Đỗ Kim Bảo là người đầu tiên xông ra khỏi phòng khách, sau đó cũng gào
to một tiếng. Hai quan sai vội vàng theo sát, nhìn vào trong phòng chỉ
thấy có hai người bị quấn đầy băng trắng nằm trên giường. Điều khủng
khiếp là máu tươi từ vết thương vẫn chảy mãi không cầm. Khắp phòng toàn
mùi máu tanh. Bên cạnh đó còn hai nữ tử đã khóc sắp ngất và một thiếu
niên trông rất thanh tú cũng có vết máu trên thân, đang ngồi ngây ngẩn,
hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Đỗ Thu Nương thấy hai quan sai vào, lập
tức xông lên, nói bằng giọng khàn khan, “Kính nhờ hai vị quan sai dẫn
đường tới nha môn, ta muốn xem kẻ nào làm ác còn dám đi cáo trạng trước, đang yên đang lành lại đánh hai đệ đệ ta ra nông nổi này! Để ta gặp
được, xem ta có lột da bọn chúng hay không!” Mặt nàng nước mắt nước mũi
tèm lem đã thành công hù dọa được hai vị quan sai.
Hai quan sai thầm nghĩ: tiểu nương tử này sợ là sắp điên rồi!
Lúc này, Phạm Trường An hừ lạnh nói, “Đời này ta hận nhất là mấy kẻ làm ác
còn dám đi cáo trạng trước! Nhờ hai vị mau dẫn đường tới nha môn, ta sẽ
khiêng hai tiểu cữu tử đi theo đòi lại công bằng cho hai đứa! Để hai đứa không phải chết không nhắm mắt!” Dứt lời, hắn lập tức kêu mấy gia đinh
mang cán lên, khiêng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo đi. An nhiên ở bên cạnh
nhìn, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính và thê tử hắn quả là ăn ý, may mà lúc nãy mình chạy nhanh, kiên quyết không chịu mới không bị Phạm Tử Chính quấn
khắp mặt không cho thở luôn.
Không nói đoàn người do Phạm Trường An dẫn đầu đã hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu dân chúng khắp kinh thành, cũng không bàn Phạm Trường An đã kêu gia đinh nhà hắn gào khóc to tới
cỡ nào, chỉ biết, ngày đó, Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo đều thầm may mắn
đã bị quấn kín mặt, nếu không thật không biết sau này làm sao dám đi lại trên đường vì sợ bị người ta nhận ra cho là xác chết vùng dậy.
Lúc này An nhiên cũng thầm may mắn tuy không bị bao kín khắp người, nhưng
cũng miễn cưỡng che đủ mặt để khỏi phải xấu hổ với người ta. An Nhiên
yên tĩnh đi theo sau Đỗ Thu Nương quan sát tình hình xung quanh.
Đoàn người vất vả lắm tới được cửa nha môn. Đỗ Thu Nương nhìn hai dòng thư
pháp thật to treo hai bên cổng, đại ý là: mưa xuân vô tư, vào nha môn
phải lạy trước hai chữ thanh phong; tiết thanh minh, ra khỏi cửa nha môn vẫn giữ một thân chính khí’, thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ: chỉ mọng vị
quan trong này thanh liêm đúng như những lời đã treo ở đây. Một hồi nàng lại mơ hồ thấy câu đối này rất quen, bèn thuận miệng hỏi quan sai bên
cạnh, “Xin hỏi tục danh của Huyện lệnh đại nhân là….?”
Một quan sai đáp, “Là Trương Sưởng, Trương đại nhân….”
Đỗ Thu Nương vừa nghe, lập tức bật cười, hỏi tới, “Trương đại nhân mới vừa nhậm chức ở đây phải không?”
“Đúng vậy, hôm nay mới là ngày thứ năm.”
Vị Trương đại nhân này, nếu nói đời trước có ưu hay khuyết điểm gì nổi
tiếng thì quả thật là không, nhưng nhờ hắn mà trong dân gian mới xuất
hiện thành ngữ ‘Huyện lệnh năm ngày’. Bởi vì Trương Sưởng đã bất hạnh
trở thành Huyện lệnh có thời gian tại nhiệm ngắn nhất trong lịch sử Đại
Tề. Đời này, hẳn là hắn vẫn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đỗ Thu
Nương chỉ có thể thầm chúc phúc mong cho gia đình hắn được bình an.
Đỗ Thu Nương nghĩ nghĩ lại thầm hối hận, sớm biết quan huyện là Trương
Sưởng thì nàng chẳng cần hóa trang cho hai đệ đệ thành bộ dáng như cương thi thế này rồi.
