Cương Thi Vương Gia
Nghe tiếng đáp lại, tinh thần Tống Chí Lương nhất thời rung lên, dùng
tay vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, hướng về phía bóng người nói: “Tôi tên
Tống Chí Lương, còn người bên cạnh chính là bạn học Đường Nghị Minh.”
Lúc này, bóng người rốt cuộc xuyên qua cành lá rậm rạp dưới ánh trăng, chậm rãi đi tới trước mặt chúng tôi. Khuôn mặt âm nhu xinh đẹp bị bóng cây
che mất một nửa, trên người mặc áo dài bằng tơ lụa không khác người giàu có hiện nay bao nhiêu, hai chân đạp trên lớp lá rụng nhưng không hề
phát ra nửa phần âm thanh. Tôi nhìn thấy dưới mắt trái y có một nốt ruồi chí, khiến cặp mắt phượng nhàn nhạt sầu bi trở nên động lòng người, hai má không trắng bệch như người bệnh giống Bạch sư gia, xem ra tôi và
thằng bạn không cần lo lắng gặp phải ma quỷ.
Hiển nhiên Tống Chí
Lương không dự đoán được bộ dáng chủ nhà trông như vậy, tinh tế đánh giá một hồi lâu, cố gắng phân biệt là nam hay nữ, thấy y thủy chung không
mở miệng, chỉ đành xấu hổ đứng đó. Người nọ nhìn hắn một cái, ánh mắt
lại rơi xuống trên người tôi, thật lâu sau mới nói một tiếng: “Tiết
Vân.” Xem như giới thiệu.
Thấy y xoay người bước vào đại môn
trang nhã, tôi biết y đã đáp ứng. Bên trong nội môn hư miểu mộng ảo, cả
đời này tôi chưa từng thấy cảnh tượng xa hoa như vậy. Khôi phục lại cảnh giác, tôi phát hiện vẻ mặt thằng bạn học bên cạnh trông có vẻ hốt
hoảng, vì thế dừng lại hỏi: “Chí Lương?”
Hắn nghe tôi gọi, cặp
mắt như mất tiêu cự dần dần khôi phục thần trí, ngẩng đầu nhìn rừng cây
yên tĩnh bốn phía, bỗng nhiên nói, “Nghị Minh, vì sao trong lòng tôi
luôn có cảm giác khác thường?” Hắn đặt bàn tay lên ngực, thoạt nhìn còn
lo sợ bất an hơn tôi lúc nãy. Gió đêm lạnh lẽo phất qua gò má cả hai,
tôi nhìn thấy mu bàn tay hắn nổi da gà, thở dài nói: “Tôi cũng thế.”
Thân ảnh Tiết Vân đã biến mất sau cánh cửa, Tống Chí Lương nhìn phủ đệ hoa
lệ trước mắt, ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên nói, “Nghị Minh, nếu xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, tôi chết tại vùng đất hoang vu này…” Hắn xoa xoa
đầu vai tôi, giọng điệu trở nên chua sót hẳn, “Sau khi đến Bắc Kinh,
ngàn vạn lần thay tôi chiếu cố tốt chị dâu cậu.”
Hắn nói ra lời
không tốt, khiến tôi vô cùng hốt hoảng, vội vàng che cái miệng hắn, thấp giọng nói, “Sao lại nói thế! Chỉ ở nhờ một đêm thôi mà, ngủ đủ hai ba
canh giờ chúng ta liền đi ngay, làm sao xuất hiện chuyện ngoài ý muốn
được?”
Miệng Tống Chí Lương giật giật, cuối cùng nói nhỏ, “… Ngọn núi vào canh ba sẽ xuất hiện nhiều điềm xấu.” Lúc này, Tiết Vân từ sau
cánh cửa truyền ra một câu sâu kín, “Nếu không muốn chết trẻ ở nơi đất
khách xa lạ, thì mau nhanh chóng cút vào đây.”
Tôi liền dắt thằng bạn đang bi quan bước vào.
Chẳng biết tại sao, khi đứng dưới ánh đèn đuốc sáng trưng và nhìn Tiết Vân,
cảm giác kinh sợ ở chỗ lão hán cư nhiên phai nhạt không ít. Phủ đệ cổ
kính vừa lớn vừa rộng, hương vị ngọt ngào tinh xảo bay ra từ trong bếp,
thức ăn luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái cùng an tâm; Mà Tiết Vân
xác thực rất giống một người giàu có bình thường, nếu không phải những
người trong thôn quá mức quỷ dị, rất có khả năng tôi sẽ vứt luôn cảnh
giác còn sót lại, cho dù có nói lời an ủi thằng bạn bị hoảng sợ đi chăng nữa.
Tuy bộ dáng Tiết Vân trông như người sống, thế nhưng người
thị nữ* của y lại rất quái dị, hai mắt vô thần như vị Bạch tiên sinh,
trên mặt dường như xuất hiện bụi xám trong trạng thái đã chết, nhìn qua
thực sự khiến người ta sợ hãi. Tôi nghĩ nếu không phải trước đó bị lão
hán Ngô Câu dọa sợ một trận, không chừng Tống Chí Lương đứng phía sau sẽ lôi tôi chạy trốn.
