Nhắc tới đoạn nghiệt duyên giữa Đỗ Ngân Bảo và An Nhiên là Đỗ Thu Nương
lại thấy đau đầu. Năm năm trước, Đỗ Ngân Bảo dẫn An Nhiên đi trốn, bỗng
nhiên mất tích ba tháng, mọi người lao lực tìm mãi vẫn không thấy. Đến
khi tất cả mọi người đều cho rằng Đỗ Kim Bảo và An Nhiên lành ít dữ
nhiều thì hai người họ bỗng dưng xuất hiện. Lúc ấy, Đỗ Thu Nương thấy
tình cảm giữa hai người càng ngày càng tốt, Đỗ Ngân Bảo cứ một mực đâm
đầu vào, kinh hãi nghĩ: hai nam nhân sao có thể phát triển quan hệ như
vậy! Về sau, Đỗ Thu Nương biết An Nhiên là nữ, lại thấy vui giùm cho Đỗ
Ngân Bảo.
Tiếc rằng, chẳng mấy chốc chiến tranh nổ ra, An Nhiên
dứt khoát đi đầu quân. Đỗ Thu Nương thật sự bội phục khí phách của An
Nhiên, nhưng quân doanh vốn không hoan nghênh nữ tử, không biết An lão
tướng quân đã nói gì đó, đương kim thánh thượng mới đồng ý thành lập đội quân nữ đầu tiên trong lịch sử Đại Tề. Trong trận đánh đầu tiên, An
Nhiên đối mặt với tướng quân hung mãnh nhất Đại Chu, Gia Luật Sở, cuối
cùng một trận thành danh, đánh thắng đối thủ một cách vẻ vang.
Khoảng thời gian đó, Đỗ Ngân Bảo luôn ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày mất hồn mất vía. Đỗ Thu Nương sáng khuyên tối khuyên không biết bao nhiêu
lần rằng một nữ tử mạnh mẽ như An Nhiên không phải Đỗ Ngân Bảo không
xứng, mà đúng hơn là hai người không hợp. Lần nào Đỗ Ngân Bảo cũng cứng
cổ cãi lại, khiến Đỗ Thu Nương tức tới mức muốn đâm hắn một nhát chết
luôn cho rồi.
“Chưa thử thì làm sao biết không hợp?”
Đỗ
Thu Nương thật muốn nói: không phải vấn đề thử hay không thử mà là ánh
mắt An Nhiên nhìn Đỗ Ngân Bảo không chứa bao nhiêu yêu thương hết, cứ
chờ đợi trong khổ sở như vậy chưa chắc nhận được kết quả tốt. Mấy lời
này Đỗ Thu Nương còn chưa kịp nói ra miệng, Đỗ Ngân Bảo đã lén bỏ nhà đi ngay giữa đêm. Sau đó thế nào nàng không rõ, chỉ nghe nói Đỗ Ngân Bảo
thành một thành viên trong đội quân nữ kia, là nam nhân duy nhất trong
cả đội, còn là cận thân thị vệ duy nhất bên cạnh nữ tướng quân An Nhiên.
Cận thân thị vệ…. Đỗ Thu Nương vừa nghĩ tới cái danh phận mập mờ này thì
chỉ có một mong muốn duy nhất Ngân Bảo nhà nàng có thể bình an sống
tiếp. Bởi vì công phu của nữ tướng quân An Nhiên cao hơn Đỗ Ngân Bảo rất rất rất nhiều lần. Trong đội quân chỉ toàn nữ, Đỗ Ngân Bảo có thành kẻ
ngoại tộc hay không thật khó biết được.
“Chắc là vẫn chưa....” Đỗ Kim Bảo lên tiếng, “Cũng năm năm rồi. Nếu An Nhiên thích Ngân Bảo nhà
chúng ta thì đã đáp ứng từ sớm rồi! Chỉ có Ngân Bảo mới ngốc như vậy,
nếu là đệ….” Trong đầu Đỗ Kim Bảo đột nhiên xẹt qua một hình bóng, nếu
là hắn thì sao chứ, chẳng phải hắn cũng đã chờ năm năm rồi sao? Ít nhất
Ngân Bảo đang chờ một người thấy được, còn hắn, chỉ là một bóng dáng hư
ảo trong miệng mọi người.
