Hắn cũng biết đây là vệ sinh nữ, thoáng nhìn sau lưng hai người, hắn vừa nói xong, nhìn xuống bàn tay họ đã xuất hiện móng vuốt nhọn hoắt, cả
hai đứng trước cửa phòng nó, rồi xoay người lại đằng sau.
“Song Đào! Em nhảy ra ngoài đi!”
Vừa dứt câu nó liền dùng sức bật nhảy dưới chân, và nhảy bay ra ngoài, đứng ngay trước mặt hai người kia, nó và hắn nhìn nhau rồi gật đầu một cái
và chuẩn bị vào chiến đấu.
Sau khi giải quyết xong, họ quyết định xem xét hai người, kết quả thật bất ngờ… da thịt họ không phải người, mà
chỉ là đắp thịt lên, còn bên trong chỉ là máy móc, còn được gọi là búp
bê, nhưng họ lại chơi ngải.
(Trò chơi này rất nguy hiểm và đáng sợ,
nhưng trong chuyện, sói chỉ lấy một cách chơi ngải đó là thôi miên người khác thôi, không tự ý làm thay đổi theo đúng mục đích thật của trò này, cũng không muốn ảnh hưởng tới người sáng chế ra.)
Người chơi ngải chính thức, cũng là chủ mưu, đang ngồi trong phòng của mình và cười nhếch miệng “Song Đào à!”.
Trò chơi ngải này chắc hẳn ai cũng biết độc cỡ nào, chỉ cần lấy được một
cọng tóc, hay một giọt máu hoặc đơn giản hơn là mùi hương, thì có thể
làm hại được người đó, người đó sẽ nghe theo mình.
Hắn và nó liền gọi bảo vệ tới và đưa hai con ma nơ canh rời đi, trước đó nó có tháo lớp
thịt và quần áo của búp bê này, nên bây giờ hai con này mới đúng là ma
nơ canh.
“Em còn sợ không?”
Hoàn thành công việc, hai người liền
ra về, ngồi trên xe hắn lo lắng hỏi nó, hắn biết nó chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ thôi, hơn nữa nó lại rất nhạy cảm với những chuyện vừa xảy đến.
“Em… có chút lo lắng, tuy rằng mọi chuyện đã rõ, nhưng em vẫn cảm thấy
chuyện này có gì đó không đúng lắm, ma nơ canh không thể hoạt động được”
Nó vẫn còn rất sợ hãi trong lòng, cảm giác sợ này khác với bình thường.
“Bên em còn có anh và gia đình, anh không để em tổn thương đâu, từ nay anh
sẽ qua đưa đón em đi học và đi làm thường xuyên, hơn nữa em nói ma nơ
canh không thể hoạt động được, nhưng mà em cũng thấy chúng ta lấy trong
bụng bọn chúng ra con chip sao”
Hắn quan tâm và ân cần cầm tay nó,
nhìn qua nó bằng ánh mắt ôn nhu, dịu dàng vô cùng, khiến nó cũng có chút đỏ mặt mà gật đầu nhẹ.
“Em cảm ơn anh”
Trong lòng nó hiện giờ
không cần phải nghĩ nhiều chuyện cũ nữa, đúng là nó gặp qua ba lần nên
cơ thể rất nhạy cảm, chỉ cần một tuần hoặc vài ngày không lặp lại chuyện cũ, sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.
Hắn chở nó về biệt thự rồi cũng ra về, trước khi để nó vào trong hắn có ôm chặt người nó và đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào.
Vài hôm sau tâm trạng nó tốt hẳn lên, ngày ngày hắn chở nó đi học và tới
công ty làm, nhưng nó lại thoáng buồn vì vừa đọc xong một tờ báo “lá
cải”.
