Ta né tránh ánh mắt của Mặc Thanh một lúc lâu, sự yên ắng trong điện để cho ta dần dần tĩnh tâm lại. Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy
không bình thường.
Ta trốn tránh cái gì?
Lộ Chiêu Diêu ta sống nhởn nhơ càn rỡ nhiều năm như vậy mà còn chưa được
nhìn thấy mặt quỷ bao giờ. Tuy rằng trên đời này có không ít người nói
rằng đã từng gặp ma quỷ nhưng cũng đâu có ai đưa ra được chứng cớ. Những điều hư hư thật thật đó, từ trước tới nay vẫn chỉ là truyền thuyết. Tên Mặc Thanh này cứ nhìn ta đăm đăm như vậy chẳng qua là vì ban ngày ta
một kiểu, buổi tối lại là kiểu khác nên mới sinh ra hoài nghi mà thôi.
Chỉ cần ta sống chết không chịu nhận mình là Lộ Chiêu Diêu thì hắn có
thể làm gì được ta?
Ta tự trấn an tinh thần mình,
tính toán thật kỹ những lời cần nói để chuẩn bị ‘chiến đấu’ với hắn;
nhưng vừa quay đầu sang đã thấy Mặc Thanh đứng lên từ lúc nào, hắn đưa
lưng về phía ta, giọng nói bình thản không gợn sóng:
“Ngày mai ngươi tự đến Tàng Thư Các trên vách Thiên Nhận tìm sách đi.”
Nói dứt lời, bóng dáng của hắn giống như bị một trận gió thổi tan, cứ thế rời đi.
Toàn bộ ý chí chiến đấu của ta bị phủi sạch trong nháy mắt. Rõ ràng đã lấy
được sự cho phép của hắn, nhưng không hiểu sao trong lòng ta cứ có cảm
giác như ta đã thua trong ‘trận đấu’ này.
Ta có chút
buồn bực trở lại Hí Nguyệt Phong, vốn định giận cá chém thớt bắt nạt Chỉ Yên một chút cho đỡ khó chịu, mà tìm rõ lâu cũng không thấy hồn phách
của nàng ở đâu.
Đêm hôm khuya khoắt thế này không
biết còn chạy đi đâu nữa. Ta rời khỏi phòng, đi tìm một vòng xung quanh
Hí Nguyệt Phong nhưng vẫn không thấy, liền tiện tay giữ lại một tên ma
tu đi ngang qua. Ta há miệng định hỏi hắn có gặp Chỉ Yên hay không thì
sực nhớ ra mấy người này đều không thể nhìn thấy hồn phách của nàng,
liền lập tức đổi đề tài: “Nửa đêm trăng thanh gió mát thế này, có muốn
đốt mấy tờ tiền vàng cho đỡ buồn không?”
Tên ma tu đổ mồ hôi lạnh, lại không dám đắc tội với ta, chỉ run rẩy hỏi một câu: “Đốt. . . Đốt cho ai cơ?”
Ta cười một tiếng: “Lộ Quỳnh.” (*)
(*) cho bạn nào không nhớ, nữ 9 từng nói “Ta họ Lộ, tên Quỳnh, tự là Chiêu Diêu” nhé.
Sắc mặt tên ma tu lập tức biến đổi, vội vàng tránh thoát khỏi tay ta, kinh
hoảng nhìn xung quanh một cái, không nói với ta câu nào, lăn một vòng
rồi chạy mất.
Cái gì đây? Đốt cho Sư tổ lập núi của
các ngươi một ít tiền vàng mà sợ đến mức này à? Ta xoay người liếc mắt
nhìn Vô Ác điện trên đỉnh chủ phong một cái, nhíu mày suy nghĩ: hay cho
tên Mặc Thanh này, hành động tẩy não môn đồ sau khi đoạt vị của hắn đúng là thực hiện không tệ.
Ta trở về phòng, lẳng lặng
ngồi xuống, tự hỏi nên làm cách nào để tìm được đường ra trong cuộc sống đầy hỗn độn trước mắt này. Chỉ Yên đi cả đêm không về, cho đến khi ánh
bình minh xuất hiện, ta bị hất ra khỏi thân thể của nàng.
Đúng là trước lạ sau quen, lần này ta bình tĩnh khoanh tay bay ở một bên,
nhìn Chỉ Yên hồi hồn. Nàng cũng không giống như hai lần trước ngồi đờ
người ra một lúc rồi mới kinh ngạc hoảng hốt, mà là. . .
