“Alo, Tử Nhàn hả.” Ân Hồng Vũ tâm trạng phơi phới nhấn xuống phím trả
lời, hắn ta theo đuổi nhiều ngày nay rốt cuộc đã có hiệu quả rồi, cuối
cùng người đẹp cũng bị hắn làm cho cảm động rồi!
“Dạ, là em, anh
Hồng Vũ.” Giọng nói của Quý Tử Nhàn chưa từng dịu dàng đến thế, “Hôm nay anh có rãnh không, buổi tối em muốn mời anh ăn một bữa cơm, trước kia
anh lái xe đưa em về, em còn chưa cám ơn anh nữa.”
“Rãnh! Rãnh!
Đương nhiên là rãnh rồi!” Ân Hồng Vũ nuốt một ngụm nước miếng, ôi chao,
còn hẹn ăn cơm tối nữa cơ, buổi tối được lắm, nói không chừng người đẹp
còn nhào vào ôm ấp nữa, “Chỉ cần là em hẹn, anh có bận đến mấy cũng sẽ
rút ra thời gian rãnh rỗi mà!”
Quý Tử Nhàn ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, giọng cười khiến cho xương cốt của Ân Hồng Vũ cũng nhũn cả ra.
“Vậy hẹn ở nhà hàng XX nhé, bảy giờ tối, mùi vị thức ăn ở đó cũng không tệ,
em thường hay đến đó, anh thấy thế nào?” Quý Tử Nhàn chọn chỗ ở trung
tâm thành phố, khá gần nhà của cô ta.
“Được! Bảy giờ tối!” Ân
Hồng Vũ xoa xoa tay, hắn ta chờ không được nữa rồi, người đẹp đã mời,
hôm nay vận may của hắn đến rồi đây!
Cúp điện thoại, Ân Hồng Vũ
xem thời gian, đã hơn bốn giờ rồi, hắn muốn tắm rửa thay đồ rồi xịt chút nước hoa đã, bây giờ đi về ước chừng sẽ không kịp giờ, lỡ như bị kẹt xe thì sao, suy nghĩ một lúc, hắn quyết định mượn phòng tắm của nhà Ân Á
Minh dùng, quần áo cũng mượn của cậu em họ Ân Á Minh là được, dù sao
thân hình của hai người cũng không chêch lệch bao nhiêu.
Ân Á
Minh đang trong phòng sách xem bản kế hoạch, chợt nghe tiếng gõ cửa, còn chưa kêu vào đi thì cửa phòng đã mở ra, cái đầu của Ân Hồng Vũ đã thò
vào.
“Chuyện gì thế?” Ân Á Minh có chút không vui, anh không
thích lúc đang làm việc bị người khác quấy nhiễu, cũng không thích người khác chưa được anh đồng ý đã đi vào, Ân Hồng Vũ đúng là một chút phép
tắc cũng không biết, may mà hắn không làm việc dưới mắt anh, nếu không
thật sự ngày nào cũng sẽ nổi điên mất.
“Tối nay anh có cuộc hẹn,
mượn tạm quần áo của chú mặc nhé, về nhà thì không kịp nữa.” Ân Hồng Vũ
tự nói tự trả lời, “Phòng của chú không có khóa cửa chứ, vậy anh trực
tiếp đi vào nha?”
F*ck, anh thế này thì coi như hỏi qua tôi rồi
hả, trên đầu Ân Á Minh nổi đầy gân xanh, trong lòng bực bội không thôi,
“Cuộc hẹn quan trọng gì mà anh phải tắm lại lần nữa thế, cũng đâu phải
mùa hè nóng nực.”
Ân Hồng Vũ hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng Ân Á Minh không tốt, hắn nhướn mày nháy mắt nói: “Là Tử Nhàn đó, em ấy vừa mới gọi cho anh, hẹn anh tối nay ăn cơm, một cô gái hẹn buổi tối ra ăn
cơm, chú nói xem khả năng đó đâu có nhiều phải không? Anh tắm rửa sạch
sẽ lại mới phải phép chứ.” Mặt hắn đầy vẻ thô tục.