(*) Hầu gái trong thời phong kiến.
Sau khi bước vào, Tống Chí Lương liền trở nên đờ đẫn, không hề nhắc lại câu nói xui xẻo lúc nãy, chỉ yên lặng nhìn tôi và Tiết Vân nói chuyện với
nhau. Tiết Vân phân phó thị nữ dẫn chúng tôi tới phòng ngủ sạch sẽ, sau
đó mang chút đồ ăn tới đây, nhìn tôi và Tống Chí Lương mỏi mệt kéo quần
áo ngủ bằng gấm, trong mắt mơ hồ lộ ra tia sáng không rõ. Tôi cảm ơn y
đã đưa thức ăn tới, định ngủ thêm một giấc, lại đảo mắt nhìn bài trí xa
hoa xung quanh, giật mình vì tưởng bản thân đang ở cung điện đế vương
thời ngàn năm trước, liền hỏi: “Tiết lão gia, ngài là người trong thôn
sao?”
Y không nói, nhận chén dĩa trong tay tôi. Ngón tay tái nhợt lơ đãng xẹt qua mu bàn tay tôi, cứng ngắc lưu lại một đường lạnh lẽo,
da đầu tôi tê rần, suýt nữa ngã xuống ghế.
Ánh mắt y lạnh nhạt nhìn tôi, không giải thích thêm, xoay người nói: “Tên nhóc cậu chớ hỏi nhiều, an tâm nghỉ ngơi đi.”
Tiết Vân đi rồi, tôi ngẩn người nằm bên cạnh Tống Chí Lương. Nhìn sơ thì
tuổi vị Tiết lão gia này không lớn hơn tôi bao nhiêu, vì sao cách nói
chuyện lạigiống như một lão già… Còn có xúc cảm ở đầu ngón tay…
Mỏi mệt và ủ rũ rất nhanh bao phủ nghi hoặc của tôi, gió núi gào thét ngoài cửa sổ, phảng phất thổi tan âm khí vô hình. Tôi nghiêng tai lắng nghe,
xác nhận mình không nghe thấy tiếng khóc nức nở hay tiếng nỉ non quái
dị, mới tạm thời buông tâm tình lơ lửng trên không trung xuống, giúp
Tống Chí Lương dịch dịch chăn, xoay người ngủ…
………
Giấc
ngủ của tôi thường rất nông, không hiểu vì sao, lần này ngủ thực sự
trầm, mãi đến khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn ngày thứ hai.
— Hoàng hôn?
Cảm nhận ánh sáng trời chiều bao phủ cơ thể, tôi giật mình ngồi dậy, nhất
thời bị tro bụi làm sặc, ho khan một hồi mới ngẩng đầu lên, phát hiện
bản thân không phải đang ở phủ đệ hoa lệ, mà là ở trong đám sương mù
tràn ngập thê lương trên núi. “Chí Lương.” Xung quanh yên tĩnh không
người, tôi vội vàng đứng dậy gọi tên thằng bạn.
Lá vàng khô bị dẫm
nát dưới chân phát ra tiếng vỡ giòn tan, tôi dường như nghe thấy cuộc
nói chuyện kỳ quái giữa những cái cây, rất huyền bí và mờ ảo. Đợi đến
khi tầng sương mù dày đặc phai bớt, tôi nhìn thấy đám thôn dân xa xa như ẩn như hiện, hai mắt trống rỗng trừng to đi trên con đường nhỏ, tướng
mạo tiều tụy, giống như những người đã chết. Bọn họ chậm rãi đi tới, hai mắt vô thần ngẫu nhiên dừng lại trên người tôi, nhưng cước bộ không hề
dừng lại, như kẻ mất hồn lạc phách đi tới một nơi không bờ bến.
Tôi khó hiểu co rúm lại. Ngẩng đầu nhìn về phía Đông, tấm bia đá Thực Nhân
Thôn như trước ở tại nơi đó, một người đàn bà trong thôn ngồi ở ven suối giặt quần áo, tư thế trông rất kì cục. Tôi không tìm thấy Tống Chí
Lương, đành kiên trì đi tới, xoay người nói, “Vị phu nhân này, xin hỏi…”
Người đàn bà ngẩng đầu, gương mặt thuận mắt dại ra nhìn tôi, hai tay buông
lỏng, quần áo đang để trong nước bị cuốn đi. “A!” Tôi cả kinh, mắt thấy
sắp cuốn tới dưới chân tôi, định cúi người nhặt lên giúp cô ai ngờ cô
đột nhiên giữ lấy cánh tay tôi, thanh âm khô khốc khàn khàn phát ra từ
dưới cổ họng, “Y…”
Tôi trơ mắt nhìn lòng mắt trắng của ả, dưới miệng lộ ra răng nanh, “Y y y y…”
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khu rừng yên tĩnh, tất cả tiếng động đều trở nên vô cùng rõ ràng. Nghe người đàn bà phát ra hiệu lệnh giống như tiếng
kêu ác quỷ dưới đáy vực, thôn dân đang du đãng bỗng nhiên dừng cước bộ,
hai mắt lập tức trở nên có thần, nhìn chằm chằm đi về phía tôi.
