Trương Bác Hưng thở dài một hơi nói, “Trước khi mấy thí sinh thi rớt làm lớn
chuyện, tiểu tử Trương Nguyên Bảo kia đã viết một phong thư tố giác rồi, không biết dùng cách gì mà tới được tay Tả thừa tướng. Mấy năm qua Tả
thừa tướng không được hoàng thượng trọng dụng, luôn tranh với Hữu thừa
tướng, nay nhờ chuyện này lại được hoàng thượng tin tưởng hơn nhiều. Tên kia cũng ăn theo, mở mày mở mặt hẳn. Hắn giỏi xu nịnh, lại lanh trí,
tuy không có công danh, nhưng vẫn được Tả thừa tướng coi trọng, giờ ai
cũng biết hắn là môn sinh của Tả thừa tướng, tương lại giành lấy công
danh cũng không phải việc khó. Ta chỉ sợ một khi hắn được thế sẽ tìm đệ
gây phiền toái!”
Bỗng có tiếng động vang lên ngoài phòng, Trương Bác Hưng cảnh giác hỏi, “Ai đó? Ai ở bên ngoài?”
Đỗ Thu Nương lập tức vém rèm bước vào, cười nói với Trương Bác Hưng, “Đây
là mì gà tặng kèm một quả trứng! Biểu ca cứ ăn tự nhiên đi, bảo đảm đủ!”
“Ta cũng đói vậy……” Phạm Trường An bĩu môi, nuốt nước miếng nhìn tô mì được rắc đầy hành lá xắt nhỏ trông rất đẹp mắt trên tay Đỗ Thu Nương.
“Không thiếu phần của chàng đâu!” Đỗ Thu Nương cười nói, “Ta đã cố tình nấu
nhiều một chút, còn trong bếp đó, để ta đi múc cho chàng một tô!”
Đỗ Thu Nương khoát tay tỏ vẻ không có gì, rồi đi ra ngoài.
Sau khi Đỗ Thu Nương rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Phạm Trường An cũng
biến mất. Hắn nghiêm túc nói, “Kinh thành cách chỗ ta mười vạn tám nghìn dặm, hắn làm gì có thời gian đến tìm ta gây khó dễ. Huống chi, ta cũng
không tranh với hắn cái gì nữa, chỉ lo sống yên ổn qua ngày thôi.… Vả
lại,” Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng một cái rồi nói tiếp, “Biểu ca dù gì cũng là một Tuần phủ đại nhân chẳng lẽ không che chở nổi ta?”
“Đệ…. Đệ thật là….” Trương Bác Hưng chỉ muốn cào tường, hận không thể bổ đầu
Phạm Trường An ra xem trong đó chứa cái gì. “Đệ đúng là chưa thấy quan
tài chưa đổ lệ! Đệ còn nhớ Triệu Tấn đúng không? Hắn được Hữu thừa tướng chỉ điểm chỉ một hai lần hồi lâu lắc nào rồi, mà mấy năm qua vẫn tự
nhận hắn thuộc phe Hữu thừa tướng. Trước kia thì không sao, nhưng giờ
người khác lôi lạ những lời này ra thêm mắm thêm muối, nói Triệu Tấn dám to gan lớn mật như thế đều là do có Hữu thừa tướng làm chỗ dựa. Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng luôn đối chọi gay gắt, giờ hoàng thượng lại tin dùng Tả thừa tướng, kiêng kỵ Hữu thừa tướng, ngay cả ta cũng cảm thấy
thái độ của hoàng thường có chút khác thường…. Chỉ sợ một ngày nào đó ta cũng không thể tự bảo vệ được ta chứ nói chi là bảo vệ đệ!”
Phạm Trường An cầm ly trà lên mấy lần lại để xuống, hồi lâu mới nói, “Mấy
năm qua người đó làm gì cũng không chừa đường lui, đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Nói là cương trực công chính chứ thật ra là ngu! Tả
thừa tướng là một con cáo già, trên thì che mắt hoàng thượng, dưới lại
thu mua quan viên, âm hiểm hơn người đó không biết bao nhiêu lần! Giờ lã nắm được cơ hội tốt, còn không có oán báo oán có thù báo thù mới là lạ
đó!”