Đỗ Thu Nương quay đầu lại nói gì đó với một
gia đinh. Chỉ thấy gia đinh kia gật đầu một cái rồi chạy về hướng nhà
riêng của Trương huyện lệnh.
Chưa vào trong Đỗ Thu Nương đã nghe
thấy những tiếng gào khóc thê lương. Nàng nhíu mày nhìn vào, nghĩ: nhà
này quả là phô trương thanh thế. Mười mấy người vây quanh một cái cáng
khóc tới chết đi sống lại, khóc khóc ho ho trông như muốn khạc cả phổi
ra luôn. đhiễn.đfàn/lfê,qufý.đônbn Nàng nhìn kỹ nhóm người đang khóc,
cũng có chút chua xót, bởi vì trong đó có hai lão nhân tóc trắng xóa có
vẻ là phụ mẫu của người chết, kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh sao có thể
không đau lòng.
Còn lại đều là nam tử trưởng thành, có thể khóc
thành như vậy quả thật cũng không dễ dàng gì, phải gào khan biết bao lâu mới có thể thành bộ dạng thê thảm như vậy chứ giỡn à!
Đột nhiên, một nữ nhân mặc áo choàng dài có mũ xông tới trước mặt Đỗ Thu Nương,
duỗi tay muốn bắt lấy mặt nàng. May mắn Đỗ Thu Nương lanh lẹ mới né kịp. Nữ nhân kia thấy bắt không được, bắt đầu la lên khàn cả giọng, “Đồ phụ
nhân độc ác! Các ngươi dạy dỗ ra hai tên súc sinh đánh tướng công ta
chết thảm như vậy!”
Đỗ Thu Nương định thần nhìn lại, phát hiện nữ nhân kia hẳn là đang mang thai. Được lắm! Lão nhân, phụ nhân mang thai
gì đều đủ hết, trụ cột chính của cả nhà lại bị chết thảm, người ngoài
nhìn vào không nói nhà họ Đỗ nàng đã làm chuyện thương thiên hại lý mới
là lạ đó!
Vốn Đỗ Thu Nương có chút đồng tình với nhà người chết,
nay đã hóa thành một tiếng hừ lạnh, nàng bắt lấy tay của phụ nhân kia
nói nhỏ, “Vị tẩu tử này thật là tinh mắt! Ta đứng lẫn trong một đám
người thế này vẫn có thể nhận ra! Ngươi đang có thai, loại chuyện hại
người hại mình này, nên bớt làm thì hơn, để tránh tổn hại âm đức.”
Nói xong, Đỗ Thu Nương quét mắt qua một lượt, tầm mắt dừng lại trên mặc nam tử có đôi mắt sắc như chim ưng, là kẻ vừa rỉ tai nói nhỏ gì đó với phụ
nhân kia.
Phụ nhân kia ngẩn ra, thấy Đỗ Thu Nương nắm tay nàng
ta, thì lập tức la lên, “Giết người rồi! Có kẻ muốn giết phụ nhân đang
mang thai….”
Phụ nhân kia đang muốn la, ‘Bọn độc ác cả phụ nhân
có thai cũng không tha’, thì thấy Đỗ Thu Nương đột nhiên kéo tay nàng ta đặt lên ngực nàng, rồi tự lui về sau vài bước. Tình cảnh này, người
ngoài nhìn vào, đều sẽ cho là phụ nhân kia đang đẩy Đỗ Thu Nương.
Đỗ Nhược Lan lập tức nhảy dựng lên, chắn trước mặt Đỗ Thu Nương, hét,
“Giữa ban ngày ban mặt, ngươi vu khống đệ đệ ta thì thôi đi, còn muốn
đánh cả phụ nhân đang có thai như tỷ tỷ ta! Cùng là nữ nhân, sao ngươi
lại có thể độc ác như vậy?!”
Đỗ Nhược Lan lén bấm Đỗ Thu Nương một cái. Nàng hiểu ý, lập tức rên vài tiếng tỏ vẻ đau đớn.
Thấy phụ nhân mang thai thua trận, năm sáu tên nam tử trong bọn bên kia lập
tức xông lên vây lấy Đỗ Thu Nương, giơ chân đá vào bụng nàng. Bọn chúng
bị Đỗ Kim Bảo và mấy gia đinh nhà họ Phạm kéo ra vẫn cố gắng vùng vẫy
hùng hùng hổ hổ giơ chân, đá không được thì bắt đầu nói xấu chửi rủa Đỗ
Thu Nương.
Đỗ Thu Nương vội lui về sau tránh. Không ngờ đằng sau vẫn còn mấy nam tử khác nhao nhao quơ gậy gộc muốn đánh nàng!
