy hàng: Tăng lực một ngày, tăng lực một
tháng, tăng lực một năm, tăng lực vĩnh viễn.
Ta so sánh giá cả một chút.
Tăng lực một ngày là năm trăm tiền, tăng lực một tháng là một vạn tiền, một
năm là mười vạn tiền, còn vĩnh viễn thì mất tới một trăm vạn tiền. . .
Với một con quỷ bình thường, làm theo quy tắc một người một ngày gửi cho
hắn được một nghìn tiền, mà mỗi ngày có mười người đốt tiền cho hắn, thì cũng phải đốt trong vòng một trăm ngày. . . Còn ta. . . một ngày có
mười người đốt, mỗi người được một trăm, thì phải đốt trong vòng một
nghìn ngày.
Cái chợ quỷ này làm ăn kiểu gì thế, sao không trực tiếp chém người ta luôn đi? Còn lưu manh hơn cả ta khi còn sống nữa.
“Chưởng quầy.” Ta vỗ vỗ xuống quầy hàng.
Chưởng quầy mặt khô tóp teo vén miếng vải đen ở trước quầy lên, lộ cái đầu ra
ngoài, nhìn chằm chằm ta: “Có chuyện gì? Giá đã công khai rồi đấy, cứ
thế mà mua thôi.”
“Ta cảm thấy giá tiền của các ngươi không hợp lý.”
Chưởng quầy nhìn ta một cái, sau đó quay đầu qua nhìn cái gì đó rồi mới quay
lại nhìn ta: “Lộ Chiêu Diêu đúng không, chợ quỷ của chúng ta bán đồ cho
những người hành thiện tích đức có giá tiền khác với những kẻ chuyên làm việc ác như ngươi. Giá cả mà ngươi nhìn thấy là căn cứ vào phẩm hạnh
khi còn sống để định giá đó. Chê đắt hả, thế thì đi mua Hoàn Dương Đan
đi, sống lại mà làm nhiều việc tốt vào. À, nhưng mà Hoàn Dương Đan còn
đắt hơn ấy chứ, ha ha ha . . .”
Ta. . .
Các ngươi không chỉ xem người để phát tiền mà còn nhìn người để hét giá nữa cơ đấy!
Đúng là không có kỷ cương pháp luật gì cả!
Ta cắn răng một cái, đập mạnh tay xuống quầy hàng, ánh mắt âm hiểm nhìn
chưởng quầy. Chưởng quầy giật mình nhảy dựng lên: “Ngươi muốn làm gì. . . Ta nói cho ngươi biết, đây không phải là ở Dương Gian, nơi này có luật
pháp của trời đấy. Bất kỳ chuyện xấu gì mà ngươi làm cũng bị ghi lại
hết. Sau đó càng lúc càng tệ hơn thôi.”
“. . . Bán cho ta viên một tháng.”
“Cái gì?”
“Viên thuốc tăng lực, bán cho ta viên một tháng!”
Lúc bước ra khỏi cửa hàng, ta ngoan độc trừng mắt nhìn tên tiểu nhị đang uể oải dựa vào bên cửa một cái. Tiểu nhị lặng im không nói gì, xoay người
âm thầm vuốt vuốt trán. Ta nghe thấy chưởng quầy bên trong nói thầm với
hắn: “Những người ác độc này đã chết rồi mà vẫn cứ hung dữ như vậy.”
Tiểu nhị hoàn toàn đồng ý: “Nàng còn trừng ta nữa đấy. . . Chưởng quầy, ta sợ. . .”
Hừ, cái chợ quỷ vong hồn chết dẫm này, đợi đến lúc ta không còn cần đến nó
nữa, sớm muộn gì cũng nghĩ cách để phá hủy hết cho mà xem.
Ta đập viên thuốc tăng lực vào đầu, nhẹ nhàng bay trên đường phố, chỉ
thoáng dùng lực một chút, tốc độ đã tăng ngang với người đi bộ bình
thường!
Xung quanh đều là những con quỷ chậm chạp
đung đưa, tốc độ bay của ta có thể nói là không khác gì ngựa hoang đang
phi nước đại. Ta ở chợ quỷ ra sức bay trong chốc lát, tốc độ mau lẹ
khiến cho tinh thần ta thật sảng khoái, chuyện khó chịu vừa rồi cũng
tiêu tan đi ít nhiều. Ta vui vẻ nhập vào thân thể của Chỉ Yên, quay về
Hí Nguyệt Phong, nhưng vừa về đến nơi thì trời đã sáng, Chỉ Yên lập tức
hồi hồn.
Hồn phách ta bị hất ra ngoài, vừa định xoay
xoay mấy vòng khoe với Chỉ Yên một chút thì nàng đã hốt ha hốt hoảng,
vội vàng nói với ta: “Không xong rồi! Thương Lĩnh hắn định trốn thoát
khỏi địa lao rồi!”
Ta nhướng mày: “Mới có mấy ngày mà thân thể đã hồi phục được nhanh quá nhỉ, thế thì bảo hắn cút nhanh lên
đi. Về sau ngươi tập trung luyện công, chuyên tâm tìm người đốt tiền
vàng cho ta, Giang thành khá được đấy. . .”
“Hắn muốn dẫn ta cùng đi!”
Ta nhất thời trầm mặc, thầm nghĩ: “Hả? Có phải đầu óc của mấy kẻ trong Giám Tâm môn đều có hố hết không?”
Sao lần nào cũng biết cách kiếm chuyện cho ta thế!