Ngốc, đâu chỉ một mình Đỗ Ngân Bảo.
“Kệ nó đi! Ngân Bảo không ngốc, một ngày nào đó sẽ tự nghĩ thông thôi!” Đỗ
Kim Bảo thầm thở dài, đổi đề tài, “Sao đệ không thấy tỷ phu?”
“Nhị vương gia vừa tới, hai người đang ở trong phòng đánh cờ đó!”
Sau chuyện năm đó, lúc Tề Nhạc lên ngôi tuy ngoài mặt vẫn như ban đầu,
không động tới Tề Phong, nhưng đã giam lỏng hắn ở kinh thành. Từ đó Tề
Phong cũng dần phai nhạt khát khao với ngôi vị hoàng đế, tự biến thành
một vương gia nhàn tản. Không những vậy hắn còn rảnh rỗi sinh nông nổi
suốt ngày chạy tới tìm Phạm Trường An đánh cờ, lần nào cũng đánh tới nửa đêm, thậm chí đến nỗi Phạm Trường An nói muốn ngủ, hắn vẫn không chịu
thả người.
Nếu không do Tề Phong là người có thê có tử, Đỗ Thu
Nương đã thật sự nghĩ rằng Tề Phong có tâm tư gì đó với Trường An nhà
nàng. Thật lâu về sau, Đỗ Thu Nương mới nghe hoàng hậu nương nương nói
lý do, Tề Phong đánh cuộc với hoàng thượng, xem tới khi nào thì phụ nhân đanh đá Đỗ Thu Nương sẽ hết chịu nổi đuổi Tề Phong ra cửa, và dùng biện pháp gì. din'ễn.đnlàn/lê,qm;uý,đ'ôn Hiển nhiên lúc này Đỗ Thu Nương vẫn không biết gì về chuyện ấy, chỉ nghĩ: ngươi không cho Trường An ngủ,
vậy ta cũng sẽ không để ngươi được ngủ ngon! Nàng mời ‘sư tử Hà Đông’
nhà Tề Phong, công chúa Đại Chu tới Phạm phủ. Ngay lập tức, Tề Phong
ngoan ngoãn theo thê tử về nhà, kế hoạch hùng hồn nói muốn ở Phạm phủ
dăm bữa nửa tháng đã bị phá sản.
Tuy nhiên tìm Phạm Trường An
đánh cờ vẫn là việc Tề Phong yêu thích nhất. Tất nhiên việc này đã ảnh
hưởng vô cùng nghiêm trọng đến chất lượng và số lượng công tác ‘tạo
người’ của phu thê Phạm Trường An. Đỗ Thu Nương thật muốn dán một dòng
chữ to trước cổng: Cấm nhị vương gia và chó!
Đỗ Kim Bảo đột nhiên thấy sắc mặt Đỗ Thu Nương khẽ biến, làm như đang nhai cái gì đó. Đỗ Kim Bảo bỗng cảm giác lạnh cả người, vội đuổi theo Đỗ Thu Nương, bỗng nhiên nàng lại dừng bước đột ngột.
Đỗ Kim Bảo nhìn theo hướng Đỗ Thu
Nương nhìn, thấy nhị vương gia Tề Phong và thừa tướng Phạm Tử Chính của
Đại Tề đang núp trước cửa thư phòng của Phạm Trường An nhìn trộm vào
trong.
Có cái gì hay ho mà nhìn dữ vậy…. Đỗ Thu Nương lặng lẽ
bước tới gần nghe thử. Hai người kia dòm lén quá say mê vẫn không hề
phát hiện.
Đỗ Thu Nương định đến gần chút nữa thì chợt nghe trong phòng truyền ra tiếng của Viên Viên. Nàng bỗng có dự cảm chẳng lành,
lập tức nhìn vào trong xem thử, nhức nhối nghĩ: lại một cái bình sứ
thanh hoa vỡ nữa rồi. Đây là cái bình nàng thích nhất mới ác chứ!