“Quý Tử Nhàn gọi điện cho anh?” Ân Á Minh vừa nghe thì tinh thần liền phấn chấn lên.
“Phải đó, anh qua phòng chú chọn đấy nhé.” Ân Hồng Vũ vừa nói xong đã muốn
xoay người đi, “Chú cứ chờ uống rượu mừng của anh đi.”
“Chờ đã.” Ân Á Minh cũng không có tâm tư làm việc nữa, “Em chọn giúp anh cho!” Anh cảm thấy việc này anh nhất định phải giúp!
Ân Hồng Vũ hơi bất ngờ, cậu em họ này của hắn vẫn luôn lạnh lùng, tính
cách không mấy tình cảm, không ngờ hôm nay lại nể mặt như thế, còn giúp
hắn chọn quần áo nữa chứ.
Ân Á Minh vào phòng mình mở phòng thay
đồ ra, cả căn phòng được lấp đầy bởi quần áo giày da cà vạt các thứ, quy mô có thể so sánh với các cửa hàng cao cấp, anh cười mỉm với Ân Hồng
Vũ: “Anh xem có thích cái nào không, cơ bản đều là kiểu dáng mới của năm nay đó.” Nói rồi anh lấy một cái áo sơ mi ướm thử trước người Ân Hồng
Vũ, “Em cảm thấy màu này khá hợp với anh đấy, chắc chắn mặc vào còn hợp
hơn em nữa.”
Ân Hồng Vũ trợn mắt há mồm nhìn căn phòng thay đồ
của Ân Á Minh, hắn đã từng vào phòng của Ân Á Minh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên vào căn phòng thay đồ này, bình thường cửa phòng đều được khóa lại, hắn chưa từng nghĩ đến mở ra xem thử, hôm nay nhìn thấy rồi, mùi
vị trong lòng, một câu ngưỡng mộ ganh tị cũng hận không đủ để diễn tả
được.
Căn phòng này thực sự quá lớn, trong này nhiều quần áo như
thế, một quý khẳng định cũng mặc không hết, nhưng nghe câu nói vừa rồi
của Ân Á Minh, thì quần áo trong này cho dù là mặc không hết thì khi đổi mùa cũng sẽ đổi mới toàn bộ thôi.
Ân Hồng Vũ hơi lắp bắp, “Ở đây cả một mùa chắc chú cũng mặc không hết nữa, chuẩn bị nhiều như thế làm gì.”
“Lúc đưa quần áo đến đều là đưa hàng loạt kiểu dáng với tất cả các màu đến
đây.” Ân Á Minh đã quen với chuyện này rồi, mỗi năm đổi mùa đều chuẩn bị quần áo như thế, đối với anh mà nói thì chẳng có gì lạ kì, anh cũng đâu thiếu chút tiền bạc này.
Nhưng trong mắt của Ân Hồng Vũ thì
khác, Ân Hồng Vũ ganh tị đến mức mắt cũng đỏ cả lên, hắn biết Ân Á Minh
có tiền, nhưng thế này thì cũng phô trương lãng phí quá rồi, xưa nay hắn chưa bao giờ dám giày vò quần áo của mình như thế, trong này có rất
nhiều bộ mặc cũng chưa mặc qua thì đã bị xử lí mất tiêu rồi, dù hắn đã
quen tiêu tiền như nước nhưng cũng chưa giày vò đến mức này bao giờ.
Nhưng mấy chuyện này cũng không thể thể hiện ra trước mặt Ân Á Minh, tránh để lộ ra mình chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, tuy hắn thường đến
đây, bình thường gặp chú thím mình cũng không thấy họ có cử chỉ khoe của đặc biệt huênh hoang như vậy, cứ tưởng rằng không chênh lệch với nhà
mình là bao, cũng chỉ là sản nghiệp lớn hơn nhà mình một chút, bình
thường đều bận muốn chết, còn không được nhàn nhã thoải mái như nhà
mình.
