Tô viên ngoại cảm thấy chuyện con chó thánh thượng ban cho không chừng
là giả, nhưng dù vậy thì sao? Lão cũng chẳng thể nói Trương Bác Hưng nói xạo, càng không thể chạy tới trước mặt thánh thượng hỏi, “Hắc, hoàng
thượng, ngài có từng ban một con chó cho thư sinh tên Phạm Trường An
không?” Lại nói, biết đâu Trương Bác Hưng nói vụ chó này là để chửi xéo
chó cậy gần nhà! Chẳng lẽ lão còn tự nhận để bị khinh bỉ?
Tô viên ngoại nhìn vẻ mặt thiếu đánh của Trương Bác Hưng ‘Ta thích thì ta nói
vậy đó!’, thầm nghĩ: chuyện này coi như định rồi, phải đền, phải trả
trốn không thoát đâu. Cũng may, Tô viên ngoại chưa nói gì thì Trương Bác Hưng đã vung tay lên kêu mọi người bắt đầu ăn uống.
Trên bàn ăn, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, trừ Trương Bác Hưng và Đỗ lão hán, ba người còn lại quả thật thấy một ngày mà cứ như một năm. Tô viên
ngoại và Lưu thị khổ sở ăn xong bữa cơm, lập tức cáo từ chạy lấy người.
Kiệu dừng trước cửa nhà, Tô viên ngoại bước xuống, hai chân mềm nhũn suýt
té, cơ hồ muốn khóc lên: nương hắn, lúc đầu cứ tưởng Đỗ lão hán là một
tên nhà giàu mới nổi bình thường, nào ngờ lại có núi dựa lớn như vậy,
núi dựa lớn không nói trong đó còn có một cái núi dựa hết sức vô lại.
Tô viên ngoại kể lại chuyện hắn đoạt đất của Đỗ lão hán cho Lưu thị nghe.
Lưu thị cũng là người hiểu biết, vừa nghe đã biết chuyện không xong: Tả
thừa tướng và Hữu thừa tướng đấu đá nhau từ lâu, giờ xui xẻo tới cỡ nào
mới có thể không cẩn thận đụng phải người không nên đụng trong cả biển
người! Lưu thị lập tức oán giận Tô viên ngoại vô tích sự, có mỗi việc
mua đất cũng lo không xong.
Tô viên ngoại khóc ròng nói, “Lúc
trước là chúng ta ép bán giờ người ta ép mua, không mua cũng không được! Khổ nỗi Đỗ lão hán có quá nhiều đất, mà tên Tuần phủ mặt cười dạ thú
này lại cố tình muốn hố chúng ta, cả một cây cỏ dại cũng tính giá trên
trời!”
Lưu thị vừa nghe mắt lập tức trợn trắng mắt, “Họa là do ngươi gây ra, trả thế nào ngươi tự giải quyết đi!”
Tô viên ngoại vừa tức và hối hận, chỉ nghĩ lấy tiền tiêu tai, lập tức gom tiền ngay trong đêm cho đủ, đưa tới nhà Đỗ lão hán.
Ở Đại Tề, để trốn thuế, lúc mua bán đất dân chúng thường dùng kế ước
trắng. Lần này, Trương Bác Hưng kêu Đỗ lão hán tìm người bảo lãnh, dẫn
Tô viên ngoại tới quan phủ lập khế ước đỏ, đóng quan ấn đầy đủ hết.
Tô viên ngoại cầm khế ước trong tay, đau lòng nhưng cũng an tâm, rốt cuộc
giải quyết xong tổ tông Trương Bác Hưng kia rồi! Nhưng không hề biết
rằng đây chỉ là mở đầu cho chuyện khủng khiếp hơn ở phía sau.
Đỗ
lão hán vừa cầm khế ước đỏ ra khỏi cổng nha môn, số hương dân cũng bị Tô viên ngoại chiếm đất ở thôn An Bình đã lũ lượt kéo tới nha môn đánh
trống kêu oan, kiện Tô viên ngoại và Lưu thị.
Trước có Trương Bác Hưng giết gà dọa khỉ, sau có dân chúng xúc động phẫn nộ, Huyện thái gia muốn làm rùa đen rụt đầu cũng không được, phải giải quyết theo luật gọi Tô viên ngoại và Lưu thị tới. Trên công đường, hai người bắt đầu đùn
đẩy cho nhau. Huyện thái gia vốn cũng muốn kéo được ngày nào hay ngày
ấy, kéo cho tới khi dân chúng mệt mỏi thì Tô viên ngoại bồi thường chút
tiền coi như xong việc, nào ngờ lại phát sinh biến hóa.
Lưu thị
phát hiện tình hình không ổn đã vội vàng phái người chạy về kinh thành
cầu cứu Tần Viễn. Tần Viễn nhớ tình xưa lập tức phái tùy tùng tới Kiến
Châu bảo vệ Lưu thị. Không may, tùy tùng kia đi
theo Tần Viễn lâu ngang ngược thành thói, giải quyết vấn đề không được
thỏa đáng cho lắm. Hắn tới từng nhà cho những thôn dân bị chiếm đất kia
một số bạc xem như phí ‘bịt miệng’.
