Thích Anh
Ba giờ sáng, hỗn loạn tỉnh lại, Lăng Vân vươn tay mò mẫm muốn mở đèn
giường, trong lúc tìm công tắc tay động phải một vật thể cứng rắn lạnh
lẽo, liền “oành” một tiếng, tiếng kính rơi vỡ vụn lanh lanh vang bồi hồi trong đêm tối. Theo bản năng, Lăng Vân xuống giường, xỏ dép lê, đi tới
nơi ‘phát ra chuyện xấu’, ngồi xổm xuống, chuẩn bị dọn dẹp mảnh vỡ.
“Lăng Vân!” Động tác thu dọn vì âm thanh ngắn ngủi này mà dừng lại, phản ứng
không kịp, Lăng Vân đã bị Dương Dực vừa bị âm thanh rơi vỡ đánh tỉnh nắm tay kéo dậy, nửa ôm nửa ngồi trên giường. Ánh đèn cam nhạt mịt mờ chiếu lên sườn mặt Dương Dực, phảng phất bao lên một tầng mây mù, tựa như ảo
mộng. Lăng Vân tham lam mà ngắm nhìn người đàn ông trước mặt này, nhìn
người đàn ông này tỉ mỉ tìm kiếm xem bàn tay hắn có bị thương lúc dọn
dẹp không cẩn thận hay không, nhìn người đàn ông này cầm chổi và thùng
chăm chú quét dọn mảnh thủy tinh trên mặt đất, trong mắt tràn đầy quyến
luyến. Có điều, khi ánh mắt chạm đến đôi chân trần của anh đi trên sàn
nhà, quyến luyến liền biến thành kinh sợ cùng phẫn nộ!
Lăng Vân
một nhát kéo Dương Dực đang còn thu dọn đè lên giường, kéo qua góc chăn
phủ lên hai người, sau đó dùng đùi kẹp lấy hai chân Dương Dực, cẩn thận
sưởi ấm, “Như thế nào mà dép còn không xỏ đã xuống giường.”
Ấm áp hòa thuận, Dương Dực há miệng ngáp to một cái, còn buồn ngủ. Anh lắc
lắc đầu, hai tay ôm lấy eo Lăng Vân, gối đầu lên ngực người yêu, cọ cọ,
nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Mái đầu bù xù
sượt qua sượt lại trước ngực Lăng Vân có chút ngứa, hắn buồn cười xoa
nhẹ mái tóc trên đầu Dương Dực hai ba cái, ngả xuống, ôm lấy đầu Dương
Dực vào ngực cùng rơi vào mộng đẹp.
Khi đó, H đại nghênh đón một
đợt tân sinh viên mới trong lễ khai giảng. Trên quảng trường rộng lớn,
dựa theo trình tự lớp, các nhóm học sinh đứng nghiêm chỉnh sang các lối
khác nhau. Kỳ thi đại học mới kết thúc cách đây không lâu, các thiếu nam thiếu nữ đều thỏa thuê mãn nguyện vì đã đỗ được vào trường danh tiếng
mong ước. Nhận trọng trách đại biểu tân sinh viên, Lăng Vân sau khi kết
thúc bài diễn thuyết liền đi về hàng ngũ của lớp mình, lại phát hiện
phía trước có vài nam sinh đang tụ tập cười nói cái gì đó rất vui vẻ.
“Chính là nhỏ ấy.” Một nam sinh trong nhóm chỉ về lớp học cách đó hai hàng, trên mặt mang ý cười mà ‘tất cả mọi người đều hiểu’.
“Đều là mấy em gái xinh đẹp, hà hà hà….”
“Ôm ấp đuề huề, xinh đẹp ơ, biết thế ông đây cũng đi thi khoa mẫu giáo….”
Lăng Vân nhìn theo phương hướng ngón tay nam sinh kia chỉ, sau một đám con
gái là một chàng trai cao lớn. Tháng 9, mặc dù đã qua giữa hè, nhưng
nắng gắt cuối thu cũng không quá dễ chịu, không ít người mang theo mũ
che nắng, quạt tránh nóng, thỉnh thoảng uống ngụm nước lạnh giải khát.