Trương Bác Hưng quan sát sắc mặt Phạm Trường An một hồi, sau đó đặt ly trà xuống, đứng dậy nói, “Mấy năm qua ta viết thư cho đệ, mỗi lần đệ hồi âm đều nói đừng gởi nữa. Nhưng rốt cuộc có phong nào mà đệ
không xem? Phụ thân đệ đã phái người lục tung khắp đông tây nam bắc để
tìm đệ, lại cử ta đến Kiến Châu tìm, mỗi lần hỏi tới, ta đều giả bộ nói
không thấy. Lần này, lão thái thái đến kinh thành chữa bệnh, ta đã cố
che giấu cẩn thận từng li từng tí. Nhưng phụ thân đệ vẫn nổi lòng nghi
ngờ. Ta thấy, hẳn là không bao lâu nữa phụ thận đệ sẽ tìm tới thôn An
Bình này thôi!”
“Nếu ta đã đồng ý tham gia khoa cử, tất nhiên sẽ
không nghĩ tới việc trốn tránh nữa.” Phạm Trường An nhỏ giọng nói, “Ta
đã từng nghĩ nếu có ngày người đó tới tìm, buộc ta phải về, thì ta sẽ
dẫn tổ mẫu trở lại với một tư thái hết sức thoải mái. Nhưng nay, xem như đã dạo qua cửa địa ngục một lần, ta lại không muốn đi đâu nữa. Nương tử của ta ở đây, nhà của ta cũng ở đây, cho dù người đó tới tìm, ta cũng
sẽ không trở lại.”
“Phụ tử hai người quả thật giống như đúc cả
trong lẫn ngoài, cố chấp kinh khủng!” Trương Bác Hưng lắc đầu nói, “Ta chỉ cảm thấy không cam giùm đệ thôi, với thân
phận của đệ, dù ở kinh thành cũng có làm mưa làm gió, lại bị tên thư
sinh kia giày xéo hết lần này tới lần khác. Lần này nếu ta không tới kịp lúc thì đệ đã chết trong tay tên Tri huyện đó rồi!”
“Ta thì có
thân phận gì chứ? Chỉ là một thường dân thôi!” Phạm Trường An cười nói,
cuối cùng lại không nhịn được hỏi, “Người đó…. Có khỏe không?”
Trương Bác Hưng phì cười một tiếng, mặt Phạm Trường An lập tức hơi đỏ lên.
Trương Bác Hưng thở dài nói, “Lúc trước ta luôn cảm thấy phụ thân đệ rất uy
nghiêm, chỉ cần trừng ai một cái thì người đó sẽ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ho một tiếng là cả kinh thành phải chấn động. Nay nhìn
lại, mới phát hiện tóc người đã bạc đi rất nhiều. Còn đệ đệ của đệ……
luôn ốm yếu nhiều bệnh, uống thuốc mãi từ khi mới lọt lòng, chỉ sợ
chẳng….”
Trong đầu Phạm Trường An bỗng hiện lên bộ dáng ít nói ít cười của phụ thân hắn, cũng thở dài một hơi.
Không khí nhất thời an tĩnh lạ thường, đến khi Phạm Trường An tỉnh hồn nhìn
lại thì Trương Bác Hưng đã ăn xong tô mì, thậm chí còn húp sạch nước mì. Hắn dùng tay quẹt miệng nói, “An ca nhi, tức phụ của đệ quả là không
tệ! Từ đâu lừa tới vậy?”
Phạm Trường An nhìn tô mì của Trương Bác Hưng, lại nhìn cái vẻ mặt hạnh phúc hai mắt tỏa sáng ăn tới miệng đầy
mỡ đáng đánh đòn của Trương Bác Hưng thì nỗi phiền muộn trong lòng đã
lập tức tiêu bớt, chỉ còn sự ghen tức: hừ, không chỉ ăn hết đồ ăn Thu
Nương làm ngay trước mặt hắn, mà còn dám dòm ngó tay nghề của Thu Nương! Cái gì có thể nhịn được, chứ cái này thì không thể!
Đỗ Thu Nương đang ở trong bếp, bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm của Trương Bác Hưng truyền tới từ phòng khách, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: hai huynh đệ này lại bắt đầu nữa rồi!
Giờ phút này, Đỗ Thu Nương đang rất lo
lắng, trong đầu không ngừng hiện lên ba chữ ‘Trương Nguyên Bảo’. Nàng
vốn nghĩ qua vụ án này nhất định Trương Nguyên Bảo sẽ chết không có chỗ
chôn, không ngờ hắn bắt quàng được với Tả thừa tướng? Theo lời Trương
Bác Hưng thì giờ hắn không những không thê thảm mà còn thêm đắc ý.
Ông trời thật không có mắt, để một kẻ như hắn được thuận buồm xuôi gió….