“Thân thế thật của gia đình Song Đào không phải là đại gia,
ngay cả bố mẹ cô cũng chỉ là nông dân bình thường, nhờ vào việc cố tình
quen biết và tiếp cận Thành Khang, một tổng giám đốc của cao ốc đứng đầu nước, nên mới có được giàu có như ngày hôm nay, đừng vì thấy Song Đào
chăm chỉ làm việc trước mắt, mà mọi người bị mù quáng, dưới đây là những bằng chứng, chứng minh cô ta lơ là việc làm”.
Bên dưới là những hình ảnh chụp lúc nó làm việc mệt mà nghỉ ngơi, rồi cả việc tự ý ăn uống
trong phòng làm việc, tự ý ra ngoài uống cà phê, vân vân, những tấm ảnh
đi chơi của nó cũng bị ai đó gán ghép tạo thành ảnh xấu.
“Kẻ nào làm chuyện này!”
Nó bóp nát tờ giấy đang xem, hắn cũng thấy nó chăm chú nhìn vào, cũng hỏi
nhưng không thấy trả lời, nó từ tốn đóng cửa phòng rồi trở về phòng mình làm việc.
Hắn xem xong cũng vô cùng phẫn nộ, chỉ đọc cái tin đầu là
việc nó cố tình tiếp cận, làm quen hắn là đã hiểu âm mưu của kẻ giở trò
rồi, tức tốc cho người điều tra.
“Điều tra về tên nhà báo nào viết bài này, lập tức lôi tới công ty cho tôi”
“Vâng”
Mọi người trong nhà nó và hắn xem được, đều vô cùng lo lắng, bố mẹ nó thì
cảm giác mình dường như bị tổn thương rất lớn, nếu như nó không để hai
người tới bữa tiệc của nhà hàng Kiss thì không ai biết chuyện này.
Thực ra bữa tiệc tối hôm đó, mọi người khá ngỡ ngàng vì người đi cùng Thành
Khang lại chính là nhân viên xuất sắc nhất của mình, hơn hết còn có cả
người thân trong nhà, mới đầu họ nghe người nhà tâm sự cũng rất thương
cảm, nhưng giờ đọc bài báo này, họ lại nghĩ tiêu cực hơn.
Nó ngồi
trong phòng làm việc, nhưng cũng chẳng tập trung được, mặc dù hắn mới
gọi điện bảo nó đừng lo lắng, hắn sẽ cho người điều tra và viết lại
chuyện này, nhưng nó vẫn buồn.
Ngả người ra ghế, đôi mắt nó khép hờ
lại, nhìn lên trần của căn phòng màu trắng, nhớ lại thời điểm gặp hắn
lần đầu tiên, và cả những niềm vui khác khi ở cùng với hắn, tất cả, tất
cả hiện lên trong đầu nó, cơ thể nó cảm giác mệt mỏi, nhớ tới lúc hắn
chuẩn bị nói lời thích nó thì.
“A...”
Đột nhiên nó cảm giác ngực
mình đau vô cùng, giống như có một cái kim đâm mạnh vào, mà cảm giác này của nó thì chỉ thoáng qua rồi kết thúc.
Đôi mắt nó có một tia màu
đen của máu, nhanh chóng xẹt qua rồi biến mất, đầu óc nó thay đổi hoàn
toàn, nó nhắm mắt lại suy nghĩ về hắn nhưng lại chẳng có kết quả gì.
“Song Đào, em không khỏe sao?”
Hắn gõ cửa lần thứ ba vẫn không thấy ai trả lời, bình thường là hắn không
làm vậy, nhưng hôm nay, tâm trạng nó không tốt nên hắn thay đổi một
chút, nhưng sức chịu đựng của hắn cũng tới giới hạn, liền mở cửa tự vào, thấy nó khẽ ôm ngực mình nên lo lắng.
“Em không sao? Anh về làm việc đi, đừng để ý tới em, mà tờ báo đó anh không cần điều tra đâu, chắc tại em làm việc mệt mỏi, nên họ mới chụp được những tấm ảnh đó”
Nó lắc
lắc đầu mình vài cái, sau đó hoạt động lại như bình thường, một tay nhìn nhìn tài liệu và tay còn lại hoạt động hết công suất trên chiếc máy
tính.
