Lý Nhiên cuống cuồng đi tìm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu hết.
Lúc này, trong một căn phòng cửa mở rộng, bốn mỹ nhân đang ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài có một cô nương từ cách ăn bận có thể đoán là nha hoàn,
đang đứng với vẻ mặt muốn cười nhưng phải cố nén rất đau khổ.
Lý
Nhiên thấy vậy, ngạc nhiên tiến lại hỏi thử, thì nha hoàn kia nói, “Tất
cả là do tên mọt sách kia! Vừa được kéo vào trong phòng thì hắn đã bắt
đầu hắt xì không ngừng khiến hai tỷ tỷ hầu hạ rất kinh ngạc. Mỗi khi hai vị tỷ tỷ tiến tới gần hắn đều vừa tránh vừa la hét nói hai người thối,
hai vị tỷ tỷ hết cách đành tìm ma ma đổi người khác. Bốn tỷ tỷ Mai Lan
Trúc Cúc vào thay, nổi tiếng cầm kỳ thư họa đứng đầu ở đây, con mọt sách kia nhìn một hồi, không nói tiếng nào, lẳng lặng tiếng lên giành đàn
của Mai tỷ, đánh một khúc ‘Cao sơn lưu thủy’, thừa dịp bốn tỷ tỷ còn
đang ngẩn người, hắn lại so cờ với Lan tỷ, rồi vẽ một bức tranh, viết
vài chữ thư pháp, động tác rất liền mạch lưu loát .…”
“Kết quả thế nào?”
“Công tử nhìn bốn vị tỷ tỷ là biết rồi, khóc vì mặc cảm tự ti chứ sao nữa!”
Nha đầu kia rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Con mọt sách kia còn lầm bầm nói, ở đây làm gì có Mẫu đơn Thược dược gì
chứ, rõ ràng chỉ là một bầy cỏ đuôi chó ngũ sắc thôi, vẫn là cỏ dại đẹp
hơn nhiều! Ha ha ha, hắn tự cho là chỉ lầm bầm một mình, nhưng bốn vị tỷ tỷ đều nghe rất rõ ràng. Công tử nói xem, lên thuyền hoa của chúng ta,
mà dám nhục mạ tỷ muội bọn ta như vậy! Cỏ đuôi chó, ha ha ha ha!”
“….. Vậy hắn đâu rồi?”
“Ma ma biết chuyện giận điên lên, không cần hắn trả tiền lập tức xách gậy đập hắn, đuổi cổ ra ngoài rồi!”
Lý Nhiên nghe xong sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ: chắc chắn Phạm Trường An sẽ trở thành ‘truyền kỳ’’ ở đây cho mà xem…. Hắn chỉ sợ lúc này bị ma
ma nhận ra hắn là người đã dẫn Phạm Trường An lên thuyền, bèn vội vàng
chạy mất dép.
Lý Nhiên chạy đến trước con hẻm chỗ Phạm Trường An
ở, vừa cua vào khúc quẹo đã nghe thấy mấy tiếng phịch phịch, kèm theo âm thanh rống giận của Đỗ Thu Nương, “Phạm Trường An, chàng dám bước vào
phòng dù chỉ một bước, ta cũng sẽ băm chàng thành tám khúc!”
Lý
Nhiên vội rụt đầu lại, lén nhìn vào, thấy trên người Phạm Trường An đang treo vắt vẻo hai ba mảnh còn sót lại của bộ y phục, dưới đất thì sách
bút rơi tán loạn. Phạm Trường An ngồi xổm trên đất mím miệng, ấm ức lượm sách vở, xong xuôi lại nhìn vào cửa phòng đã bị đóng chặt thở dài. Sau
đó, Phạm Trường An dường như phát hiện ra, đột nhiên nhìn về phía Lý
Nhiên đang đứng.
Lý Nhiên lập tức rụt đầu lại trước khi bị Phạm
Trường An thấy, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất là: xong đời,
chuyện đã bị lộ! Nếu để Đỗ Thu Nương biết hắn là người đã dẫn Phạm
Trường An lên thyền hoa, không biết Đỗ Thu Nương có giơ đao chém hắn
thành mảnh vụn hay không?