Lập tức hoảng hốt luôn.
“Ta phải đi cứu hắn!” Nàng đột nhiên bật dậy, bước xuống giường muốn chạy ra khỏi phòng.
Ta nhướng mày, kêu một tiếng: “Đứng lại.”
Chỉ Yên khó khăn lắm mới dừng lại bước chân, vừa quay đầu nhìn thấy ta đã
vội la lên: “Thương Lĩnh bị giam trong địa lao, địa lao của Vạn Lục môn
các ngươi sẽ hút hết sinh khí của người khác. Tại sao ngươi không nói
sớm cho ta biết?”
Ta nhíu mày trả lời nàng: “Ta không lập ra quy củ đó, có lẽ là mấy tên ma tu bên dưới tự ý hành động thôi.” Dù sao những người bị bắt nhốt vào địa lao thông thường đều là kẻ thù,
mà Vạn Lục môn ta chưa bao giờ đối xử nhân từ với những ai dám đối địch. Đám người tu ma muốn luyện công thì phương pháp nhanh chóng và thuận
tiện nhất mà ai cũng biết chính là đoạt lấy công pháp, dùng sinh khí của người khác để luyện.
Những ma tu phụ trách trông coi cửa hay địa lao kia có công pháp tương đối kém, không thể đánh bại kẻ
địch ở bên ngoài, cho nên tất nhiên bọn họ không đời nào bỏ qua cho
những kẻ đang bị nhốt trong địa lao này. Bọn họ tranh thủ hấp thụ sinh
khí ở trong địa lao cũng là chuyện bình thường.
Mà
nghĩ kỹ thì Liễu Thương Lĩnh bị giam trong đó cũng được một tháng rồi,
bị hút sinh khí lâu như vậy mà vẫn chưa chết, đúng là không dễ dàng gì.
Chỉ Yên cắn cắn môi, hốc mắt thoáng cái đỏ lên: “Hắn sắp chết rồi, đều là
do ta hại hắn. . .” Nàng bỗng quay sang trừng ta, “Vì sao ngươi lại đưa
hắn vào địa lao?”
Còn trách ta cơ á?
“Chậc chậc, mấy kẻ yêu đương các ngươi đúng là….!” Ta khinh bỉ nói, “Lúc
người ta muốn dẫn ngươi đi thì ngươi gào khóc kêu không muốn. Bây giờ
người ta sắp chết, trên đời này không còn ai ép buộc ngươi đi nữa thì
ngươi lại uất ức không chịu. Thế bây giờ phải làm sao thì ngươi mới vừa
lòng? Khó hầu hạ quá đấy.”
Chỉ Yên giận đến nghiến răng: “Hai cái đó giống nhau sao? Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi cứu hắn!”
“Đứng lại!” Ta quát nàng một tiếng, “Ngươi biết cách cứu người bị nhốt trong địa lao như thế nào à?”
Lần này Chỉ Yên bị ta quát mới tỉnh táo lại một chút, nàng lặng yên trong
chốc lát, sau đó cúi đầu ảo não bước quay trở lại hai bước, đến trước
hồn thể của ta, sụt sịt mũi lí nhí hỏi: “Cứu như thế nào?”
Ta bay tà tà về phía giường: “Đứng ngay ngắn lại, lau hết nước mắt cho ta. Trước tiên nói hai tiếng xin lỗi ta cái đã.”
“. . .”
Ta nhìn bộ dạng cắn chặt môi vô cùng tủi thân của Chỉ Yên, bỗng chốc cảm
thấy sự buồn bực mà Mặc Thanh gây ra cho ta tối qua chợt tiêu tan hết,
tâm tình lại sáng sủa rực rỡ; ta nghe thấy nàng nói: “Ta đã sai rồi. . . Ta không nên trách ngươi.”
Ta gật đầu một cái: “Ừ, còn gì nữa không?”
“Cầu xin ngươi. . . chỉ bảo cho ta.”
Ta vô cùng hài lòng, ngồi xếp bằng trên giường, hỏi nàng: “Sao ngươi có thể tìm được địa lao?”
“Ngày hôm qua sau khi ngươi rời đi, ta có thử bay lên cao ba trượng như ngươi từng nói xem thế nào, đúng là không bay cao hơn được nữa. Rồi lại thử
chìm xuống đất coi có thể xuống sâu được bao nhiêu, cứ xuống cứ xuống …. liền thấy được địa lao.”