“Nhưng điều đó ảnh hưởng tới em và gia đình em, anh không muốn
người thân của anh chịu tổn thương, anh sẽ tìm cho ra và lật lại chuyện
này, kẻ nào dám động vào em thì coi như tới số rồi”
Ánh mắt của hắn
hằn lên tia lửa chết chóc, trong đầu hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn lại nó, hình như nó cố tình lơ là câu nói của hắn, quá thờ ơ hắn sao, vậy
nên hắn cũng buồn bã mà trở về phòng mình, đợi người điều tra rồi nói
chuyện lại với nó.
Hắn vừa lên phòng thì người điều tra đã mang tới nhà báo đó.
“Ai cho các người làm chuyện này, kẻ nào đứng sau các người?”
Hắn ném ngay tờ báo vào mặt tên kia, miệng giận dữ vô cùng.
“D-dạ, tôi chỉ là một nhà báo dạo thôi, chỉ lấy thông tin trên mạng rồi viết, cũng không ai sai bảo cả”
Tên nhà báo xanh mặt khi nghe hắn nói, tim ông ta như muốn rụng rời khi nghe hắn phán câu tiếp theo.
“Nếu các người không nói kẻ đứng sau, tôi sẽ cho người giết sạch”
Hắn nhìn thẳng mắt của tên nhà báo nói, đôi mắt hổ phách hiện lên rất rõ.
“T-Tôi nói thật ạ, tôi chỉ mới vào nghề, kinh nghiệm còn non kém không thể có ai thuê tôi được!”
Nhà báo tiếp tục phản công kịch liệt, có chút thuyết phục được hắn, nhìn
lại về lý lịch bản thân, thì đúng là ông ta là nhà báo mới làm việc được hai tuần, người khác không thể nào thuê người chưa có kinh nghiệm viết
báo này.
“Có phải ông chán sống rồi không, hay là ông thiếu tiền nên làm chuyện này!”
“K-không thưa chủ tịch, tôi chỉ tìm kiếm thông tin trên mạng, rồi viết báo để thử việc thôi, vậy nên xin cậu, đừng giết tôi”
Khi được người của hắn đưa tới, nhà báo cũng biết trước chuyện này, cũng
biết được gia thế, nên cũng chuẩn bị trước tinh thần, giờ đây chỉ còn
cách là cầu xin sự tha thứ từ hắn, lần sau nhất định không viết bài báo
nói về chuyện này nữa, ông ta cũng mang một bài báo hồi đáp lại bài báo
thử việc vừa rồi cho hắn xem.
“Mọi người… thật bất ngờ đúng không,
nhưng bài báo vừa rồi chỉ là một mẩu chuyện không có thật, tôi chỉ là
một tay thử việc, nên muốn làm một tin giật gân để được trúng tuyển, tôi rất khâm phục nghị lực của Song Đào, cô ấy không chỉ giỏi việc học, mà
còn rất thương yêu gia đình và người thân của mình, chúng ta nên học hỏi theo nha, dừng bài báo, những hình ảnh chỉ là tôi ghép lại thôi, trên
đó là thời gian nghỉ ngơi thật sự, dưới đây là minh chứng cho tất cả.”
Bên dưới là những hình ảnh nó chăm chỉ làm việc, tay lia lịa trên bàn phím, hắn hài lòng nên cho người thả tên nhà báo về, nhưng cũng không quên
cảnh cáo vài câu cần thiết.
“Con về rồi đây!”
Nó trở về nhà, mọi
người đang ngồi đông đủ ở bàn ăn chờ nó, nhưng nó cảm giác không khí khá buồn, có hỏi vài câu thì được biết là vì chuyện tờ báo đó, nó cũng giải thích và đưa họ tờ báo của hắn mới đưa, nên mới thở phào nhẹ nhõm.