Trong phòng, tiểu nam hài hùng hùng hổ hổ chỉ tay vào bãi sứ vỡ nói, “Viên
viên, muội lại đánh vỡ bình hoa của mẫu thân muội rồi! Lần này, ta tuyệt đối sẽ không giúp muội gánh tội nữa đâu!”
“Ta có nhờ huynh gánh
tội giùm sao? Chuyện ta làm ta tự chịu trách nhiệm!” Tiểu cô nương trông cực kỳ ngoan ngoãn nói, đột nhiên phát hiện ra mình nói hớ bèn quát to, “Tề Tiểu Sơn đáng ghét! Ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta!”
“Đã nói bao nhiêu lần ta tên Tề Trạch không phải Tề Tiểu Sơn!” Tề Trạch đảo mắt nghĩ thầm: nó lớn hơn Đoàn Đoàn những hai tuổi, mà dù có là một
khắc đi nữa thì vẫn tính là ca ca, ngay cả Đoàn Đoàn thấy nó còn phải
một một tiếng ca ca, Viên Viên này lại dám gọi thẳng tên nó!
Từ
lúc có thể nhớ việc tới nay, ấn tượng đã ăn sâu vào đầu Tề Trạch đó là
lần nào gặp Viên Viên cũng đều gặp chuyện chẳng lành. Chỉ là có gương
mặt tròn tròn, hồng hồng đáng yêu thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu….
Tề Tiểu Trạch hận hận nhìn khuôn mặt như búng ra sữa của Viên Viên nghĩ.
Hừ, rồi sẽ có một ngày nó bóp thử cái mặt đó, xem mềm đến mức nào! A, không đúng, vấn đề trước mắt cần phải giải quyết là cái bình hoa đã bể kia.
Tề Trạch lập tức chỉ tay nói, “Muội đánh vỡ nghiên mực của phụ thân, cắt râu gia gia, thêu thêm lên túi tiền của mẫu thân muội cho phượng hoàng
biến thành gà rừng….”
“Ngừng, ngừng….” Viên Viên thấy Tề Trạch
thuộc làu những ‘tội ác’ của mình bèn vội vàng đưa tay che miệng Tề
Trạch lại, khí thế bỗng giảm hẳn một nửa, chột dạ nhìn xung quanh một
vòng mới nói nhỏ, “Đừng nói, đừng nói nữa…. Bỗng nhiên ta nhớ lại hết
rồi….”
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?” Tề Trạch đắc ý hỏi lại.
Mặt Viên Viên đỏ lên, “Sao huynh lại nhỏ mọn vậy chứ!”
“Chuyện gì ta cũng gánh tội giúp muội hết còn dám nói ta nhỏ mọn?!” Tề Trạch
xòe năm ngón tay ra đếm, “Phụ mẫu muội không mắng, nhưng lại báo cho phụ hoàng ta biết, lần nào cũng khiến cái mông của ta như sắp nở hoa đó!
Muội cứ thử bị đánh mông đi, coi đau tới đâu cho biết!”
“Đau lắm
sao” Viên Viên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cái mông to hơn hẳn mông
mình của Tề Trạch, thận trọng hỏi, “Lúc mẫu thân ta tức giận, cũng nói
sẽ đánh cho mông ca ca ta nở hoa luôn, đánh nhiều mông sẽ nở hoa thật
sao?”
“Đương nhiên!” Tề Trạch đắc ý hù dọa Viên Viên, “Muội còn dám
đổ tội cho ta nữa, ta sẽ méc với mẫu thân muội, để cái mông của muội
cũng nở hoa luôn!”
“Vậy….” mắt Viên Viên đột nhiên sáng lên, “Huynh bị đánh nhiều lần rồi mau cho ta xem hoa đã nở tới chừng nào rồi?”
“…..”
“Viên Viên! Muội thật quá đáng! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, muội lại đòi
coi mông ta! Ta muốn đi nói cho mẫu thân muội biết! Không, ta sẽ méc phụ hoàng!” Tề Trạch lập tức đen mặt, xoay người tỏ vẻ muốn đi, nào ngờ đi
được hai bước, quay người lại vẫn thấy Viên Viên đang ung dung ngồi trên ghế đung đưa chân.
