Thanh Xuân Vì Anh Mà Qua Đi
Hân của những ngày 10 tuổi trở về trước đã từng sợ hãi với rất nhiều
thứ. Có rất nhiều nỗi ám ảnh vây quanh mà Hân từng phải điều trị tâm lý
để quên đi. Nhưng chỉ một lần này thôi, tất cả những cố gắng đóng lại
cánh của quá khứ đen tối đều là lãng phí. Hân sợ khi mình trở nên vô
hình trong mắt mọi người, Hân sợ bị người khác nhận định sai về con
người mình, cô cũng sợ ánh mắt người khác nhìn cô, chỉ nhìn bình thường
cũng khiến cô sợ hãi, chứ không nói tới ánh mắt soi mói ác ý. Giới hạn
cảm xúc của Hân như bị kéo căng ra cùng những chuyện mà cô chưa bao giờ
muốn xảy ra...
_ Thông báo nhẹ tới lớp đây. Mọi người chú ý - Lớp trưởng gọi mọi người chú ý khi giờ ra chơi chỉ còn chưa đầy 5 phút – Cô chủ nhiệm nói muốn tổ chức dã ngoại cho lớp mình trong ngày 1 tháng 5,
cô nói chi phí ăn uống cô sẽ chủ chi, lớp mình chủ trì địa điểm, tự túc
phương tiện.
_ Quào, cô chơi mạnh tay chưa mấy đứa! Quất thôi. Đi leo đồi 1000 đi, lên đó view đẹp.
_ Đi Thác Voi đi, dạo này chưa nghỉ hè, ở đó vắng người hơn, mát mẻ, thoải mái.
_ Thác Voi mày đi mình đê, dưới đó làm gì có chỗ nào đủ rộng ngồi hết bốn mấy đứa. – Cả lớp trong tích tắc ồn ào, sôi nổi bàn luận nơi đi chơi.
Học thi áp lực nên vừa nghe có người chi tiền đi chơi là ai cũng hưởng
ứng nhiệt tình.
Đủ các địa điểm được chọn, nhưng cuối cùng mọi
người đều thông nhất đi đồi 1000, đó là nơi đưa nào cũng tò mò, chưa bao giờ đi. Hơn nữa, đứa nào cũng muốn thử leo đồi có cảm giác gì. Ngày đi
cứ thế đến gần hơn, Hân cứ im lặng, không lên tiếng, không ai hỏi cô có
đi không, mọi người vẫn còn chưa chịu chấm dứt đề tài về cô.
_ Hân sẽ tham gia chuyến picnic chứ? – Lộc chặn Hân lại khi cô vừa định rẽ sang ngã tư đường về nhà.
_ À... Chắc không._ Sao cậu tránh mặt mình suốt vậy? – Lộc níu lại cánh tay Hân khi cô định bước qua cậu để về nhà.
_ Vậy cậu thì sao? Sao lại cứ như vậy, cậu biết mọi người đang nói gì
mà...- Hân như muốn vỡ oà ra, giới hạn chịu đựng cảm xúc của cô bị một
câu nói của Lộc làm vỡ ra thành ngàn mảnh vỡ.
Nước mắt Hân lăn
dài trên má, cô gạt tay Lộc chạy vụt đi. Trong một khoảnh khắc, Hân chỉ
nghe thấy tiếng phanh xe, trước mắt Hân mờ đi bởi những vệt nước mắt vẫn còn đọng lại đó. Cảm giác đau đớn ập tới. Hân dần ngất đi, bên tai còn
thoáng qua tiếng ai đó gọi tên cô.
...
Bênh viện Đa khoa Đà Lạt.
Hân đã nằm đó 1 ngày rồi, cô vẫn chưa tỉnh lại. Ba mẹ cô thay phiên nhau
vào trông cô, Lộc cũng ở đó, cứ ngồi im lặng bên cạnh nhìn cô. Ba mẹ Hân cũng không hỏi gì, họ nhận ra được chàng trai ngồi cạnh con họ không
chỉ là bạn bình thường.
Gương mặt Hân tái nhợt đi sau ca phẫu
thuật cấp cứu. Hân không bị chấn thương nặng, chỉ rạn xương đùi, có một
vài tụ máu bên trong cơ thể nhưng kháng sinh sẽ làm tan dần chúng. Bác
sĩ đã nói như vậy, nhưng Hân vẫn chưa tỉnh. “Xin lỗi Hân, cậu mệt lắm
phải không? Lẽ ra mình không nên khiến cậu càng mệt mỏi hơn. Sau này,
cậu có thể không ốm nữa được không, mình sẽ không khiến cậu mệt mỏi nữa. Tỉnh lại đi Hân. Có phải mình đã sai ở đâu không? Rõ ràng cậu biết tình cảm của cậu, nhưng sao cậu lại không đón nhận mình?” – Những dòng suy
nghĩ lộn xộn cứ xuất hiện liên tục trong đầu Lộc. Bàn tay cậu còn nắm
chạt bàn tay gầy guộc của cô gái đang nằm yên trên giường bệnh kia. Cảm
giác như chỉ một giây buông ra, Hân sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu vậy...