Tần Viễn vốn nghĩ bọn dân đen kia làm lớn chuyện lên cũng chỉ vì bạc, nào ngờ ngay trong ngày bọn họ
đánh trống kêu oan, trong thôn cũng bắt đầu lan truyền một cái ca dao,
hát về vụ chiếm đất này. Từng câu từng chữ đều rất sắc bén, lên án Tả
thừa tướng quyền to một tay che trời, cho nên chỉ một hạ nhân tầm thường trong phủ cũng dám cáo mượn oai hùm, làm xằng làm bậy.
Bài ca
dao này không biết nhờ cách nào mà truyền thẳng đến kinh thành, tình cờ
bị thái tử nghe được, xem như truyện cười kể lại cho hoàng thượng nghe.
Cùng ngày, hoàng thượng lại nhận được hai bản tấu chương, một của Trương Bác Hưng, nói chuyện thôn An Bình, ý tứ Tả thừa tướng lấy quyền đè
người, không những đoạt đất còn đả thương tính mạng dân chúng, dân tình
sôi trào sinh lòng bất mãn, nếu không nghiêm trị Lưu thị, e rằng không
cách nào trấn an lòng dân. Một bản khác là của Hữu thừa tướng, liệt kê
danh sách những người làm trong phủ Tả thừa tướng cậy thế chiếm đoạt tài sản, giết hại mạng người trong mấy năm qua, trong đó còn nhắc tới việc
cô nương hàng xóm nhà Thúy Nhi bị Trương Nguyên Bảo hại chết.
Một đống việc chồng chất, thánh thượng muốn bỏ qua cũng không được. Đến khi Thục phi nghe tin muốn giữ mạng cho Lưu thị thì đã chậm. Thánh thượng
ra lệnh phải trừng trị nghiêm khắc những kẻ gây ác, Lưu thị kia chưa kịp hưởng niềm vui làm địa chủ ngày nào đã phải nộp mạng.
Trước khi
chết Tô viên ngoại nhớ tới Trương Bác Hưng mặt cười tâm hồ ly, bỗng ngộ
ra tại sao Trương Bác Hưng cứ nhất quyết bắt lão phải mua đất của Đỗ lão hán: thật ra Trương Bác Hưng đã sớm biết lão sẽ chết chắc, nên thừa cơ
mượn lý do hợp tình hợp lý hốt của lão một khoản lớn trước.
Tô
viên ngoại lăn lộn nhiều năm, hiểu rõ đạo lý có vay có trả, nhưng việc
bị hố một khoản bự trước khi chết lại là chuyện khác, khiến lão chết
không cũng nhắm mắt.
Tả thừa tướng không hổ là Tả thừa tướng,
phản ứng cực nhanh, lập tức trừng trị đám gia đinh phạm tội ngay trong
ngày, rồi tự gởi lên một bản tấu chương xin tội, lấy cớ ‘quản người dưới không nghiêm’ biện minh cho tất cả. Thánh thượng thấy lão nói năng khẩn thiết, thái độ thành khẩn, bèn phất phất tay, lệnh Tả thừa tướng về nhà tự kiểm điểm.
Cùng lúc đó, Thục phi vốn đang tức giận vì nhũ mẫu tự dưng chết oan chết uổng, sau khi nghe Tần Viễn vào cung nói mới biết không chừng tất cả đều là cái bẫy do Phạm Tử Chính dựng nên, bèn nghiến răng nghiến lợi ghi hận Phạm phủ.Tần Viễn bỗng nhớ vụ Cửu di nương,
trước khi chết Trương Nguyên Bảo từng nói Đỗ Thu Nương cũng là người
biết trước việc tương lai, nhất thời hận tới mức suýt nữa bóp nát ly trà trong tay.
Bên này, Phạm Trường An lại đang hạnh phúc vì vừa
giải quyết xong vụ chiếm đất ở thôn an Bình, vừa thuận tiện giúp phụ
thân hắn trừng trị Tả thừa tướng một lần. Mãi sau này Đỗ Thu Nương mới
biết vì chuyện nhà nàng mà dẫn tới tranh chấp lớn như vậy.
Đêm
tới, Phạm Trường An muốn thực hiện nghĩa vụ ‘tạo người’ thì Đỗ Thu Nương đá bay xuống giường. Phạm Trường An mím miệng bò lên nằm bên cạnh nàng, uất ức nói, “Không phải ta không muốn nói cho nàng mà là vì nhạc phụ
đại nhân đã cấm không cho ta nói….”
“Chàng nghe lời phụ thân ta
như vậy từ hồi nào thế?” Đỗ Thu Nương trợn mắt nói, “Hai người hợp lại
bắt nạt ta, chuyện gì cũng gạt ta, phụ thân bị thương nặng như vậy ta
cũng không biết. Giả sử phụ thân có gì không may, chàng nói phận nữ nhi
như ta phải làm sao? Người khác không nói ta bất hiếu mới là lạ đó!”