Ngươi đã xuyên thẳng hết Hí Nguyệt Phong đấy hả.
Ta thầm cảm khái, sự cố chấp của nha đầu này lúc thức dậy quả thật khiến
cho người ta giật mình. Lấy tốc độ của hồn phách, cho dù là xuyên xuống
lòng đất vào buổi tối, thì tốc độ tối đa cũng chỉ ngang với người đi bộ
bình thường. Chìm xuống mặt đất sâu như vậy, đúng là làm khó cho nàng
rồi. “Ừm, nói như thế thì địa lao mà Liễu Thương Lĩnh bị nhốt chắc hẳn
là nằm ngay bên dưới Hí Nguyệt Phong này.”
Ta chống
cằm suy tư, “Hí Nguyệt Phong là nơi ở của ma tu cấp thấp, thủ vệ trông
coi địa lao cũng chỉ thuộc dạng yếu kém. Nhưng dù như vậy, bằng công lực của ngươi mà muốn một mình xông vào cứu người thì hoàn toàn không có
khả năng.”
“Vậy còn ngươi thì sao?” Chỉ Yên hỏi ta, “Ngươi dùng thân thể của ta, có thể xông vào cứu hắn ra chứ?”
Ta liếc nàng một cái: “Có thể, nhưng như vậy thì sau đó chúng ta không thể quay lại núi Trần Tắc được nữa, toàn bộ kế hoạch sẽ bị đổ bể.” Thấy
khóe môi Chỉ Yên vừa động, ta lập tức chặn trước, “Ta biết, ngươi chấp
nhận điều đó, nhưng ta thì không.” Vì cứu tên Liễu Thương Lĩnh kia mà ta phải rời khỏi núi Trần Tắc, làm giảm đi cơ hội giết Mặc Thanh của ta,
đừng mơ ta sẽ làm.
“Cho nên, bây giờ chỉ còn lại một
biện pháp, đó là trước tiên ngươi phải lợi dụng thân phận là đồ đệ của
Môn chủ, đi lấy một ít Linh Đan mang tới cho Liễu Thương Lĩnh ăn, giúp
hắn giữ lại tính mạng. Sau đó tìm cách mua chuộc hoặc uy hiếp mấy tên ma tu giữ cửa, nói rằng ngươi muốn một mình hấp thụ sinh khí của hắn, để
cho bọn chúng không động tới hắn nữa. Đợi đến khi pháp lực của Liễu
Thương Lĩnh hồi phục thì ngươi tạo cơ hội cho hắn tự mình chạy thoát,
thế là ổn rồi.”
Nghe ta nói xong, hai mắt Chỉ Yên lập tức sáng lên: “Lộ. . .” Nhưng mới gọi được một tiếng nàng vội dừng
khựng lại, chắc là đột nhiên nhớ ra chuyện ta đã dặn dò phải nói chuyện
cẩn thận một chút, cho nên chỉ dùng sức gật đầu thật mạnh một cái:
“Ngươi đúng là người tốt!”
Ta khoát khoát tay, để nàng mau chóng đi thực hiện kế hoạch.
Tới chạng vạng, rốt cuộc Chỉ Yên cũng tất bật quay trở lại. Nàng vui mừng
hớn hở nói cho ta biết mọi chuyện đã hoàn thành xong, cái thân phận là
đồ đệ của Môn chủ này thực sự là quá hữu dụng.
Thì
đúng là thế mà, có bao nhiêu chuyện ở Hí Nguyệt Phong này mà thân phận
đồ đệ của Môn chủ không giải quyết được? Ta nói với Chỉ Yên: “Coi như
ngày hôm nay ta cho ngươi nghỉ, đặc biệt cho phép ngươi vì cứu người mà
lãng phí thời gian. Bắt đầu từ ngày mai phải chăm chỉ đốt tiền vàng cho
ta, không những thế còn phải nghĩ cách tìm thêm người đốt cho nữa.”
Chỉ Yên kinh ngạc: “Còn phải đốt nữa hả? Ngày hôm qua ta đốt nhiều thế mà vẫn không đủ sao?”
Ta kể lại cái quy củ vô liêm sỉ của cửa hàng tiền Địa phủ kia cho nàng
nghe, sau khi nghe xong, Chỉ Yên mở to mắt ra hỏi ta: “Tính như vậy mà
ngươi vẫn có thể nhận được một trăm tiền cơ á, bọn họ cũng thả nhiều
nước (**) quá nhỉ?”