“Muội không sợ mẫu thân muội à?” Tề Trạch thử bắt chước phụ hoàng nhướng mày lên hỏi, có điều sau khi thử mấy lần vẫn cảm thấy là lạ thế nào ấy nên không làm nữa.
“Sợ chứ!” Viên Viên híp mắt cười, cũng bắt đầu bẻ ngón tay tính, “Lần trước không biết là
ai bị một con gián dọa sợ cứ ôm chặt ta vừa gào to vừa dậm chân liên
tục, thiếu chút nữa là khóc thét lên!”
“Viên Viên!”
“Thêm
nữa, không biết là ai đã dụ ta ra bờ sông xem cá, không ngờ lại chơi xấu đẩy ta xuống nước thiếu chút nữa chết đuối, bèn cầu xin ta thật lâu
rằng đừng nói cho trưởng bối biết!”
“Viên Viên….”
“Không
biết là ai đã trộm cuốn ‘Tề phú’ của Đoàn Đoàn về đọc lại không cẩn thận bỏ đâu mất. Đó là cuốn Đoàn Đoàn mọt sách quý nhất đó! Mấy ngày nay
Đoàn Đoàn đang đi theo phụ thân học võ, không biết học giỏi chưa nữa!”
“Viên Viên tốt của ta….”
“Còn nữa….”
Tề Trạch đã sắp khóc tới nơi, chạy lại lắc lắc người Viên Viên, để Viên
Viên đừng nói nữa. dikễn.đàư,n/lê,qu"Lý.đô “Vậy cái bình này?”
“Trong cung còn nhiều lắm, để ta về xin phụ hoàng cho Phạm thúc thúc một cái khác tốt hơn!”
“Tiểu Sơn ca ca, huynh thật là tốt!”
Trong phòng từ từ khôi phục tiếng vang, hai tiểu quỷ nói chuyện truyền ra câu nghe câu không.
Bốn người lớn ở ngoài cửa đã hóa đá.
“Khuê nữ nhà ngươi thật biết lợi dụng nhược điểm của người ta!” Tề Phong thở dài nói.
“Đưa đây!” Phạm Trường An nói, “Vừa rồi đã giao ước, khuê nữ ta thắng ngươi phải đưa ta mười lượng bạc.”
“Coi ngươi kìa, chỉ có mười lượng bạc, làm gì mà gấp dữ….” Tề Phong không
cam lòng móc bạc ra, đang định giao cho Phạm Trường An, khóe mắt vô tình quét về phía sau, đột nhiên la lên một tiếng thất thanh.
Đỗ Thu
Nương đang định nói, ‘Phạm Trường An, gan to quá ha, dám lấy khuê nữ của ta ra đánh cuộc!’ thì Viên Viên đã mở cửa chạy ào ra, giơ một túi tiền
nhỏ lên, hưng phấn kêu to, “Nương, nương, nữ nhi lại tìm ra bạc phụ thân giấu trong bình hoa này! Lần này được nhiều lắm….”
Phạm Trường
An xoay người một cách cứng nhắc, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Đỗ Thu
Nương vẫn xinh đẹp như hồi thiếu nữ đang nhìn hắn với ánh mắt hình ‘lưỡi dao’. Dường như trên đỉnh đầu hắn có một đàn quạ bay qua kêu líu ríu.
Phạm Trường An thong thả bước lại gần Đỗ Thu Nương, bày ra vẻ mặt uất ức kêu nhỏ, “Thu Nương….” Giọng hắn vừa dài với nhẹ nghe chẳng khác gì gió xuân vờn qua tai.
“Cái gì?” Đỗ Thu Nương cố giữ giọng nghiêm túc hỏi Phạm Trường An. Đột nhiên cơn buồn nôn xộc tới, nàng chịu không
nổi, khom người nôn ra.
Mọi người sững sờ nhìn nhau. Hồi lâu sau, Phạm Trường An mới hỏi một cách thật thận trọng, “Thu Nương, nàng, nàng lại có?”
Chim khách gọi trước cửa, chuyện tốt sắp đến! Tứ hỉ lâm môn! Thêm một tôn tử nữa! Ngươi nói có đáng vui không?
Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử, lúc này mới bắt đầu….