Tề Phong giật mình,
vội vàng lui về sau, vô tình sau lưng hắn là một tảng đá lớn. Hắn vấp
phải cục đá ngã ngửa ra sau, kêu thảm một tiếng.
Trương Bác Hưng
nhìn thấy một bên là mỹ nhân và Phạm Trường An sắp hôn nhau, một bên là
Đỗ Thu Nương giơ tay muốn đánh hoàng tử, vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Trương Bác Hưng thấy Tề Phong ngã xuống đất, hoảng hốt nghĩ: thánh thần
ơi, tình huống nào đây, vừa mới nẻ hạt dưa với nhau vui vẻ, sao giờ trở
mặt thành thù rồi?
Trương Bác Hưng nào còn tâm tình nhìn trộm
Phạm Trường An nữa, vội chạy lại ngăn Đỗ Thu Nương. Nào biết như vậy mới đúng ý Đỗ Thu Nương. Nàng thấy Trương Bác Hưng chạy tới, cánh tay phải
đã giơ lên đột nhiên buông xuống, tiện thể nhặt một nhánh cây khô lên,
quất liên hồi lên cẳng chân hắn, vừa đánh vừa hét to, “Có chuột! Có con
chuột!”
Trương Bác Hưng chưa kịp phản ứng thì trên cẳng chân đã
bị trúng một cây, đau muốn đứt ruột. Nào ngờ, Tề Phong nhìn cao to đùng
đùng có vẻ không sợ trời không sợ đất kia lại vì lúc nhỏ từng bị chuột
dọa chết khiếp một lần, từ đó nghe thấy chữ ‘chuột’ là đã sợ đến mức
biến sắc, nên lập tức nhảy cẩng lên, ôm chặt cổ Trương Bác Hưng.
Lúc này, Trương Bác Hưng trên cổ treo một người, dưới chân thì bị đánh liên tục, khổ không thể tả. Nhưng Đỗ Thu Nương cứ càng đánh càng hăng.
Phạm Trường An và cô nương áo tím kia nghe tiếng động cũng chạy lại. Trương
Bác Hưng muốn chạy tới chỗ Phạm Trường An né thì bị Đỗ Thu Nương hung
hăng kéo lại. Hắn mất đà lảo đảo người, Tề Phong đang treo trên cổ hắn,
tất nhiên cũng không khống chế được cơ thể, bay véo về phía cô nương áo
tím kia. Hai người té lăn ra đất thành một cục.
Lúc này, cô nương áo tím y phục xốc xếch, tóc tai tán loạn, chẳng còn vẻ tuyệt sắc gì
nữa, Tề Phong miệng gặm bùn, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng sợ, hạt dưa
rơi vãi văng đầy mặt, có thể nói là trông vô cùng nhếch nhác!
Nhưng thảm nhất phải là Trương Bác Hưng, cứ ôm bắp chân xoa nắn miết vì đau.
Hắn định oán trách vài câu, nhưng khi thấy vẻ mặt âm trầm của Đỗ Thu
Nương và khuôn mặt không lộ vui giận của Phạm Trường An thì bỗng thấy
lạnh cả sống lưng: thần thánh ơi, phu thê nhà này đúng là tổ tông sống
của hắn! Trương Bác Hưng, âm thầm nắm quyền: sáng mai hắn sẽ đi tâu với
hoàng thượng, hắn không cần nghỉ ngơi nữa, muốn trở về Kiến Châu làm
việc ngay lập tức, để cách đôi phu thê bạo lực này thật xa!
“Chuyện này…. Là sao?” Phạm Trường An hỏi Đỗ Thu Nương.
“Vừa rồi có một con chuột rất to chạy ngang qua, ta sợ quá nên lấy cây đập
nó!” Đỗ Thu Nương cau mày nói, còn phối hợp run rẩy một cái, ra vẻ như
sợ lắm, rồi chạy mất dép, khiến đám người bị hại đang nằm trên đất đều
tỏ vẻ khó tin.
Phạm Trường An vốn đang khó hiểu, nay thấy thái tử đứng cách đó không xa và vẻ giận mà không dám nói của Trương Bác Hưng,
thì lập tức hiểu ra năm phần, chỉ không biết Đỗ Thu Nương đã nhìn bao
lâu, thấy được những gì, có hiểu lầm hắn không. Hắn bèn giậm chân, vội
vàng đuổi theo Đỗ Thu Nương.