(**) ý là dễ dãi
“Ngươi có tin tối nay ta thả nước vào trong địa lao không? Đảm bảo dìm chết cái tên đang ở trong đó đấy.”
Chỉ Yên lập tức đàng hoàng cúi đầu nhận lỗi.
Ta nhìn sắc trời bên ngoài một chút, thấy mặt trời đã hoàn toàn khuất núi
thì không khách khí lao nhanh vào thân thể của Chỉ Yên, đẩy hồn phách
của nàng ra ngoài. Sau khi chiếm dụng được thân thể, ta vặn vặn nắm tay
rồi nói : “Khi nào rảnh rỗi ngươi phải chú ý tu hành nâng cao sức mạnh
lên một chút, tối hôm qua suýt chút nữa thì thân thể này của ngươi đã
phải hy sinh rồi.”
Chỉ Yên cuống quít hỏi dồn: “Sao
lại thế? Thấy chưa, ta đã nói là không nên đi dụ dỗ Lệ Trần Lan rồi mà,
có đúng không? Hắn đánh ngươi đấy hả?”
“Không, ta gặp phải Bắc Sơn chủ.” Ta vừa nói ra đáp án, quả nhiên nghe thấy tiếng hít
sâu của Chỉ Yên ở bên cạnh, đợi nàng hít vào xong ta mới chậm rãi nói
tiếp, “Lệ Trần Lan đã cứu ta, à không, phải nói là đã cứu thân thể này.”
Chỉ Yên lặng lẽ chớp mắt một cái: “Ta cảm thấy . . . nói không chừng Lệ Trần Lan cũng là một người tốt.”
Ta cười lạnh: “Trong mắt ngươi thì ai cũng là người tốt nhỉ?”
“Thật ra thì trong khoảng thời gian ngươi không còn ở trên nhân thế, cả hai
phái tiên ma đều xảy ra rất nhiều biến đổi. Mặc dù danh tiếng của Vạn
Lục môn ở trong tiên môn vẫn không có gì tốt đẹp nhưng trên đường đi tới đây, ta có nghe dân chúng sống trong trấn Thuận An nói, hiện tại Vạn
Lục môn không còn giống như trước kia nữa. Chẳng những xóa bỏ trận pháp
trước sơn môn mà không còn thấy môn đồ xuống núi nhũng nhiễu dân lành.
Khoảng thời gian xảy ra thiên tai hàng năm còn tổ chức phát cháo miễn
phí cứu người gặp nạn. . .” . Chỉ Yên càng nói, nắm đấm của ta càng siết chặt.
Được lắm Mặc Thanh, ngươi quả thực đã biến Vạn Lục môn của ta trở thành cái miếu thờ rồi.
Lại còn phát cháo miễn phí cứu dân. . . đến quan phụ mẫu cũng không có được tấm lòng cao cả như ngươi đâu. Ngươi muốn làm Phật tổ đấy hả? Thế sao
không trực tiếp tự nổ cho banh xác, mang huyết nhục đi ban phát ân huệ
cho chúng sinh đi!
Chỉ Yên vẫn tiếp tục nói: “Nghe
đồn những tên ma tu bắt nạt ta lúc trước đã bị phạt xuống chân núi làm
nghề nông rồi, bọn họ phải giúp dân chúng trong trấn trồng trọt lương
thực. Ta cảm thấy cách xử phạt này tốt hơn nhiều so với kiểu trừng phạt
nghiêm khắc trước kia. . .”
“Tốt hơn chỗ nào?” Ta
trầm mặt bắt bẻ nàng, “Ngươi nói Lệ Trần Lan phạt bọn họ chỉ vì bọn họ
từng bắt nạt ngươi sao?” Ta cười lạnh, “Quá ngây thơ rồi, thực ra là vì
bọn họ muốn lừa gạt cấp trên, bị Lệ Trần Lan phát hiện, cho nên mới bị
trách phạt. Tên Lệ Trần Lan kia quá mềm yếu, lưu lại những kẻ này thì
sớm muộn cũng sẽ xảy ra tai họa.”
Chỉ Yên sững sờ kinh ngạc nhìn dáng vẻ ngoan độc của ta.
Mà cũng phải, từ sau khi bị đánh chết rồi biến thành quỷ, sát khí và lệ
khí trên người ta không còn nặng như khi còn sống nữa, tính tình cũng
bớt sắc nhọn đi nhiều, lại có thể nói chuyện thoải mái với Chỉ Yên.
