Vu Kiều phát hiện cái anh Ân Á Minh này thật kì cục, vì sao dù ở đâu cũng có thể mấy chuyện
đó chứ, khí tiết đâu hết rồi, chẳng lẽ đàn ông đều là sinh vật như vậy
sao?
Đòi hỏi của Ân Á Minh dĩ nhiên là bị cô chính nghĩa, nghiêm
khắc từ chối, giữa ban ngày ban mặt mà nghĩ gì vậy, phải để anh công tác nhiều hơn mới được, không đầu óc anh toàn ý nghĩ xấu thôi, nếu tuần
trăng mật tốt đẹp đều ở trên giường, thế còn cần ra nước ngoài làm gì,
thật là uổng công vô ích, ở nhà không phải cũng làm được sao.
Nhưng Ân Á Minh cũng có ý kiến riêng của mình, anh cảm thấy ở mỗi chỗ khác
nhau cảm giác khi làm sẽ không giống nhau, cảm giác lúc ở nhà chắc chắn
không giống ở đây, thi thoảng có chút kích thích thì mới hay chứ.
Vu Kiều không thèm đếm xỉa đến, buổi tối thì bận việc, sáng ra còn chơi
cùng anh, ai chịu được, mỗi lần làm xong đều mệt và buồn ngủ, lãng phí
thời gian ban ngày một cách vô ích.
Sau khi tỉnh ngủ, uống một ly nước trái cây, sau đó tìm kem chống nắng, Vu Kiều ôm phao cá heo đi về
phía biển, kế hoạch dành cho buồi chiều của cô là bơi lội, nước ở đây
quá đẹp, khác hoàn toàn biển ở nơi khác, trong veo, dưới ánh mặt trời
càng lấp lánh như được dát vàng, tới gần nước còn có thể nhìn rõ cả đáy, cát dưới đó đều trắng mịn sạch sẽ, xung quanh khoáng đoạt, tốt hơn
nhiều so với bể bơi trong nhà, tâm trạng cô đột nhiên trở nên hưng phấn.
Vu Kiều biết bơi, nhưng người đến biển chơi đâu có mấy ai chạy tới bơi
thật chứ, đương nhiên là tới hưởng thụ, cô ngồi lên phao cá heo, hai
chân song song chạm xuống nước, có lúc thì lấy tay làm mái chèo cho cá
heo tiến lên, khi thì nằm sấp bất động để cá heo trôi tự do, cực kì
thích thú, đây mới là cảm giác của nghỉ phép, mệt mỏi thì chẳng cần làm
gì, chỉ việc hưởng thụ là được.
Kết hôn đúng là chuyện tốt mà, đi đâu cũng có người đồng hành, không cần lo bị lừa bịp, chỉ có cảm giác
an toàn, Vu Kiều không khỏi cảm khái.
Ngồi một lúc lâu vẫn không thấy Ân Á Minh ra, chẳng lẽ vẫn đang bận? Vu Kiều ngồi thẳng dậy nhìn về phía bờ.
Chỉ thấy bên cạnh Ân Á Minh xuất hiện ba cô gái xa lạ, cũng là người phương đông giống họ, chắc là người Trung Quốc rồi, dường như đang nói gì đó
với Ân Á Minh, trông có vẻ rất phấn chấn, đang hỏi đường à? Nhìn không
giống lắm.
Chưa đầy một lúc, Ân Á Minh cũng chú ý tới Vu Kiều,
anh mỉm cười nói gì đó với ba người sau đó đi về phía Vu Kiều, sau khi
xuống nước thì bơi rất nhanh tới cạnh cô, nước biển cũng không sâu lắm,
vừa vặn đến lồng ngực Ân Á Minh.
"Xin lỗi em, anh tới chậm, vừa rồi gặp người quen." Anh nhéo nhéo mặt Vu Kiều, "Có nhớ anh hay không?"
"Người quen?" Vu Kiều tò mò.