Có lẽ Phạm Trường An đã sớm dự liệu tình hình sẽ như vậy, nên chọn gia
đinh đi theo đều là những người biết võ. Nhóm gia đinh thấy tình hình
không ổn, lập tức dốc hết bản lĩnh đánh trả, bảo vệ đại thiếu phu nhân.
Đỗ Thu Nương thành công lui sang một bên, thấy mặt trời càng ngày càng
chói chang, sốt ruột nghĩ: bị vải trắng quấn chặt thế không biết Ngân
Bảo và Đồng Bảo sẽ khổ sở đến mức nào đây! Trong sân náo loạn như vậy
hồi lâu, vẫn không hề có một quan sai nào xuất hiện ngăn cản, Huyện lệnh chậm chạp không đến không nói, bọn nha dịch cũng không thèm xuất hiện.
Thật sự không có ai trong nha môn? Đỗ Thu Nương cười lạnh một tiếng, ung dung đứng tựa một bên chờ thời cơ tới.
Đột nhiên, một phụ nhân đeo đầy vàng vòng trên người vọt thẳng vào nha môn, ánh vàng chói lóa, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Phụ nhân
không thèm quan tâm xung quanh đang hỗn loạn thế nào, hét lớn lên,
“Trương Sưởng, ngươi lập tức lăn ra đây cho lão nương!”
Sau một
tiếng sư tử hống, tất cả những người có mặt dù đang khóc to, khóc thút
thít hay đánh người đều dừng ngay động tác lại. Phụ nhân thấy vậy, cau
mày, mắng, “Nhìn cái gì? Đánh lộn cãi nhau gì thì cứ tiếp tục đi! Ta tới tìm tướng công ta, chẳng liên quan gì tới các ngươi hết!” Nói xong,
nàng ta lại xông vào công đường, mắng to, “Trương Sưởng! Ngươi là đồ phụ tình bạc nghĩa, lão nương khổ sở vì ngươi nhiều năm, ngươi mới thành
huyện thái gia có mấy ngày đã dám làm chuyện có lỗi với lão nương! Mau
lăn ra đây cho ta!”
Đỗ Thu Nương đứng một bên cười trộm: Trương
Sưởng muốn làm rùa đen rút đầu đúng không? Giờ xem hắn có dám không ra
không? ‘Huyện lệnh năm ngày’ trở nên nổi danh không phải vì làm quan chỉ có năm ngày, mà là vì hắn có một nương tử dữ dằn y hệt quỷ Dạ Xoa. Đời
trước còn có người soạn một vở kịch dựa trên nguyên mẫu là phụ nhân này
với cái tên ‘Đố phụ đệ nhất thiên hạ’ nữa mà. Vừa rồi nàng nói nhỏ với
gia đinh, kêu hắn đi tìm một cô nương ở thanh lâu tới trước nhà Trương
Sưởng mắng Trương Sưởng tới thanh lâu chơi không trả tiền. Không ngờ lại có tác dụng thật.
Bên trong, Trương Sưởng đang rất rối rắm: một
Huyện lệnh ở vùng ngoại ô kinh thành như hắn phải làm thế nào mới được
chứ? Chức quan của hắn chỉ có Lục phẩm, đi đường còn phải cẩn thận sợ vô ý đụng phải người không thể đụng nữa kìa. điềhn.ddgàn/lkê.quslj:ý,đô:n
Điển hình như hôm nay, mới sáng sớm đã có người khiêng xác tới trước
cổng nha môn náo loạn, hơn nữa đi đầu là đại công tử và cửu công tử nhà
Tả thừa tướng mới chết chứ! Vốn hắn cũng muốn xử một cách công bằng,
nhưng đại công tử nhà Tả thừa tướng lại cho người tới truyền lời, bảo
hắn cứ mắt nhắm mắt mở, chờ hai bên đánh xong hẵng ra.
Nào ngờ, giữa chừng lại xuất hiện cọp mẹ nhà hắn…. Hắn làm gì có gan dám không ra chứ?!
Trương Sưởng nơm nớp lo sợ, chỉ mong cọp mẹ nhà hắn nhanh chóng mắng xong rồi
đi, chờ cuộc chiến bên ngoài dừng lại hắn sẽ lập tức ra.
Bỗng trước mắt Trương Sưởng tối sầm. Cọp mẹ nhà hắn đã xuất hiện trước mặt từ lúc nào, nhéo lỗ tai kéo hắn ra công đường.
Trương Sưởng đành xem như hôm nay gặp xui, đang muốn nghiêm mặt ra hiệu để cọp mẹ giữ hình tượng cho hắn một chút, bất ngờ có quan sai chạy vào, lắp
bắp nói, “Đại…. Đại nhân! Nhị hoàng tử và Đại công tử nhà Tả thừa tướng
đang đi về hướng nha môn….”