Nghĩ vậy, Lý Nhiên thầm nghĩ: huynh đệ, thành thật xin lỗi, hôm nào ta sẽ tới thăm huynh sau, rồi rón rén chạy
đi, bỏ lại Phạm Trường An.
Phạm Trường An thấy vạt áo màu xám lấp ló nơi góc đường dần bay xa, bất đắc dĩ thở dài “Lần này dù có một trăm cái miệng cũng không cãi nổi chứ nói chi một cái!”
“Thu Nương…..” Phạm Trường An nhỏ giọng kêu, “Nàng nghe ta nói này…”
“Cút đi!” Đỗ Thu Nương rống lên.
Tên ngốc cái gì, nam nhân tốt cái gì, tất cả đều là giả hết! Chỉ mới tới
Kiến Châu nửa tháng đã bị mê hoặc, mang một thân đầy mùi son phấn bước
vào phòng nàng! Nàng có thể nhẫn, nhưng không thể chịu nhục!
Còn dám kêu nàng?
Đỗ Thu Nương khinh bỉ mắng vọng ra, “Phạm Trường An, sáng mai ta sẽ về nhà, còn chàng ở lại đây hưởng phúc một mình đi!”
“Thu Nương….” Đỗ Thu Nương lại nghe Phạm Trường An kêu một tiếng, tức đến mức suýt nữa ném cái ly trà trong tay ra ngoài.
Đỗ Thu Nương lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, đờ đẫn nhìn mấy món ăn
trên bàn. Nàng vốn định trước khi về thôn An
Bình khao Phạm Tường An một bữa hoành tráng, thừa dịp hắn đi chơi đặc
biệt làm một bàn đồ ăn ngon chờ hắn, xem như an ủi hắn không được tham
gia cuộc thi.
Nàng ở nhà vất vả cả một ngày, còn hắn lại đi hái hoa bắt bướm! Như vậy sao nàng có thể không tức giận?
Đỗ Thu Nương không nghe thấy tiếng Phạm Trường An nữa bèn lau nước mắt, đi tới cạnh cửa nhìn ra ngoài xem thử, phát hiện hắn không còn ở ngoài nữa thì càng bực mình hơn.
Phạm Trường An cứ thế bỏ đi không nói một tiếng nào, cũng không dỗ dành nàng nữa?!
Quả nhiên là gan to bằng trời rồi!
Đỗ Thu Nương hung hăng đá cánh cửa một cái, nhìn thấy cái áo khoác tản ra
mùi son phấn của Phạm Trường An, lửa giận lại bùng lên, cầm kéo cắt
phăng cái áo khoác thành từng mảnh vụn. Sau đó nàng lại muốn cắt bỏ luôn hai bộ y phục hắn mua cho nàng, nhưng giơ kéo lên mấy lần, rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay, nhìn hai bộ y phục ngẩn người.
“Uổng công ta đối tốt với chàng như vậy….” Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Tốt nhất là
chàng vĩnh viễn đừng trở lại nữa, nếu không ta sẽ đập chàng một gậy cho
chết tươi luôn…… Không, ta sẽ không giết ngay mà đập mấy gậy trước, xem
chàng có chừa tật hay không! Gan to bằng trời rồi ha!”
Đỗ Thu
Nương lầm bầm hồi lâu, bỗng nghe ngoài phòng có tiếng sột soạt. Nàng
căng thẳng nghĩ: mấy ngày này Kiến Châu toàn là thí sinh từ nơi khác
tới, ăn trộm cũng hoạt động mạnh hơn, vừa rồi nàng sợ Trường An đẩy tung cửa đi vào nên đã cố ý gài chốt thật chặt, sao giờ còn nghe thấy tiếng
bước chân gần như vậy?