Cô nhìn lên bờ, phát hiện ba cô gái vừa rồi còn chưa đi, đang trò chuyện
với nhau bên bờ, thi thoảng còn liếc về phía này, nhưng Ân Á Minh quay
lưng lại nên họ không nhìn thấy, Vu Kiều nhìn mà mất hứng, cô không
thích trở thành đối tượng nghị luận, mặc kệ người đối phương bàn tán là
cô hay Ân Á Minh.
Song cũng có khả năng là cô đa nghi, có lẽ mấy người kia cũng không có ý gì đặc biệt.
"Ừm, là bạn học cùng trường anh, học trên hai lớp, lúc trước ở trường cũng
giúp anh khá nhiều, giờ chị ấy đang phát triển ở Mỹ, sau khi về nước anh cũng liên lạc ít đi, không ngờ lại gặp chị ấy ở đây." Ân Á Minh cũng
không có ý nghĩ khác, anh chỉ giới thiệu một bàn bè bình thường với vợ
thôi.
"Vậy còn hai người kia?" Trong lòng Vu Kiều cảm thấy là lạ, ừm, rất khó chịu, cô cũng không biết lí do là gì, một loại cảm giác nói không nên lời.
"Là người cùng làm việc với chị ấy, trước kia lúc hợp tác với chị ấy có gặp vài lần." Ân Á Minh tiếp tục chấm mút trên
mặt Vu Kiều, "Buổi tối anh mới chị ấy ăn cơm, đến lúc đó sẽ giới thiệu
cho mọi người quen nhau."
"Ồ." Lòng Vu Kiều càng thêm buồn phiền, cô cũng biết ý nghĩ của mình kì quặc, nhưng lại không khắc chế được bản thân.
Ân Á Minh nào đoán được ý nghĩ của Vu Kiều, gặp được người quen ở nước lạ
cũng là một duyên phận, hẹn nhau ăn cơm một bữa cũng là chuyện bình
thường, lúc anh ở trường đã nhận giúp đỡ không ít của người ta, giờ coi
như là đáp lễ.
Đến khoảng ba, bốn giờ thì Vu Kiều và Ân Á Minh cùng nhau lên bờ, người quen của Ân Á Minh cũng đã sớm rời khỏi.
Hai người trở lại biệt thự tắm rửa, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ buổi tối.
Vu Kiều lật đi lật lại tủ quần áo, muốn tìm một bộ phù hợp, cô mang theo
không ít, cũng mua thêm mấy bộ ở đây, nhưng cứ nghĩ đến buổi tụ họp tối
nay lại cảm thấy không có quần áo để mặc, đúng là con gái mà, vĩnh viễn
cảm thấy trong tủ quần áo thiếu một món đồ nào đó.
"Tóc em chưa
khô kìa, lau tóc trước đi." Ân Á Minh vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy Vu
Kiều đang lục lọi, tóc dài còn ướt sũng, vì vậy anh cầm máy sấy lên rồi
vẫy tay với Vu Kiều.
"Nhưng em chưa tìm được quần áo phù hợp, đi gặp bạn của anh phải trang điểm đẹp mới được." Vu Kiều tiếp tục trở mình.
Ân Á Minh khẽ cười một tiếng, ôm Vu Kiều từ phía sau, "Em còn cần quần áo
đẹp phụ trợ ư? Em vốn đã đẹp rồi, mặc cái gì cũng đẹp hết, đâu cần chọn
quần áo, tùy tiện mặc cũng xinh đẹp hơn người khác."
Lời này Vu
Kiều thích nghe, tuy cô biết Ân Á Minh đang dỗ cho mình vui, nhưng ai
cũng thích nghe khen ngợi, tâm trạng đột ngột tốt lên trông thấy.
"Nào, sấy tóc trước, đợi tí nữa anh cùng em chọn quần áo."
"Dạ." Vu Kiều ngoan ngoãn để Ân Á Minh sấy tóc.
5 giờ 25 phút, hai người xuất hiện ở cửa hàng đã hẹn, nơi này cách biệt thự họ ở không xa, đi 10 phút là đến.
Ba nhân vật chính tụ họp còn tới sớm hơn, họ đã sớm ngồi ở bàn sát cửa sổ
đang nói chuyện rôm rả, một người trong đó thấy Ân Á Minh thì giơ tay
vẫy.