Bây giờ nghĩ lại ánh mắt của mình quá nông cạn, người ta sống tốt biết mấy, hưởng phước sướng biết bao nhiêu……
Trong lòng Ân Hồng Vũ cảm thấy thật không công bằng, lúc nào cũng nghe ba
mình nói ông nội chia tài sản không đồng đều, vốn ra hắn cũng chẳng cảm
thấy tức giận là bao, dù sao hiện tại cuộc sống của hắn cũng không tệ,
gia đình hắn mỗi năm đều được chia hoa hồng từ công ty, đến Tết hoặc lễ
lộc gì chú thím cũng sẽ cho thêm một ít, muốn gì có đó, ở biệt thự, lái
xe sang, muốn mua gì thì cứ mua, còn không cần phải đi làm, giữ một chức vụ nhàn hạ mỗi ngày đều ăn uống chơi bời, không ai quản lí được hắn,
cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Lại nhìn gia đình của chú xem,
chia được nhiều đấy, nhưng gánh vác trách nhiệm cũng lớn, mỗi ngày làm
việc mệt muốn chết, còn thường xuyên phải đi công tác, Ân Á Minh thì ra
nước ngoài khai thác thị trường, đi môt lần thì hết mấy năm, áp lực hằng ngày lớn như thế, giống như hôm nay vậy, rõ ràng là ngày nghỉ nhưng vẫn phải làm việc, quả thật không phải cuộc sống của con người mà, đổi lại
là hắn nhất định sẽ chịu không nổi, hắn vừa nhìn vào tài liệu là nhức
đầu, công ty rơi vào tay hắn cũng không tốt đẹp gì, không bằng để cho
người có tài năng quản lí đi, hắn lấy tiền là được.
Ân Á Minh có nhiều tiền như thế căn bản là hưởng thụ không hết, cuối cùng vẫn là đang nuôi bọn họ thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu những câu mà ba thường nói là có ý gì rồi, có tiền
cũng chia nhiều loại, gia đình chú không phải là không hưởng thụ được,
mà là cách người ta hưởng thụ căn bản là không giống với họ, Ân Á Minh
thậm chí không cần phải tự mình ra ngoài shopping, muốn có thứ gì thì
người ra đều đưa đến tận cửa cho anh chọn, đồ dùng không hết chất đầy
nhà nhưng cũng được đưa đến không ngừng.
Ân Hồng Vũ thấy không
công bằng, mỗi một thứ trong phòng Ân Á Minh đều là hàng hiệu cao cấp,
kiểu dáng mới của mùa, cả căn phòng hết bao nhiêu tiền hắn cũng khỏi
phải tính nữa, đoán chừng tiền hoa hồng cả năm của hắn cũng không nhiều
bằng đống quần áo trong phòng Ân Á Minh cộng lại.
Dựa vào cái gì chứ!
Hắn cũng họ Ân mà, ba hắn với chú là anh em ruột mà! Con riêng thì sao chứ, con riêng cũng là người có được không, theo luật pháp hiện thời, quyền
thừa kế của con ngoài giá thú và con hợp pháp thậm chí không có chênh
lệch có được không hả!
Ân Á Minh không biết Ân Hồng Vũ đang nghĩ
gì, anh chỉ cảm thấy Quý Tử Nhàn và Ân Hồng Vũ thật sự là quá xứng đôi,
nếu như hai người này thật sự kết hôn, đoán chừng xung quanh anh sẽ yên
tĩnh đi nhiều.
“Còn cái này nữa, cái màu xanh tím này cũng rất hợp với anh đó, anh thấy sao.” Ân Á Minh đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc này Ân Hồng Vũ mới hoàn hồn lại, hắn có hồ đồ thế nào đi nữa thì cũng
biết rằng không thể nào thể hiện ra mình không vui vào lúc này.
