Người phụ nữ mình yêu mang thai đứa bé của mình, đây thật sự là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Cho đến tận bây giờ, Ân Á Minh vẫn không thể xác định được liệu Vu Kiều có yêu anh hay không, nhưng đã có đứa nhỏ, anh liền có cảm giác dường
như khoảng cách giữa mình và Vu Kiều càng ngày càng gần, tình cảm giữa
hai người cũng càng thêm chặt chẽ. Ân Á Minh có một loại cảm giác rằng,
dù là bất cứ chuyện gì, cũng không thể phá hoại được tình cảm giữa anh
và Vu Kiều, thật không biết tại sao anh lại có thể tự tin như vậy nữa.
Tóm lại, Ân Á Minh cảm thấy toàn bộ thế giới đều sáng ngời , toàn thân tràn đầy vui sướng và hăng hái, hiện tại, điều mà anh muốn làm nhất chính là ôm hôn Vu Kiề.
Nhưng Ân Á Minh lại không dám. Trước đây, Vu Kiều đã mềm mại mỏng manh, hiện tại, cô lại đang mang thai, chuyện này càng
không thể làm. Anh sợ bản thân chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể tổn
thương đến Vu Kiều, hiện tại, Vu Kiều trong mắt Ân Á Minh là một búp bê
pha lê, dù là tùy tiện đụng chạm một chút cũng không được.
Sau
khi trở về biệt thự không lâu, cha mẹ Ân Á Minh liền biết được tin tức
tốt này. Ân Á Minh không thể chờ đợi được, muốn chia sẻ với mọi người
tin tức tốt này ngay lập tức, Vu Kiều chê anh dong dài, nhưng ba mẹ anh
lại không chê, đây chính là chuyện vui vô cùng lớn, bọn họ làm sao có
thể ghét bỏ được chứ?
Vu Kiều vừa uống nước trái cây vừa chờ cơm
tối ở trong phòng, Ân Á Minh cầm điện thoại di động đi tới đi lui gọi
điện thoại ở phòng khách, miệng nói không ngừng, trên mặt lộ rõ vẻ vui
mừng, nói chuyện với cha mẹ, đầu bên kia điện thoại, hai người cũng vui
mừng khôn xiết, thậm chí còn mở chế độ handsfree (loa ngoài), không
ngừng hỏi han, cứ anh một câu tôi một câu, giống như hận không thể trực
tiếp bay đến bên cạnh người con dâu Vu Kiều này.
Ân Á Minh giống như tìm được tổ chức, ba người tán gẫu đến mức khí thế ngất trời.
Hiện tại âm trạng của Ân Viễn quả thật rất tốt, thậm chí ông còn nghi ngờ
không biết liệu có phải mình mắc bệnh ảo giác hay không, phấn khích đến
độ không nhịn được, nói năng lộn xộn. Vừa mới tháng trước, ông còn lo
lắng con trai không tìm được đối tượng, tháng này con dâu đã mang thai.
Ông mạnh mẽ nói “Tốt!” rồi sau đó dặn dò Ân Á Minh nhất định phải chăm sóc
cho con dâu thật tốt, đừng làm cho cô tức giận, phụ nữ có thai thì phải
dỗ dành.
"Con đã biết rồi ạ. Cha, người cứ yên tâm đi, con chọc
cho Kiều Kiều không vui lúc nào chứ, con là người cực kì đáng tín nhiệm
mà." Ân Á Minh tự biên tự diễn, cảm giác như sắp bay lên trời.
"Con đừng có vênh váo! Đứa bé trong bụng Kiều Kiều mới được bao nhiêu ngày?
Thậm chí phôi thai còn chưa thành hình đâu! Con đắc ý như vậy là muốn
làm gì, đừng có đi khoe khoang khắp nơi, đấy là điều không may mắn đâu
đó, đợi lát nữa, con chỉ cần gọi điện thoại, báo cho cha mẹ Kiều Kiều là được, còn về phần những người khác, đợi đến lúc đứa bé được ba tháng
rồi hãy thông báo." Chu Thục Nhàn dặn dò.
Kỳ thật, chuyện đứa nhỏ được ba tháng rồi mới có thể công khai với bên ngoài là chuyện không có bất kỳ căn cứ khoa học nào. Nhưng Chu Thục Nhàn cảm thấy, những chuyện
như vậy, thà rằng tin là có còn hơn không tin, dù cho không phải là
người mê tín thì đây cũng là để đề phòng những người có mưu đồ xấu.
Thai nhi trong ba tháng đầu vô cùng không ổn định, nếu như bị người nào đó
cố ý muốn gây chuyện thị phi, chỉ cần nói hai ba câu khó nghe đã có thể
khiến Vu Kiều xảy ra chuyện. Phụ nữ có thai không chịu được kích thích.
Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm*. Tóm lại, cẩn thận một chút vẫn là điều
đúng đắn, chuyện đứa cháu tốt Ân Hồng Vũ với Quý Tử Nhàn, Chu Thục Nhàn
đã biết được qua miệng của Ân Á Minh, không biết chừng nhà họ Ân sẽ gặp
tai họa, bà cũng phải cẩn thận nhìn chằm chằm.
* cẩn thận dùng
thuyền được vạn năm: xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu
thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng
sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước
sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
"Dạ, đợi lát nữa con sẽ gọi điện thoại báo cho ba mẹ Kiều Kiều. Mẹ là người từng trải, nhờ
người sắp xếp mọi chuyện trong nhà giúp con, không có gì bất ngờ xảy ra
thì ngày mai con sẽ cùng Kiều Kiều trở về nhà, con đã cho người đi chuẩn bị máy bay." Ân Á Minh luôn cảm thấy cần phải tìm những người đáng tin
cậy, trong những thời khắc quan trọng, vẫn nên nhờ người lớn trong nhà
giúp đỡ.
"Cái này đâu cần con nói, nhất định mẹ sẽ sắp xếp thật
hợp lý, con chỉ cần đảm bảo không để Kiều Kiều xảy ra sự cố gì ở chỗ đó
là tốt rồi. Mẹ cảnh báo con, nếu con để cho Kiều Kiều xảy ra bất kỳ
chuyện gì, lúc trở về mẹ nhất định sẽ chặt đứt chân con!" Rất hiếm khi
mà Chu Thục Nhàn lại hung dữ như vậy.
Ân Á Minh đột nhiên chột
dạ, hôm nay vừa mới xảy ra chuyện Cao Tĩnh, cũng khiến cho Vu Kiều phải
khó chịu không ít. Mặc dù anh chỉ là vô tội bị liên lụy, nhưng bất kể
nói thế nào đi chăng nữa, việc này cũng là do anh mà ra, cũng may tính
tình của Vu Kiều rất tốt, nếu cô mà nóng tính thì....
Phụ nữ có thai không chịu được kích thích, mà khi đó, Vu Kiều vẫn chưa biết mình mang thai.
Bây giờ Ân Á Minh mới nghĩ lại một chút liền hoảng sợ, thật sự may mà nhờ
tính tình của Vu Kiều rất tốt, về sau cần phải thật sự cẩn thận chú ý,
không cần quan tâm có phải bạn cũ hay không, chỉ cần là người khác phái
gì gì đó thì đều phải quan sát thật cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho chó mèo nào lại chạy đến chơi đùa lung tung trước mặt Vu Kiều được.
Trên đời luôn có những người không thức thời như vậy đấy!
"Nói
chuyện đi? Tại sao con không nói chuyện?" Chu Thục Nhàn mất hứng: "Con
mau thành thật khai báo, có phải con làm sai chuyện gì rồi hay không?"
Cảm giác của bà vẫn luôn rất nhạy cảm.
"Không có, mẹ đừng suy
nghĩ lung tung. Mẹ còn không biết sao, con phải chịu trăm cay nghìn đắng mới cưới được Kiều Kiều, tại sao con lại có thể để cho vợ con phải chịu khổ, mẹ đừng có phá hoại tình cảm của chúng con." Ân Á Minh chững chạc đường hoàng nói.
"..." Chu Thục Nhàn đột nhiên có chút ghét bỏ
con mình, đây là lời nói kiểu gì vậy, cái gì gọi là phá hoại tình cảm,
con trai lớn rồi, vợ vừa mang thai liền cưng đến tận trời, xem cái thái
độ nói chuyện kìa, thật đáng ghét!
"Khi nào hai đứa trở về mẹ sẽ hỏi Kiều Kiều, không có thì tốt, mà nếu là có, ha ha..."
Đột nhiên Ân Á Minh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó, Chu Thục Nhàn lại dặn dò một số điều cần phải chú ý, bà là người
từng trải, đương nhiên hiểu biết hơn nhiều so với hai người trẻ tuổi là
Ân Á Minh và Vu Kiều rất nhiều.
"Dặn dò con nhiều như vậy, có nhớ được hết không?"
"Con nhớ rồi, những gì mẹ nói còn đều ghi âm lại, sẽ không quên được."
"Đợi lát nữa con nhớ gọi cho cha mẹ Kiều Kiều, đặc biệt là mẹ con bé, bà ấy
đã từng nuôi dưỡng mấy đứa con, chắc chắn kinh nghiệm còn phong phú hơn
so với mẹ. Tốt nhất là con nên nói chuyện với bà ấy một chút, chuyện vui này của vợ chồng son các con, nói cho bọn họ cũng là điều hợp lý."
"Dạ! Mẹ yên tâm đi." Lúc này Ân Á Minh mới thỏa mãn cúp điện thoại, sau đó bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của nhà họ Vu.