Nhưng Vạn Lục môn này, bản chất của nó không phải là nơi an tĩnh giống
như mắt thường của nàng nhìn thấy mấy ngày qua.
Ta
nói: “Ngươi có biết những người này tới đây như thế nào không?” Ta liếc
mắt nhìn đám ma tu ở bên ngoài một cái, “Một vài người trong số bọn họ
hoặc là bị kẻ thù truyền kiếp đuổi giết, hoặc là bị tiên môn vây hãm,
không thể đi cũng không thể lùi, cuối cùng đành phải gia nhập vào Vạn
Lục môn ta. Người trong Vạn Lục môn đều là những kẻ hung ác tàn bạo, bị
chèn ép vứt bỏ.
“Trước khi gia nhập, bọn họ đều phải
phát ra lời thề vĩnh viễn trung thành với ta. Bản thân ta là Môn chủ,
không để ý đến lỗi lầm mà thu nhận bọn họ là ân, sau đó che chở cho bọn
họ là nghĩa, mà ta chỉ cần bọn họ dùng sự trung thành để báo đáp ta.
Nhưng nếu ngay cả điều này mà cũng không làm được thì đó chính là kẻ
không biết ân, không biết nghĩa, không biết trung. Cứ gặp loại người này là giết. Đó là để tránh khỏi phiền phức phát sinh sau này, và cũng là
để duy trì đạo nghĩa của ta.”
Ta quay đầu lại nhìn
Chỉ Yên, thấy nàng đã hoàn toàn sửng sốt, liền nói: “Hiện tại ngươi cảm
thấy Lệ Trần Lan để bọn họ xuống núi làm nghề nông là tốt đúng không,
vậy chúng ta cứ chờ xem. Hắn dùng chính sách mềm mỏng để đối phó với
loại người đó thì cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.”
Ta bước ra khỏi phòng, vẫn bỏ ngoài tai tiếng chào hỏi nhiệt tình của mấy
tên ma tu bên ngoài. Giơ tay bấm quyết một cái, trong nháy mắt ta đã
đứng trên vách Thiên Nhận, báo tên Lộ Chỉ Yên cho thị vệ trông coi Tàng
Thư Các. Bọn họ nghe xong cũng không cản trở gì thêm, nhanh chóng tránh
đường cho ta đi vào.
Ta dựa theo trí nhớ đi thẳng lên lầu ba, ở góc Đông Nam trên giá sách tìm được một quyển ghi chép các sự tích ma quỷ thần bí. Ta xếp chân ngồi xuống, đặt quyển sách ở trên đùi
đọc thử; nhưng trong đó chỉ thấy ghi lại một vài việc cơ bản như là
người nào, vào lúc nào, gặp được chuyện gì, linh tinh……
Cũng chẳng có phân tích gì tỉ mỉ chứ chưa nói đến việc giúp ích cho chuyện
giải quyết vấn đề hồn phách luân chuyển ngày đêm mà ta đang cần.
Ta lật sang trang tiếp theo, thấy có ghi lại một chuyện xưa kể rằng: Vào
một năm nọ trong thôn kia, có một người phụ nữ sau khi đã tắt thở ba
ngày, đột nhiên ngồi bật dậy trong quan tài. Diện mạo không khác gì khi
còn sống nhưng thần thái, giọng nói và trí nhớ lại khác biệt hoàn toàn,
tựa như có một linh hồn khác nhập vào trong thân thể vậy.
“. . . Cái này gọi là, mượn xác. . . hoàn hồn.” Ta đọc ra khỏi miệng.
Nhưng bất chợt bên cạnh lại truyền đến một giọng nói: “Ồ, không ngờ trên thế gian lại có chuyện như mượn xác hoàn hồn.”
Ta quay đầu lại nhìn, kinh ngạc phát hiện ra không biết Mặc Thanh đã đến
đây từ bao giờ. Hắn mặc áo bào đen, lúc này khẽ nghiêng người tựa vào
bên cửa sổ trên lầu các, lặng lẽ đứng đó. Sau lưng hắn là cửa sổ đang
rộng mở, bầu trời đêm tràn ngập ánh sao, dường như hắn đang đứng giữa
hàng vạn ngôi sao đó, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn ta chăm chú.
Ta giật mình ngơ ngác, nhất thời quên phải đóng sách lại.