“Tử Chính sao vậy? Mỹ nữ như Lục
Liễu hắn không thèm lại vội vã đuổi theo một nữ đầu bếp hung hãn giống
mụ điên thế kia?” Tề Phong sửng sốt một hồi, mới ngẫm lại có gì đó là
lạ. Trương Bác Hưng vừa nghe Tề Phong nói ba chữ ‘nữ đầu bếp’ bỗng thấy
cả da đầu tê dại, hỏi kỹ Tề Phong đã nói gì với Đỗ Thu Nương. Trương Bác Hưng nghe xong từ đầu đến đuôi, chỉ còn biết khóc thầm. Hắn nhìn thái
tử, nhìn nhị hoàng tử, lại nhìn Lục Liễu, mắng thầm: khốn kiếp! Một đám
đều là tổ tông của hắn, không cách nào hầu hạ nổi! Quả đúng như lời
người ta vẫn nói, không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ loại đồng bọn
ngu như heo thôi! Trương Bác Hưng bỗng thấy bi phẫn tới mức không thiết
tha gì nữa.
Tề Phong thấy Trương Bác Hưng lê đôi chân đau đớn
kiên cường bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Tề
Nhạc cười cười tiến lên vỗ vỗ vai hắn nói, “Hoàng đệ à, đệ đã gây họa
lớn rồi!”
Nói xong, Tề Nhạc nhìn về hướng Phạm Trường An chạy đi, thầm nghĩ: Đỗ Thu Nương này, có vẻ thú vị hơn hắn nghĩ nhiều.
Lại nói bên Phạm Trường An, hắn đuổi theo Đỗ Thu Nương vào phòng, thì thấy nàng đang lặng lẽ ngồi đưa lưng về phía hắn.
Phạm Trường An đánh bạo gõ cửa mấy cái, Đỗ Thu Nương vẫn bất động làm lơ.
Hắn thấy trên người nàng dính một ít cỏ khô, bèn lấy cớ nhặt cỏ khô giúp nàng mà đụng đụng, nào ngờ bị nàng hung hăng hất ra.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi ngay trên mu bàn tay Phạm Trường An.
Phạm Trường An kinh hãi, vội vòng tới trước mặt Đỗ Thu Nương nhìn nàng. Khi
hắn thấy hốc mắt đỏ bừng và gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng thì sợ
hết hồn, thầm nghĩ: phải tức giận, bi phẫn biết bao nhiêu mới có thể
khóc thế này? Hắn vội cầm ống tay áo của hắn lau nước mắt cho nàng nhưng vẫn bị nàng hất ra. Hắn sốt ruột tới độ dậm chân, muốn giải thích nhưng vì khẩn trương lại bắt đầu nói lắp, giải thích không rõ ràng.
Phạm Trường An bỗng nhìn thấy hai cái bàn giặt mới đang đặt dưới gầm giường, bèn lôi một cái ra, nhắm mắt làm liều quỳ xuống.
“A!” Phạm Trường An hét to một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thu Nương, uất ức nói, “Thu Nương, nàng đừng khóc!”
“Chàng đang làm gì đó?” Đỗ Thu Nương kéo Phạm Trường An đứng lên, “Bụi bay vào mắt ta mới chảy nước mắt chứ có khóc đâu, tự dưng chàng quỳ bàn giặt
làm gì?”
Phạm Trường An nắm lấy tay Đỗ Thu Nương, vừa đau lòng
khổ sở, lại có một chút chột dạ, nói nhỏ, “Thu Nương, nàng giận thì hãy
đánh ta đi, đừng tự làm khổ mình!”
“Ta không có khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!” Đỗ Thu Nương cố chấp nói.
Phạm Trường An nắm lấy tay Đỗ Thu Nương, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, mấy ngày qua Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương cứ mỗi sáng đều ra
vườn mai hứng tuyết tan, sợ nàng mệt mỏi, mới lén đi hứng trước nhân lúc nàng còn ngủ, định chờ được nhiều hơn sẽ cho nàng một bất ngờ ngọt
ngào. Sáng nay, bỗng nhiên thái tử dẫn nhị hoàng tử, Trương Bác Hưng và
một cô nương tới, chưa nói được mấy câu ba người kia đã tìm cớ trốn mất
tiêu để một mình cô nương áo tím lại. dìênxb.đàn.lê.qguý,đô;nn Hắn thề
ngay cả tên họ của nàng ta hắn còn chẳng biết, chẳng qua theo lễ đãi
khách mới không thể không ở lại tiếp nàng ta thôi.