Chỉ có nam sinh cao lớn kia đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước,
không có bất kì động tác dư thừa nào. Thị lực của Lăng Vân rất tốt, cho
dù khoảng cách khá xa, hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt lãnh đạm
của nam sinh cao lớn kia, thậm chí, nam sinh đứng dưới ánh mặt trời chói chang, hàng lông mi dài buông xuống khẽ run rẩy cực nhỏ cũng bị hắn bắt được. Lông mi dài như vậy….thật không tệ, trong một chốc, trong lòng
Lăng Vân nghĩ như vậy.
Trời đất mênh mông, có thể gặp lại chính là
duyên phận. Có nhân duyên cạn, chỉ một ánh mắt liền cách xa, có nhân
duyên sâu, nhập vào mắt lại thấu vào tim. Lăng Vân lần đầu quan tâm đến
hình dáng của một người, nhưng không thể phủ nhận, chỉ ánh mắt này, đã
đem cậu nam sinh kia so với những người khác phân chia rõ ràng, hắn yên
lặng nhớ kỹ nam sinh tên “Dương Dực”.
Khi trong lòng để tâm lưu
ý, Lăng Vân rất nhanh liền biết cái người trong khoa giáo dục mầm non
này mặc dù trông thì như lạnh nhạt, kỳ thực rất dễ thân cận, làm người
lại chăm chỉ cẩn thận, sáng sớm đứng trong sân tập luyện mở băng ghi âm
luyện giọng, chạy bộ làm nóng người, buổi chiều trong phòng luyện âm,
đàn hát luyện tập, buổi tối trong phòng tập vũ đạo xoạc chân, nhìn gương chỉnh sửa. Lăng Vân từng nhiều lần vào buổi sáng “đi ngang qua” sân
luyện tập, nhìn nam sinh đó một lần lại một lần chăm chỉ luyện tập, nhìn nam sinh đó khuôn mặt lạnh nhạt lúc hát không cho phép bản thân sai âm, nhìn nam sinh đó đón ánh mắt trời, mồ hôi nóng chảy đẫm lưng áo vẫn
kiên quyết không rời từng bước chạy bộ. Lúc đó, Lăng Vân tựa bên một gốc cây đại thụ, đứng nhìn hồi lâu.
Loại chú ý này, bí mật lại khó
nói. Mãi cho đến tận một ngày kia, Lăng Vân rốt cục tìm được một lý do
cho sự bất thường của chính bản thân mình.
Ngày đại hội thể thao
toàn trường 17 tháng 12, Dương Dực báo danh chạy cự li dài 5000m, nhờ sự tập luyện trường kỳ mà Dương Dực vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng
dẫn ở top đầu. Ngày đó Lăng Vân xin đảm nhiệm chức trách trọng tài nắm
máy đếm giờ mấy lần suýt nữa trượt, trong đầu tất cả đều chỉ là hình ảnh Dương Dực trong lúc thi chạy khuôn mặt đỏ hồng cùng ý chí kiên định
tiến lên, hai con mắt sáng ngời rực rỡ. “Cậu ta, đang chạy về phía
mình!” Ý nghĩ bất ngờ xuất hiện cùng với khát khao được đón nhận cái ôm
khiến Lăng Vân kích động thật lâu không thể bình tĩnh. Thì ra, đây chính là bởi vì bản thân đối với một nam sinh khác nảy sinh dục vọng: chiếm
giữ!
Một ngày nọ, Lăng Vân một mình đến tiệm bánh ngọt Lý Kí mà
Dương Dực thường đi, nếm hết tất cả điểm tâm ngọt bên trong, sau đó cho
ra một quyết định.
Cách mấy ngày, tin tức tài tử hệ tài chính đi du học Pháp từ trong khoa truyền ra ngoài.
Trên thế giới, có một loại tình cảm cần dùng thời gian đến lắng đọng.
…………………
Sáng sớm, ánh mặt trời vừa lên cao, anh ngay bên cạnh em, chậm rãi thức giấc.
Toàn văn hoàn.