Đỗ Thu Nương lo lắng nghĩ: vừa rồi không
nên để Trường An đi mất, nếu lúc này thật sự có trộm tới, một phụ nhân
như nàng dù có mạnh tới cỡ nào cũng không địch nổi một tên trộm nam. Có
điều cũng không thể để mặc tên trộm vào hốt đồ đi được!
Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương vội vàng cầm lấy cây gậy ở kế bên lên, đứng canh ngay cửa. Nàng ngó ra ngoài, không thấy bóng ai, tinh thần càng căng thẳng hơn,
đang định mở cửa ra xem thử, thì đột nhiên sau lưng nàng lại truyền tới
tiếng mở cửa sổ, sau đó là tiếng người nhảy vào.
Đỗ Thu Nương
siết chặt cây gậy, xoay người, định đập một cái lên thân kẻ đột nhập,
nhưng chưa kịp vung xuống thì người nọ đã bắt lấy cây gậy của nàng, nói
“Thu Nương, là ta, là ta….”
Đỗ Thu Nương lập tức thở phào một
hơi, sợ hãi cộng thêm tức giận khiến nàng vừa rơi nước mắt vừa liều mạng đập liên hồi lên người Phạm Trường An, nói “Ta đánh chết chàng, đánh
chết chàng! Phạm Trường An, chàng được lắm, mới ra khỏi nhà chẳng bao
lâu đã học được mấy cái trò đi dạo kỹ viện, bò qua cửa sổ này nọ! Chàng
cố tình muốn dọa chết ta phải không? Ai cho chàng vào? Ai cho chàng
vào?”
Phạm Trường An giơ hai tay lên ôm đầu chịu đòn không nói
tiếng nào. Đỗ Thu Nương thấy vậy, ngược lại mất hứng, ngồi phịch xuống
ghế, nói “Tức chết ta rồi!”
“Thu Nương, nàng đừng giận!” Phạm
Trường An thầm nghĩ: vừa rồi hẳn là hắn đã dọa nàng sợ chết khiếp rồi.
Bị đập liên hồi hắn rất đau nhưng thấy nàng như vậy hắn còn đau lòng
hơn, bèn vén ống tay áo lên, giơ hai tay tới trước mặt nàng nói “Thu
Nương, nàng xem, hai tay ta bầm hết rồi…. Nếu nàng vẫn chưa hả giận thì
cứ đánh tiếp vài gậy nữa đi, được không?
“Cút ra ngoài đi!” Đỗ
Thu Nương giận quá, không la mắng nữa, lạnh lùng nói, “Không phải chàng
rất thích mấy cô nương trên thuyền hoa sao? Đi tìm mấy cô nương đó đi,
còn trở lại tìm ta làm gì?”
“Nương, nương tử, ta thật sự không hề muốn đi!” Mỗi lần Phạm Trường An khẩn trương là lại bắt đầu cà lăm,
“Ta…. Ta… Lý Nhiên dẫn ta tới bờ sông…… Mấy cô…. Cô…..”
“Ai là cô cô của chàng, ra thuyền hoa mà tìm cô cô của chàng đi!” Đỗ Thu Nương
phun một ngụm nước bọt, hất Phạm Trường An ra, vô tình thấy những vết
bầm tím trên tay hắn, lại nghĩ: sao nàng lại đánh mạnh như vậy chứ? Lúc
trước Trương Nguyên Bảo bày kế muốn đánh gãy tay Trường An, nàng đã hận
không thể ăn tươi nuốt sống Trương Nguyên Bảo, nay nàng lại tự tay đánh
Trường An thành như vậy! Còn tên ngốc này nữa,
bị đánh cũng không biết tránh! Để ảnh hưởng tới xương cốt thì biết làm
sao?
Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương cứ nhìn hắn chằm chằm bèn
cẩn thận nhìn nàng một cái, rồi mang theo vẻ mặt như tráng sĩ một đi
không trở lại bước ra khỏi phòng, lát sau vác hai cái bàn giặt bằng gỗ
vào, đặt trước mặt nàng.
Đỗ Thu Nương vừa thấy, mắt lại trợn trắng: là hai cái bàn giặt mới tinh.