“Cũng được, ánh mắt của chú cũng không tệ, màu này hợp với anh nhất rồi.” Ân
Hồng Vũ tuy ganh ghét với Ân Á Minh, nhưng nhìn dáng vẻ Ân Á Minh giúp
đỡ hắn cũng không giống đang giả vờ, chọn quần áo cũng chọn cái đẹp, hẳn là thật lòng thật dạ giúp hắn.
Ân Á Minh thấy Ân Hồng Vũ rất
thích, thì lại giúp hắn chọn thêm những phụ kiện khác, Ân Á Minh còn rất hào phóng, ngoài quần áo, còn chọn cho hắn một cái đồng hồ đeo tay, nói là tặng cho anh họ!
“Những chuyện khác thì em không nói nhiều,
loại chuyện này thì em không giúp được gì cho lắm, phải xem ở chính bản
thân anh rồi, nhất định phải bắt lại đấy, một cô gái tốt như thế, anh
không giữ lại thì chính là tổn thất của nhà họ Ân chúng ta đó.” Ân Á
Minh khó có khi chân thành đến thế.
Ân Hồng Vũ gật gật đầu, hắn
thích nghe những câu như vậy, “Chắc chắn rồi, nhà họ Ân chúng ta còn nợ
ơn nghĩa của nhà họ Quý mà, phải có người trả ơn chăm sóc cho cô ấy thật tốt chứ.”
Đúng đúng, trong lòng Ân Á Minh gật đầu liên tục, hai người cứ gieo họa cho nhau đi.
Có được một bộ quần áo mới đắt giá và chiếc đồng hồ sang trọng, tuy Ân
Hồng Vũ vẫn rất ghen tị với Ân Á Minh, nhưng trong lòng vẫn khá là thỏa
mãn, cứ coi như là đối phương biếu tặng cho ông anh rể này vậy, tuy rằng tự hắn cũng có thể mua được, nhưng mà cũng chỉ mua được mấy bộ, nếu như mua hết tất cả quần áo, đồng hồ như căn phòng thay đồ này, đoán chừng
hắn sau này cũng khỏi mua những thứ khác nữa.
Tắm rửa sấy khô
tóc, sau đó thay đồ mới, lại vuốt tóc một hồi, còn chọn thêm một mùi
nước hoa thích hợp, lăn qua lăn lại như thế, mắt thấy sắp tới sáu giờ
rồi, hắn nhìn “anh chàng đẹp trai” trong gương một cái, tâm trạng tốt vô cùng, hôm nay thật sự là thiên thời địa lợi nhân hòa, khả năng chuyện
tốt thành công cực kỳ lớn.
Ra khỏi phòng hắn suy nghĩ một chút,
sau đó gọi một cuộc điện thoại, hắn đặt một phòng ở khách sạn gần nhà
hàng đó, phòng cao cấp, tối nay nói không chừng có thể có một đêm tuyệt
đẹp, đợi chốc nữa lúc hắn đi sẽ trực tiếp qua lấy chìa khóa, như vậy ăn
tối xong thì có thể trực tiếp đi luôn, thật là chỉ nghĩ thôi mà đã thấy
hơi kích động rồi.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, Ân Hồng Vũ vô
cùng vui vẻ huýt sáo lái chiếc xe đua của mình đi đến nơi hẹn, hắn thì
nghĩ tốt đẹp lắm, nhưng trên thực tế Quý Tử Nhàn hẹn hắn chẳng qua chỉ
là muốn mượn miệng của hắn nói chuyện dùm thôi, chuyện của Vu Kiều và Ân Á Minh cô ta trực tiếp nói với cha mẹ của Ân Á Minh không được, như thế sẽ cho thấy cô ta đâm thọc chuyện thị phi, bây giờ vừa vặn có sẵn một
người, không dùng cũng uổng.