Phạm Trường An thầm than: quả nhiên lời nương tử là lớn nhất, nhất định phải nghe! đigễn.đàn/lê,qufdư,aý,đô”ln Hắn thấy Đỗ Thu Nương trầm mặt, lòng
cũng run rẩy theo, vội nói, “Kim Bảo nói phụ thân bị thương không nghiêm trọng, ta mới dám không nói với nàng đó! Vả lạ, mọi người trong thôn
đều khen nàng hiếu thuận nhất thôn, làm gì có chuyện chê trách nàng
chứ….”
Đỗ Thu Nương hừ một tiếng, không nói. Phạm Trường An lập
tức cầm tay nàng tỉ tê, “Cũng may đã giải quyết xong hết rồi! Nàng đó,
hai ta phải tranh thủ thân thiết đi, mấy này nữa nàng lại lấy cớ bận rộn bỏ rơi ta cho mà xem!”
“Chàng xó ý gì….” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên hỏi Phạm Trường An, đột nhiên trong đầu nàng xẹt qua một ý tưởng, nhìn
hắn với ánh mắt lấp lánh ý hỏi. Phạm Trường An lập tức gật đầu, “Ta đã
phái người đi mời nhạc phụ nhạc mẫu tới kinh thành, chắc mấy ngày là đến thôi!”
“Thật sao?” Đỗ Thu Nương vui mừng hỏi lại, hưng phấn lẩm
bẩm nào là phải sắp xếp chỗ ở, mua đồ dùng này nọ. Phạm Trường An ôm Đỗ
Thu Nương vào lòng, liếm liếm vành tai nàng, cười nói, “Ta đã sắp xếp
xong đâu vào đấy rồi, nàng không phải lo gì hết!”
“Trường An,
chàng thật là tốt quá!” Đỗ Thu Nương ôm lấy Phạm Trường An thưởng cho
một nụ hôn. Phạm Trường An thừa dịp xông lên, ăn một bữa ‘thịt ba chỉ’
no nê.
Ăn no rồi, Phạm Trường An híp mắt ngắm Đỗ Thu Nương, thầm
nghĩ: muốn ăn thịt cũng phải có kỹ xảo mới được! Lão bà vui thì hắn mới
được vui theo, cho nên người xưa thường nói, phu thê hòa thuận mọi việc
tốt là hoàn toàn chính xác!
Đỗ Thu Nương mệt mỏi rã rời, tuy buồn ngủ nhưng vẫn nhớ phải sắp xếp cho Kim Ngân Đồng Bảo đi học, nhìn sang
thì thấy Phạm Trường An đang bẻ ngón tay đếm cái gì đó.
“Chàng đếm cái gì vậy?” Đỗ Thu Nương hỏi.
Phạm Trường An hừ một tiếng, kiêu ngạo đầu uốn éo qua một bên, bĩu môi nói,
“Hiện giờ trong lòng nàng ta bị rớt hạng xuống thứ mười một rồi….”
“Hả….” Đỗ Thu Nương nhớ ra, có một lần Phạm Trường An quấn lấy nàng hỏi trong
lòng nàng hắn đứng vị thứ mấy. Nàng đã nói tính hết mọi người trong nhà
hắn đứng chót nhất. Lúc ấy Phạm Trường An đã bẻ ngón tay tính, “Phụ
thân, nhị nương, nhạc phụ, nhạc mẫu, Kim Ngân Đồng Bảo, Nhược Lan….” đếm hết mười ngón tay cũng chưa tới hắn. Phạm Trường An bèn chu môi kéo
nàng thực hiện nghĩa vụ, ‘dạy dỗ’ nàng một phen.
Lúc này Đỗ Thu
Nương thấy Phạm Trường An lại bẻ ngón tay tính, thì đã có dự cảm không
lành. Phạm Trường An nghiêng đầu hỏi, “Thu Nương, nàng nói, ở trong lòng nàng, Trường An đứng vị thứ mấy?”
Đỗ Thu Nương buồn cười, nghĩ:
tên ngốc này, lúc như hồ ly, lúc lại như hài tử. Nàng nhớ lại vụ bị ‘dạy dỗ’ lần trước, mặt đỏ lên: Trường An lại xài chiêu cũ muốn hố nàng đây
mà…. Nàng sẽ không mắc mưu nữa đâu!
Đỗ Thu Nương vội giơ bàn tay
lên, nghiêm túc nói, “Trong lòng Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An là thứ
nhất, tuyệt đối không thể thay thế được!”
Hai mắt Phạm Trường An
lập tức sáng lên thấy rõ. Hắn nghiêng người hôn lên môi Đỗ Thu Nương, nỉ non, “Trong lòng Trường An, Thu Nương cũng đứng vị thứ nhất, không thể
thay thế được!”
Nói xong, hai tay hắn lại bắt đầu không thành thật….