Một hồi, Đỗ Thu Nương lại nghĩ: kinh thành cách nơi này rất xa, có lẽ từ
đây cho tới cuối đời nàng và Trương Nguyên Bảo cũng không có cơ hội đụng mặt. Nưng vì sao nàng luôn có dự cảm, Trương Nguyên Bảo cứ như một cục
nhọt gớm ghiếc nằm sẵn đó, không biết lúc nào sẽ vỡ ra mang đến tai nạn
cho nàng?
Từ khi sống lại, nàng đã cố hết sức ngăn cách Trương
Nguyên Bảo tránh xa khỏi cuộc sống của nàng, nhưng cứ mỗi lần nàng cho
rằng hắn đã biến mất thì hắn lại xuất hiện như một kỳ tích, thậm chí còn tiến gần nàng thêm. Số phận của hai người như hai sợi dây thừng xoắn
chung một chỗ, không phải ngươi sống ta chết thì là ta chết ngươi sống.
Việc này khiến nàng không thể không sinh lòng nghi ngờ. Hôm đó, ở cổng
trường thi, trước khi té xuống đất, rõ ràng nàng đã thấy vẻ mặt tìm tòi
nghiên cứuvà cả nụ cười giễu cợt như có như không của Trương Nguyên Bảo. Cái vẻ mặt đó, đến giờ nhớ lại vẫn khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Rốt cuộc hắn đã phát hiện ra điều gì?
Trương Bác Hưng ở lại thôn
An Bình tận mười ngày. Trong mười ngày đó, hôm nào hắn cũng kéo Phạm
Trường An đi dạo khắp thôn, mê hoặc tất cả nữ nhân trong thôn từ già trẻ đến lớn bé bằng khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của hắn. Vốn lúc chưa
thành thân, Phạm Trường An cũng là đối tượng nhìn trộm của các cô nương
ma ma trong thôn, sau này bên cạnh Phạm Trường An có Đỗ Thu Nương hung
hãn thì bọn họ dù có lòngcũng không dám hành động. Nay thì khác, các cô
nương ma ma kia không hề biết Trương Bác Hưng là Tuần phủ đại nhân, chỉ
thấy hắn trắng trẻo thanh tú, gặp ai cũng nhếch miệng cười, và đi chung
với Phạm Trường An bèn nổi lòng hiếu kỳ, chờ Phạm Trường An ở một mình
lập tức lũ lượt kéo tới hỏi thăm Phạm Trường An về Trương Bác Hưng.
Phạm Trường An cảm thấy Trương Bác Hưng quả là đồ chuyên gây chuyện, đi chỗ
nào là làm các cô nương tìm tới cửa chỗ đó. Phạm Trường An bị hỏi phiền
tới mức đầu lúc nào cũng ong ong như có tiếng ruồi bay, đã vậy Trương
Bác Hưng vẫn còn tiếp tục đi rêu rao khắp nơi, thật muốn đạp một đạp lên mông hắn, cho hắn bay thẳng về Kiến Châu luôn.
Không chỉ Phạm
Trường An mà cả Đỗ Thu Nương cũng hấy buồn bực không kém, mỗi ngày đều
có người ngượng ngượng ngùng ngùng chạy tới hỏi thăm nàng về Trương Bác
Hưng. Khổ nỗi ai cũng tra hỏi như thể nhất định phải biết rõ hết mười
tám đời tổ tông nhà hắn. dư,ưiễn.đàn/lê,q'uý,xjđôn Vấn đề là Đỗ Thu
Nương thật sự không biết gì về tổ tông nhà hắn mới ác chứ!
Một
ngày kia, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương hợp lại bày kế, uyển chuyển nói với Trương Bác Hưng để hắn mau về Kiến Châu lo việc công, nào ngờ
Trương Bác Hưng phán: thánh thượng đã cho hắn nghỉ phép một tháng, nên
hắn mới tới đây tìm Phạm Trường An ôn chuyện cũ, thắt chặt tình huynh
đệ.
Phạm Trường An chỉ biết khóc thầm nghĩ: Trương Bác Hưng và hắn có tình huynh đệ sao?!
Phạm Trường An càng nhìn Trương Bác Hưng càng thấy nghi ngờ. Ngày nào Trương Bác Hưng cũng kéo hắn đi dạo khắp nơi, nhưng nghĩ kỹ thì hầu như chỉ đi xem đất đai nhà hắn, rồi tới học đường của hắn, còn tán gẫu với mấy cô
nương ma ma kia về tình hình thôn An Bình những năm gần đây, trông chẳng khác gì một tên mật thám.