“Nàng kia thật là yếu ớt quá, chẳng được khỏe mạnh như nàng! Cứ như cành liễu phất phơ trước gió, đứng cũng đứng không vững, lệch tới lệch lui hoài! Ta nhìn
chỉ muốn khuyên nàng ta mỗi bữa ăn thêm hai ba chén cơm cho có sức một
chút!” Phạm Trường An càm ràm.
“Hì hì!” Đỗ Thu Nương nghe vậy,
lập tức thấy thoải mái hơn hẳn, liên tưởng tới dung mạo của cô nương
kia, thầm nghĩ: nếu nàng ta nghe được lời nhận xét của Phạm Trường An,
chỉ sợ sẽ phun ngay ra vài búng máu.
Đỗ Thu Nương bỗng phát hiện
chẳng hiểu sao dạo gần đây nàng cứ hay lo nghĩ lung tung, lúc thì lo hắn không yêu nàng tới hết đời, lúc lại lo nàng mãi vẫn chưa có thai sẽ bị
công công bà bà ghét bỏ, lặp đi lặp lại mấy chuyện như vậy, người cũng
trở nên đa nghi hơn hẳn. Nàng tự thấy xấu hổ, nói nhỏ, “Ta biết chàng và nàng kia không có gì mờ ám hết, nhị hoàng tử cũng nói với ta rồi, đó là âm mưu của bọn họ!”
“Ba người này đúng là ăn no rửng mỡ! Rảnh
quá không có gì làm, lại bày trò chia rẽ tình cảm của chúng ta!” Phạm
Trường An oán hận nói, hai mắt đảo một vòng đã nghĩ ra kế hay, cười gian nói, “Thu Nương, thời tiết khô ráo dễ bốc hỏa, không bằng chúng ta cho
bọn họ một ít đồ ‘thanh nhiệt giải độc’ để tả hỏa đi!”
Lúc này,
ba nam nhân được nhắc tới kia đang ngồi trong phòng khách. Lục Liễu ở
một bên hầu hạ rót trà. Tề Phong mấy lần bưng ly trà lên lại thả xuống,
oán trách, “Phu thê nhà này thật là! Một thì đánh hoàng huynh, một lại
khiến ta trở thành trò cười! Còn ngươi nữa….” Tề Phong liếc Trương Bác
Hưng nói, “Ôm ta cũng ôm không nổi là sao?”
Trương Bác Hưng bĩu
môi, nói nhỏ, “Ngài thì hay lắm! Trước mặt người ta cứ luôn miệng nói
người ta là sư tử cái, chê trách người ta không hiền thục, còn nói sẽ
giúp người ta bị thất sủng, nữ nhân bình thường nghe được còn muốn lột
da ngài, chớ nói chi là một nữ nhân ‘không giống bình thường’ như đệ
muội ta…. Ngài như vậy không phải là đáng đời sao?!”
Trương Bác
Hưng chỉ tự lầu bầu, nhưng Tề Phong đã nghe hết rõ ràng không sót một
chữ, mặt hết đỏ rồi trắng, hết trắng rồi đỏ. Tề Nhạc lại như đang xem
kịch vui, bị Tề Phong nhìn với ánh mắt ai oán đành ưỡn ngực nghiêm mặt
nói với Trương Bác Hưng, “Ngươi có từng thấy tức phụ nhi nhà thừa tướng
nào lại ăn mặc như một nha đầu nhóm lửa trong bếp không? Đừng nói Lục
Liễu, ngay cả nha hoàn quét sân trong phủ ta cũng không….” Chữ ‘bằng’ đã sắp vọt ra khỏi miệng thì bị Tề Nhạc chặn lại gấp. Hắn nhìn ra ngoài
phòng, hai mắt sáng như đuốc. Trương Bác Hưng ngạc nhiên nhìn theo tầm
mắt thái tử, cũng thấy choáng váng.
Phạm Trường An và Đỗ Thu
Nương đang nắm tay nhau đi tới, giờ Đỗ Thu Nương hoàn toàn khác hẳn bộ
dáng lúc nãy. Nàng như biến thành một người khác hẳn, trang điểm nhẹ
nhàng, ăn mặc sang trọng, khẽ mỉm cười. Ngay cả người vốn tự tin là xinh đẹp như Lục Liễu cũng tự thẹn không bằng. Hai người đứng cạnh nhau, quả là một đôi nam tài nữ sắc, ngay cả Tề Nhạc và Tề Phong đều phải thừa
nhận hai người rất xứng đôi.