Có thể vì là khách du lịch, hơn nữa đây lại ở nhiệt đới nên
ba người họ rất lơi lỏng, ăn mặc rất tùy ý, chỉ mặc một cái váy liền áo
màu đen, hai người kia thì mặc áo quây và quần đùi.
Quần áo Vu
Kiều xem như bảo thủ nhất, váy liền áo xanh da trời, tóc buộc bổng lên
bằng băng gấm cùng màu, đây là Ân Á Minh chọn thay cô, màu xanh rất có
sức sống, khiến người ta cảm thấy tỏa sáng, tăng thêm vẻ đẹp vốn có, lúc vào nhà hàng rất nhiều người đều nhìn cô.
Cô gái mặc váy đen chính là người vẫy tay, sau khi Ân Á Minh đến gần thì cô cười cười nói: "Á Minh."
Á Minh? Mặt Vu Kiều không cảm xúc, nhưng trong lòng lại thấy là lạ.
"Đàn chị." Ân Á Minh kéo tay Vu Kiều, chào lại, "Em giới thiệu cho mọi người làm quen chút."
"Đây là vợ em, Vu Kiều." Anh vui vẻ giới thiệu với ba người.
"Xin chào." Ba người đứng lên chào Vu Kiều.
"Đây là đàn chị mà anh đã nói, Cao Tĩnh." Sau khi Ân Á Minh giới thiệu Cao
Tĩnh lại giới thiệu hai người còn lại, đều là hậu bối ở công ty của Cao
Tĩnh, một người là Lưu Văn Văn, người kia tên Nguyễn Tư Đồng.
Cao Tĩnh cũng là một người đẹp, nhưng khác hoàn toàn Vu Kiều, đặc biệt tài
trí, mái tóc mượt mà dài đến tận eo, để lộ cái trán trơn bóng, cực kì có khí chất, trông không giống người trong ngành tài chính mà tựa như cô
giáo hoặc là nghệ thuật gia, vui tai vui mắt.
Mọi người coi như
đã quen nhau, ngồi xuống bàn tròn, Cao Tĩnh ngồi ngoài cùng, Ân Á Minh
ngồi sát cô, dù sao thì anh có quen Cao Tĩnh, Vu Kiều dĩ nhiên ngồi kế
tiếp anh.
Mọi người đã hơi đói, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu
gọi món ăn, Vu Kiều không kén ăn, chỉ cần là đồ ngon thì cô đều thích,
rất dễ gạt, mặc kệ là gì cô đều ăn được.
Ân Á Minh kiêng rất
nhiều món, rất nhạy cảm, không thích đồ ăn có mùi, Vu Kiều và Ân Á Minh ở chung cũng khá dài, đã nghe cha mẹ Ân Á Minh nói qua, cô cũng âm thầm
nhớ, định bụng sau này khi cô có hứng xuống bếp cũng có thể tránh mấy
món Ân Á Minh không thích ăn.
Vu Kiều không chọn, Ân Á Minh cảm thấy nên ưu tiên phụ nữ, vì vậy để ba người kia gọi.
"Nghe nói salad cá sống ở đây không tệ, gọi lên nhé." Hiển nhiên trước khi đến Lưu Văn Văn đã tìm hiểu trước.
Cao Tĩnh lắc đầu: "Không được, Á Minh không thích mấy món cá sống, chúng ta gọi mấy món khác đi, cái này ngon nè, thịt cua ba cật cũng là món ăn
nổi tiếng ở đây." Nói xong cô nhìn thoáng qua Ân Á Minh, "Á Minh em thấy thế nào."
"Ok." Ân Á Minh cười nói, "Mọi người không cần để ý tôi, muốn ăn gì cứ gọi."
Trong lòng Vu Kiều càng cảm thấy bất thường, Ân Á Minh thích gì không thích
cái gì cô còn chưa rõ, nhưng cái người đàn chị này lại nắm rõ ràng, luôn luôn có cảm giác thua trận, rõ ràng người kết hôn với Ân Á Minh là cô,
nhưng sự hiểu biết của cô về anh còn không bằng một người ngoài.