Hôm sau, Phạm Trường An dẫn Trương Bác Hưng tới bờ sông, thừa dịp Trương Bác Hưng đang lo soi bóng, nhe răng
trợn mắt tự chơi tự vui thì đột nhiên đạp hắn xuống nước luôn.
Mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, Trương Bác Hưng bị rơi vào nước, vừa
vẫy đạp vừa mắng, “Phạm Trường An, ngươi được lắm! Mấy năm không gặp,
ngươi không dám nói một tiếng ‘không’ với thê tử, lại dám ra tay độc ác
với huynh đệ trong nhà như vậy! Ngươi muốn ta chết cóng sao?”
Phạm Trường An vẫn đứng trên bờ, thản nhiên như không.
Trương Bác Hưng bị sặc nước, hô to, “Ta không biết bơi!”
Phạm Trường A ung dung nhặt hai cục đá cuội lên, vừa tát nước vừa chơi trò
lia đá hỏi, “Rốt cuộc huynh tới thôn An Bình để làm gì?”
Trương
Bác Hưng vốn còn có thể giãy giụa và kêu to mấy tiếng, nào ngờ Phạm
Trường An ‘không may’ lia đá không chính xác, có một cục ‘vô tình’
trúng ngay giữa trán hắn khiến hắn đau điếng, chỉ biết khóc thầm: thương thay cho thân phận hẩm hỉu của hắn, nếu hôm nay không thành thật khai
báo, sợ rằng cái mạng nhỏ phải bỏ lại nơi làng quê hẻo lánh này rồi!
Trương Bác Hưng bèn cố ngoi đầu lên khỏi mặt nước nói, “Ta nói, ta nói!”
Phạm Trường An lập tức duỗi cây sào ra cho Trương Bác Hưng bám vào, kéo lên
bờ. ừa bò lên bờ Trương Bác Hưng đã kiệt sức nằm vật ra, hồi lâu sau mới nước mắt nước mũi tèm lem kể lể, “An ca nhi à, lão ca ta cũng có sung
sướng gì đâu! Phụ thân đệ…. Ta…. Ta cũng là nghe lệnh phụ thân đệ tới
xem thử thê tử của đệ là người thế nào thôi, người phụ thân đệ phái đi,
hẳn là hẳn là sẽ tới trong hôm nay….”
“Cái gì??” Phạm Trường An
hoảng hốt hỏi, đến khi tỉnh táo lại thì hắn đã đang trên đường chạy về
nhà, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: thảm rồi, thảm rồi! Nếu
Thu Nương biết hắn cố tình giấu nàng nhiều chuyện như vậy, tối nay không leo lên giường được là chuyện nhỏ, chỉ sợ, nhiều ngày sau nữa hắn cũng
không thể leo lên giường của nàng được mới là chuyện lớn….
Phạm Trường An vội vội vàng vàng chạy về tới nhà, còn chưa vào cổng đã thấy Đỗ Kim Bảo đang đứng trước cửa lau nước mắt.
Đỗ Kim Bảo thấy Phạm Trường An, lập tức tiến lên bắt lấy tay hắn, cuống
cuồng nói, “Tỷ phu, huynh về rồi! Lúc nãy có một đám người xông vào nhà, không giải thích gì đã trói lão thái thái và tỷ tỷ bắt đi! Đệ có cản
nhưng không cản nổi!”
Phạm Trường An vội vào nhà nhìn khắp một
lượt. Trong đó đã sớm người không nhà trống, đồ đạc văng tứ tán, lộn
xộn, đã khôgn còn bóng dáng của tổ mẫu hắn và Thu Nương?
Trong
đầu Phạm Trường An lập tức xuất hiện vô số ý nghĩ tốt có xấu có. Vừa lúc Trương Bác Hưng lê thân mình ướt sũng về tới, nghe Đỗ Kim Bảo nói xong, cộng thêm ánh mắt như dao của Phạm Trường An cứa qua, lập tức biện
minh, “Không phải người của ta! Đệ biết phụ thân đệ rồi đó, luôn làm
việc gọn gàng dứt khoát, nhất định là sợ đệ biết có người đến, lại bỏ
trốn nên mới trói luôn lão thái thái và biểu đệ muội đi làm con tin
rồi.”
Trương Bác Hưng tuy cố tỏ vẻ vô tội, trong lòng lại thầm
thở dài: thương thay cho số phận hắn, nếu sau này Phạm Trường An và Đỗ
Thu Nương biết ý này là do hắn bày ra, không biết phu thê hai người sẽ
xử hắn thế nào đây?