— Đường Hoàng Tuyền.
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện danh từ này.
Người đàn bà xem như đang chế trụ tôi há cái miệng chảy máu đầm đìa, định
nhào tới muốn cắn thủng tôi một lỗ, tôi bỗng nghe tiếng gọi vội vàng
truyền tới từ phía sau, “Nghị Minh.”Người đàn bà bị kiềm hãm, thanh niên mặc đồng phục đá ả xuống suối, giống như hôm qua kéo tôi chạy thoát
khỏi khe suối đáng sợ, đồng thời chật vật né tránh đám thôn dân nhào
tới.
Tôi nhìn bả vai hắn đầy huyết nhục mơ hồ, những giọt máu đỏ
chảy xuống hai chân đang cố sức chạy trốn, trong lòng tôi căng thẳng,
chua sót nhất thời thay thế khủng hoảng. Thôn này so với tưởng tượng của chúng tôi càng thêm đáng sợ, người đọc sách thời đại mới khinh thường
nhất chuyện về quỷ thần, giờ đây đã đánh một đòn vào sinh tử của chúng
tôi, ép chúng tôi phải đối mặt với sự thật rằng bản thân sắp trở thành
một món đồ ăn Trung Quốc cho đám quái vật.
“Nghị Minh, tôi sợ
mình sắp không được…” Đêm dài, ánh trăng sáng tỏ mông lung chiếu lên
thôn trang, Tống Chí Lương ngồi chồm hổm trên tầng cỏ dại mềm mại, hai
vai đầy máu khiến áo ướt nhẹp, đứt quãng nói với tôi, “… Cương thi, …
toàn những kẻ ăn thịt người… Cậu, mau trốn đi…”
Hắn nói năng lộn
xộn, ánh mắt bắt đầu tan rả dần; Tôi quyết tâm kiềm nén kinh sợ và kinh
hãi, muốn ôm hắn an ủi, lại nhìn thấy hắn vươn tay chỉ về phía chân núi, “Nghị Minh, nếu cậu có thể trốn được thì trốn, nếu trốn không thoát,
Tiết Vân…” Tôi nhìn thấy bên trong cái miệng khép mở của hắn mọc ra ranh nanh dài, tròng trắng dần dần thay thế tròng đen, cảm giác bất an nhảy
lên trong lòng, kinh ngạc nói: “Tiết Vân làm sao?”
Hắn giống như đã nhận ra bản thân đang biến dị, che mặt rồi hung hăng đẩy tôi ra, nói: “Mau đi đi, mau, mau đi đi!!”
Vừa dứt lời, hắn hóa thành cương thi sống nhào về phía tôi cắn.
…….
Tôi mồ hôi đầm đìa tỉnh lại, ngoài cửa sổ vừa mới bắt đầu sáng, Tống Chí
Lương ngủ bên cạnh gáy như sấm vang, khiến đàn chim tước ngoài cửa sổ bị dọa bay đi.
Tôi nhìn quanh bốn phía, xác nhận mình vẫn còn ở phủ đệ của Tiết Vân, bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ may mắn chỉ là ác mộng. Cầm cái áo treo bên cạnh khoác lên người, ngồi trên giường
xoa xoa hai bên thái dương, cảm thấy giấc ngủ lần này thật sự mệt mỏi,
hình ảnh khiến người ta sợ hãi trong mơ như hiện rõ ràng ra trước mắt,
bất luận thiệt hay giả, nơi này phong thủy khác thường, thật sự không
nên ở lâu, vẫn mau chóng rời đi mới tốt.
Tôi lắc lắc Tống Chí
Lương đang chìm trong giấc ngủ, hắn cau mày xoay người, tiếp tục ngủ tới hôn thiên địa ám. Tôi cảm thán một tiếng, đứng dậy muốn tìm vị Tiết lão gia hảo tâm nói lời từ biệt.
Đang định đi ra căn phòng cổ kính,
tôi phát hiện cánh cửa nguyên bản đóng chặt không biết khi nào mở một
cái khe nhỏ. Buồn bực dùng mắt nhìn ra bên ngoài, tôi nhìn thấy bài trí
hoa lệ phiền phức, Tiết Vân đang đứng trước hành lang dài, đưa lưng về
phía tôi, ánh mắt xa xăm không biết dừng ở nơi nào.
Tôi nhìn y
đứng đó, vốn không để ý lắm. Ai ngờ chỉ mới chớp mắt, bóng dáng của y cư nhiên gần hơn một chút; Tôi nghi hoặc xoa xoa hai mắt nhìn lại, y đã
đưa lưng về phía cánh cửa tôi đang đứng đằng sau.
Đến khi tôi hiểu được nguyên do, một cỗ khí lãnh lẽo chậm rãi xâm nhập vào lòng.
Y cư nhiên… trượt về đằng sau…