Ân Hồng Vũ có tâm tư gì với mình Quý Tử Nhàn đã quá rõ ràng, loại người thế này dễ lợi dụng nhất, được người nào chuẩn người đó, còn có thể tránh liên lụy đến mình một cách sạch
sẽ.
Trước khi cô ta đến Tiền Lộ Lộ vẫn rất lo lắng, ý nghĩ này là do Quý Tử Nhàn mượn miệng của Tiền Lộ Lộ “nói” ra, cô ta kể chuyện đến
nhà Quý Xán ra, sau đó Tiền Lộ Lộ giống như uống phải tiết canh gà vậy,
bảo Quý Tử Nhàn nhất định phải nói mấy chuyện này cho cha mẹ của Ân Á
Minh nghe, Quý Tử Nhàn rất khó xử, nói rằng không muốn đâm thọc nói xấu
người khác.
Tiền Lộ Lộ mang dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành
thép, “Cậu không nói, vậy chờ sau này bọn họ thật sự thành đôi thì chỉ
có mình cậu khóc thôi đấy, sao cậu lại vô dụng như vậy, sao có thể biến
thành cái bao trút giận thế chứ!”
Quý Tử Nhàn trưng vẻ mặt rất
khó xử ra, “Cô của mình cũng nói mình như vậy, còn đề nghị với mình, nói là để cho người thứ ba truyền ra, không cần phải tự mình nói, mình đi
tìm đâu ra người như vậy chứ, hơn nữa mình cũng không muốn kể chuyện xấu của anh Á Minh, đó là con ruột của chú với dì, một người ngoài như mình có nói gì thì cũng đều là sai thôi.”
Tiền Lộ Lộ cảm thấy cũng có lý, nhưng cô ta lập tức lại vui vẻ lên, “Chẳng phải đã có sẵn một người rồi sao, cái tên Ân Hồng Vũ cứ bám lấy cậu mãi chẳng phải là người tốt
nhất để chuyển lời sao! Cậu nói chuyện này cho hắn ta nghe, sau đó để
hắn ta lan truyền ra, quá thích hợp luôn đấy!”
Quý Tử Nhàn không mấy tình nguyện, “Như vậy không tốt lắm đâu……”
“Sao lại không tốt! Tốt quá đi chứ! Quyết định vậy đi, cậu nghe mình thì cấm có sai, cứ chọn hắn ta!” Tiền Lộ Lộ chỉ nghĩ rằng mình thật là thông
minh thế nào, thực ra đều nằm trong tính toán của Quý Tử Nhàn hết rồi,
người được chọn trong lòng Quý Tử Nhàn vốn chính là Ân Hồng Vũ.
Thế là có buổi hẹn tối hôm nay đây.
Hai bên nam nữ đều có tâm tư đen tối, đều không chờ được muốn gặp mặt nhau.
Mà ở một bên khác, Ân Hồng Vũ vừa đi thì Ân Á Minh liền gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, bảo bọn họ quan sát Quý Tử Nhàn thật kỹ, ba bốn ngày trước anh đã sắp xếp người bắt đầu theo dõi Quý Tử Nhàn, người phụ nữ
này là đối tượng nghi ngờ trọng điểm của anh, hiện giờ không có chứng cứ anh không làm được gì, nhưng nếu chuyện đó quả thực là do cô ta làm,
thì anh phải chú ý cẩn thận, dù sao cha mẹ mình thích cô ta đến thế, tâm tư sâu như vậy ác độc như vậy không phải chuyện tốt lành gì, anh phải
cho người quan sát mới được.
“Nhớ chụp nhiều hình một chút.” Ân Á Minh cũng có tâm tư của mình, dáng vẻ của Quý Tử Nhàn dường như còn
chưa hết hi vọng với anh, anh nghĩ đến thôi cũng thấy chán ghét, “Tìm
vài góc độ thật tốt, cố gắng chụp hai người bọn họ mờ ám một chút.”