Vu Kiều cảm giác mình không phóng khoáng, đối phương đã quen Ân Á Minh rất nhiều năm, biết thói quen của anh cũng rất đỗi bình thường.
Ghi
món ăn xong mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, Cao Tĩnh nói là được
nghỉ đông, nên rủ bạn đến đây du lịch, không ngờ có thể gặp người quen ở nơi xa lạ này, thật có duyên.
"Nói chuyện lâu rồi còn chưa
chúc hai người tân hôn vui vẻ nhỉ." Cao Tĩnh giơ ly rượu lên, những
người khác cũng đồng loạt cầm ly.
"Cảm ơn." Tâm trạng Ân Á Minh
không tệ, anh rất chờ mong và hài lòng với cuộc hôn nhân này, có người
chúc phúc dĩ nhiên anh phải vui rồi.
"Ân Á Minh, tôi nói này, anh thật không có lòng mà, chuyện kết hôn lớn vậy mà không mời chúng tôi
tham gia, chúng tôi đọc báo mới biết có chuyện như vậy, thật không phúc
hậu mà." Lưu Văn Văn nhìn Cao Tĩnh, "Không mời chúng tôi thì thôi, cũng
phải mời chị Cao chứ, giao tình giữa hai người ở Mỹ tốt thế cơ mà, hai
chúng tôi đều thấy oan ức thay chị Cao đấy, đúng không?" Cô đẩy Nguyễn
Tư Đồng ở bên cạnh.
"Đúng thế, kết hôn là chuyện lớn, bạn bè ở Mỹ một người cậu cũng không mời, thật không còn gì để nói mà." Nguyễn Tư
Đồng hùa theo.
Cao Tĩnh cười nói: "Hai em đừng làm Á Minh khó xử
chứ, cậu ấy vội kết hôn, nên không kịp mời chúng ta thôi." Cô trả lời
thay Ân Á Minh, còn nói thêm, "Nhưng Á Minh em cũng phải nói chị một
tiếng chứ, chị còn chưa chuẩn bị lễ vật đám cưới đâu."
"Thật có
lỗi." Ân Á Minh cười khổ, "Em sắp mang Vu Kiều tới Mỹ ở một thời gian
ngắn, đến lúc đó sẽ mở party, mời mọi người bồi tội." Công ty con ở Mỹ
đã lâu rồi chưa dò xét, một thời gian nữa quả thực phải đến kiểm tra.
"Chúng ta đợi hai người đến vậy." Cao Tĩnh nâng chén lần nữa.
"Đúng rồi, nói cả buổi, chúng tôi còn không biết hai người yêu nhau thế nào,
nghe nói là kết hôn giấu, tại sao lại thể, trước đó là ai theo đuổi ai
vậy?" Lưu Văn Văn bát quái nói.
Trong lòng Vu Kiều thầm nhủ cái
cô này hỏi gì kì vậy, những thứ khác không hỏi lại đi hỏi chuyện kết hôn ngầm, tuy họ quả thực kết hôn ngầm nhưng đâu cần phải nói trước mặt
người trong cuộc, cứ làm như quyết định kết hôn của họ (VK và AAM) chỉ
là nhất thời, không đáng tin.
Được rồi, tuy khi đi lấy giấy chứng nhận cũng quả là không cẩn thận, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm.
Nhưng sự thật là một chuyện, bị người khác nói ngay trước mặt lại là chuyện khác.
Thái độ Ân Á Minh vẫn như thường, anh nắm chặt tay Vu Kiều cười nói: "Là em
theo đuổi cô ấy, lúc trước dù thế nào cô ấy cũng không chịu đồng ý, em
còn phải sử dụng mấy thủ đoạn nhỏ mới qua cửa."
"Ôi trời, không
ngờ được Ân đại công tử cao ngạo lạnh lùng còn có thể theo đuổi người
khác đấy, chị đây thật không tưởng tượng được, không phải cậu lừa tôi
chứ?" Lưu Văn Văn nheo mắt lại, tỏ vẻ đùa giỡn, "Vậy cậu cầu hôn thế
nào, để bạn trai chị học hỏi với."