“Vừa rồi dân phụ mắt mũi vụng về
không nhận ra hai vị điện hạ, xin thành thật tạ lỗi với hai vị!” Đỗ Thu
Nương làm lễ theo đúng quy củ. Tề Nhạc vội kêu nàng đứng dậy.
Phạm Trường An nói Đỗ Thu Nương vì thấy áy náy nên đã tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi mọi người.
Ba người nghe có ăn, sáu mắt lập tức sáng rỡ. Đợi một bàn thức ăn hương vị đều đủ được dọn lên, Tề Nhạc và Tề Phong đều thầm nghĩ: khó trách Phạm
Trường An không có hứng thú gì với nữ nhân khác, có kiều thê vừa xinh
đẹp vừa nấu ăn ngon trong nhà thì cần gì phải ra ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt nữa! Mặc dù vị ‘kiều thê’ này có hơi mạnh mẽ một chút, nhưng đó
cũng là thú vui giữa phu thê với nhau, không có ảnh hưởng gì to tát.
Ba người nhìn bàn ăn thơm ngon nuốt nước miếng, hít lấy hít để mùi hương
của món canh thơm lừng đặt giữa bàn. Tề Phong mơ hồ nghe Đỗ Thu Nương
nói đây là canh thanh nhiệt giải độc gì đó, không nên ăn nhiều, nhưng
hắn đang thấy ngon, nhất thời tham ăn lại thêm một chén.
diơễn.đgàn.lê,qusý,đ'lnôn Tề Phong thấy Tề Nhạc chỉ hớp một chút đã bỏ
xuống còn Trương Bác Hưng lại một hớp cũng không ăn, còn tỏ vẻ muốn nói
lại thôi, thầm than hai người người kia đúng là phí của trời.
Đêm hôm đó, sau khi về phủ, Tề Phong cứ tiêu chảy liên tục. Lúc này hắn mới ngộ ra, món canh kia không phải thanh nhiệt giải độc gì hết, phải nói
là canh có bỏ thuốc xổ thì đúng hơn, nhưng người ta đã nhắc nhở rồi, do
hắn tham ăn tục uống nên bị trúng chiêu thôi, chỉ biết khóc thầm than:
phu thê nhà này thật là….! Rồi lại vội vàng vọt vào nhà vệ sinh.
Bị bại một lần thì thôi đi, Tề Phong không cam lòng, cứ tới Mai Viên khiêu chiến miết, tuyên bố phải thắng Đỗ Thu Nương một trận để hòa nhau. Ai
ngờ lần nào tới hắn cũng bị thua thê thảm dưới tay phu thê Phạm Trường
An và Đỗ Thu Nương. Càng như vậy Tề Phong càng siêng chạy tới Mai Viên
kiếm chuyện. Vì vậy người làm trong Mai Viên thường xuyên thấy cảnh, nhị hoàng tử cực kỳ tức giận phẩy tay áo bỏ về, kết quả qua hôm sau lại
hưng phấn chạy tới so tài tiếp.
Đỗ Thu Nương đã nói Phạm Trường
An mấy lần, kêu Phạm Trường An giả vờ thua Tề Phong một lần đi, xem như
ai ủi Tề Phong cho hắn đừng tới nữa. Nhưng Phạm Trường An lại bĩu môi
nói, “Có phải ta bắt hắn đến đâu! Mấy lần ta cố ý thua đều bị hắn nhìn
ra. Hết so làm thơ làm từ, lại đến so vè cổ, cờ vây, càng so hắn lại
càng hăng hái. Ta cũng thấy mệt mỏi chứ bộ….”
Đỗ Thu Nương chỉ
biết thở dài chấp nhận hiện thực, mặc kệ hai người. Thỉnh thoảng nàng
lại suy nghĩ về bí mật đang giấu trong lòng: Tề Phong là một quân tử
giống như lời người kể chuyện ở đời trước, hay là một tên háo sắc, thô
bạo, bụng dạ hẹp hòi, một lòng muốn đoạt quyền không tiếc huynh đệ tương tàn như những gì được ghi lại trong cuốn sổ của thư sinh kia?