Nghe Lý Phong và Tần Viễn sắp tới,
không khí nhất thời im ắng hẳn. Phụ nhân mang thai kia lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Đỗ Thu Nương, nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ
rồi nói, “Đệ đệ ngươi giết người, chờ đó mà nhận hậu quả đi!”
Đỗ Thu Nương lạnh lùng liếc nàng ta một cái, không thèm nói.
Chẳng mấy chốc, lại có quan sai chạy vào, thở hổn hển nói, “Đại…. Đại nhân!
Thục vương, Tuần phủ Kiến Châu và cả Đại thiếu gia nhà họ Phạm hình như
cũng đang tới chỗ chúng ta….”
Trương Sưởng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rốt cuộc hôm nay ở đây có cái gì hấp dẫn, mà một đám tổ tông
đều tới tề tựu? Hai bên đều là là người không thể chọc, hắn phải làm
sao?
Trong lúc Trương Sưởng rối rắm, Đỗ Thu Nương lại trông ngóng nhìn ra bên ngoài. Hẳn là Trường An đã mời Tề Nhạc tới, nhưng sao biểu
ca cũng có mặt ở đây?
Hai phe đồng thời đứng trước cổng nha môn,
bên nào cũng khí thế hơn người. Riêng Đỗ Thu Nương cảm thấy Trường An
nhà nàng là tuấn tú, có khí thế nhất trong bọn.
Hai bên đều có ý
muốn áp đảo đối phương về khí thế, nhất là Trương Bác Hưng. Bị lệnh hồi
kinh gấp khiến hắn phải giục ngựa chạy không ngừng nghỉ mấy ngày mấy đêm đã ôm một bụng tức, vừa về tới lại gặp Phạm Trường An trên đường, nghe
đầu đuôi câu chuyện xong chỉ muốn xắn tay áo đánh nhau một trận. Nên khi thấy mặt Tần Viễn, Trương Bác Hưng đã muốn đập một đấm thật mạnh lên
mặt hắn.
Phạm Trường An kéo tay Trương Bác Hưng, rồi liếc quần
Tần Viễn một cái. Trương Bác Hưng hiểu ý, lặng lẽ gật đầu. Phạm Trường
An lại kéo Tề Nhạc. Tề Nhạc hừ nhỏ tiếng, nghiêng đầu đi, làm như khinh
thường tranh giành. Sau đó, ba người lùi về sau một bước.
Tần Viễn hất cằm, ngạo mạn nhìn ba người một cái, rồi cúi đầu nói với Tề Phong, “Mời Nhị điện hạ vào trước!”
Tề Phong ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, tỏ vẻ khổ sở nói, “Hoàng huynh, mời huynh vào trước đi!”
“Không sao, hoàng đệ cứ vào trước đi.” Tề Nhạc ôn hòa đáp, đưa tay làm động tác mời.
Tề Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì Tần Viễn đã giục hắn mau vào.
Ngay khoảnh khắc Tần Viễn nhấc chân bước qua bậc cửa, Phạm Trường An, Trương Bác Hưng và Tề Nhạc ba người đồng thời nâng chân phải lên, giẫm thật
mạnh lên vạt áo sau còn đang vắt ở ngưỡng cửa của hắn. Tần Viễn cảm thấy có một lực rất mạnh giật áo của hắn, đang dùng lực giãy thật mạnh ra
thì ba người phía sau lại đồng thời nhấc chân lên. Tần Viễn bị quá đà,
tức thì ngã sấp về trước. Trong lúc hoảng hốt, hắn níu đại một vật nào
đó theo bản năng.…
“Tẹt….” Tần Viễn vừa ngẩng đầu lập tức phát
hiện thứ hắn đang nắm chính là đáy quần của Tề Phong. Nó bị kéo quá mạnh nên đã rách toạt. Nhờ đó hắn còn loáng thoáng thấy được bắp đùi trắng
nõn và chiếc quần nhỏ màu trắng bên trên….
Không khí bỗng an tĩnh lạ thường. Tiếp theo, là những tiếng cười nho nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Phạm Trường An kéo Tề Nhạc đi vào trong, khi ngang qua Tần Viễn, còn thể
hiện cực kỳ khinh thường ‘chậc chậc’ hai tiếng. Trương Bác Hưng thì lộ
liễu ôm bụng tựa vào khung cửa cười ngả cười nghiêng, chỉ vào Tần Viễn
nói to, “Tần Viễn, thì ra ngươi lại có sở thích khác người như vậy! Vô
sỉ cỡ ngươi thật khiến người ta tự thẹn không bằng! Ha ha ha….!”
Tề Phong nằm dưới đất, cảm thấy phía dưới chợt lạnh, chỉ biết khóc thầm trong tiếng cười vang tới tận trời….