Vu Kiều hồi hộp, cầu hôn gì
chứ, lúc trước là cô cầu hôn Ân Á Minh mà, còn gọi điện để Ân Á Minh
trực tiếp cầm hộ khẩu đến cục dân chính....
Thật ra cũng chẳn phải chuyện mất mặt gì, dù là đàng trai cầu hôn hay đàng gái cầu hôn, kết quả cũng chỉ có một.
Nhưng Vu Kiều không muốn kể cho người khác nghe, cô cảm thấy mấy người này sẽ cười nhạo sau lưng cô, đừng hỏi cô lí do, cô biết rõ, dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, dựa vào trực giác, cô thấy trong ba người đối diện
có người có địch ý với mình.
Tuần trăng mật còn gặp phải loại chuyện này, thật mất vui.
Vốn tưởng rằng anh cũng nghĩ vậy, nào ngờ Ân Á Minh lại không chần chừ trả
lời: "Cũng không có gì đặc biệt, lúc ấy em chỉ đưa nhẫn rồi quỳ xuống
xin cô ấy cưới mình thôi." Anh nhìn về phía Vu Kiều, "Cô ấy thấy tội
nghiệp em nên đồng ý, vận may của em thật tốt."
Nói xong anh dùng giọng của người từng trái tiếp lời: "Đôi khi đàn ông phải luyện mặt
dày, con gái theo đuổi con trai chỉ cách lớp vải, con trai theo đuổi
cách cả dãy núi, nếu da mặt không dày, vậy sau này chỉ có nước hối hận,
may thay mặt em đủ dày, không sao có thể thành công cầu hôn." Giọng anh
nhỏ dần.
Vu Kiều dở khóc dở cười, đây là truyền thụ kinh nghiệm
ư, nhưng cô thấy lời Ân Á Minh cũng có lý, nếu mặt anh chàng này không
dày, không tự biên tự diễn thì giờ họ đâu giống bây giờ.
Đồng thời cô thấy hơi uất ức, ở trước mặt người ngoài Ân Á Minh rất bảo vệ cô, không để bất kì ai coi thường cô.
Giờ ngẫm lại, ban ngày kiên quyết từ chối như chém đinh chặt sắt hình như
hơi tàn nhẫn, đêm nay phải đền bù tổn thất cho anh thật tốt mới được.
Cũng phải nói lại, nếu như lúc đó mà quay về biệt thự, có lẽ đã không chạm
mặt ba người này rồi, đúng là tự bê đá đập chân mình mà...
"Thật
hay giả vậy?" Mặt Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng đều viết ba chữ 'không
tin nổi', các cô khó có thể tưởng tượng được Ân Á Minh thế mà làm chuyện này, quỳ xuống cầu hôn ư, thật giống chuyện cổ tích, bộ dạng anh trông
không giống như có thể nói được lời này, theo họ anh nói một câu: "Chúng ta kết hôn đi" đã là kì tích rồi.
Ân Á Minh buông tay: "Dĩ nhiên là thật, lúc ấy rất vội, em vốn không kịp chuẩn bị nhẫn, đặt riêng thì
không kịp tiến độ, đành phải mua hàng có sẵn, may mà Kiều Kiều không
ghét."
Ba người họ nhìn về phía tay phải Vu Kiều, trên đó có một
cái nhẫn đeo ở ngón áp út, chắc là nhẫn kết hôn, nhìn sang cái nhẫn ở
tay trái của Ân Á Minh dễ dàng nhận ra chúng là một cặp, cùng kiểu loại, ở giữa có viên kim cương cực kì tinh xảo, màu hồng nhạt, liếc sơ qua đã biết giá trị liên thành, đây là cái nhẫn tùy tiện mua trong miệng Ân Á
Minh ư, riêng viên kim cương hồng phấn bự kia giá chắc cũng hơn tám con
số, cô gái nào sẽ từ chối lời cầu hôn này chứ!