Akaytino
Khoảng gần chục mét phía trước mặt của Quang là một người đang nằm dài dưới
đất. Do người đó nằm úp sấp nên chẳng thể nào phân biệt được đó là nam
hay nữ, chỉ có từng vết máu thấm đỏ loang lổ đầy trên quần áo, chảy lênh láng ra cả bờ cát cạnh hồ. Có vẻ như ca này trọng thương tương đối
nặng, mà hắn, một thanh niên yêu nước, tốt bụng và quan trọng là rất đẹp trai thì không thể thấy người bị nạn mà không cứu được.
Nghển cổ ra khỏi cái tảng hắn trốn nãy giờ mà căng mắt ra ngáo ngơ nhìn một lúc, sau khi xác định chắc chắn rằng xung quanh ngoài cây cối với thác nước
vẫn đổ ầm ầm ra thì không còn gì khả nghi nữa, hắn mới tạm an lòng. Mấy
cái âm thanh dã thú hú gào ghê rợn ban nãy cũng đã biến mất để trả lại
cho khu rừng sự yên lặng vốn có. Hít sâu vài cái để lấy thêm can đảm,
Quang đánh bạo rời khỏi chỗ nấp, thận trọng bò lại gần chỗ người bị nạn.
- Hự...! - Nằm nhoài dưới đất, hắn bắt đầu trườn y như cái hồi học quân
sự khi mới vào đại học. Tư thế không được tiêu chuẩn cho lắm nhưng tốc
độ vô cùng khả quan, để lại một vệt dài trên cát, Quang tiến dần đến mục tiêu của mình.
Ban nãy còn bận cảnh giác xung quanh nên không để ý, bây giờ tập trung rồi, cự li cũng ngày càng gần nữa nên Quang bắt
đầu quan sát được rõ hơn. Thứ bắt mắt nhất hắn thấy là một đầu tóc bạch
kim dài rũ rượi. Tiếp theo là những mảnh giáp ngoài tinh xảo bảo vệ cho
một vài vị trí yếu hại như đầu, bả vai, lưng trên, trước ngực hay các
khớp xương trên người. Tiếp nối toàn bộ những thứ đó là một bộ đồ giống
như váy áo bó sát người màu thiên thanh điểm xuyết vài điểm trắng, tất
nhiên là bây giờ nó in đầy vết rách và máu thấm lan tràn. Quang còn để ý thấy bên cạnh người bị nạn đó còn có một khối kim loại to vật vã cắm
đầu xuống nền cát mà đứng chênh chếch phản chiếu ánh chiều tà.
“Ồ! Cái này mới đây” Quang tự nhủ trong đầu. Khối kim loại này lúc trước rõ ràng là không có, chắc chắn là xuất hiện cùng với người bị nạn đây rồi. Để ý quan sát hơn, lại trườn lên thêm chút nữa, góc độ cũng thay đổi,
Quang mới giật mình phát hiện, cái khối kim loại đó vậy mà lại có tạo
hình của một thanh đại kiếm. Bề rộng lưỡi phải lên đến ba bốn mươi phân, chỉ tính riêng phần lưỡi nhô lên khỏi mặt đất thôi vậy mà cũng phải gần mét rưỡi. Độ dày thì cứ phải gọi là năm, bảy phân có thừa, lại còn cộng thêm cả một đoạn chuôi kiếm tròn tròn, dài dài bọc vải.
Ôi!
Đúng là “Dị giới” có khác, cái gì cũng “Dị” quá rồi. Cái thứ kiếm này
thì bố ai mà vác được, gọi luôn là cửa sổ được rồi. Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv . C o m
Thôi quan tâm đến thanh kiếm lớn, Quang
bắt đầu để ý tới người. Lòng chắc nhẩm rằng phải to cao lực lưỡng lắm
mới vác được cả khối kim loại thế kia, hoặc ít nhất cũng phải cơ bắp
cuồn cuộn y như hình mẫu người đàn ông ưa thích của hắn. Vậy mà, khi chỉ vừa liếc mắt, hắn đã phải buột miệng thốt lên:
- Ui cha! Vậy mà lại là con gái...??? Thật [bad word] thể tin được!!!
Trước mắt Quang là một dáng người mảnh mai, bộ váy giáp kết hợp rất tinh tế,
mái tóc dài bạch kim được thắt thành bốn ngoe riêng biệt bằng những sợi
ruy băng đen. Khuôn mặt bẩn thỉu dính đầy máu và bụi cát nhưng vẫn nhìn
rõ nét thanh tú. Cả cơ thể cũng vô thức hơi cuộn lại thành một đoàn
trông càng đáng yêu. Những vệt máu nhiễu khắp gợi nên vẻ thương cảm và
tiêu điều.
Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com
Không biết
cô gái này bị thương bao nhiêu chỗ, nhưng dễ thấy nhất là một vết cào
lớn trên đùi. Máu vẫn còn chảy ra từ đó làm cho Quang lo sốt vó cả lên,
một sự khẩn trương vô cớ dấy lên trong lòng.
Không phải là lúc để ngẩn ngơ, cô bé này có vẻ sắp nguy kịch đến nơi rồi, Quang lập tức ra tay.
Vết thương trên đùi rất lớn nên máu vẫn chảy ầm ầm, Quang đoán chắc là đã
đứt động mạch đùi. Mấy vết thương kiểu này thường mất máu rất nghiêm
trọng, phải lập tức xử lí không chậm trễ là nạn nhân mất máu đến chết
cũng không chừng. Bây giờ, mọi thứ đều thiếu thốn, ngoài hai bàn tay
trắng, Quang có cái gì đâu. Mà cô bé trước mắt này trên người cũng chẳng thấy hành trang gì cả. Bí quá, hắn đành cởi phăng cái áo sơ mi của mình ra, dùng như vải gạc. Nhanh tay quấn một vòng lỏng ở đoạn đùi phía bên
trên vết thương, sau đó vớ vội đoạn cành khô gần đó luồn vào, Quang bắt
đầu vặn đoạn cành khô để cho cái áo từ từ xiết chặt lấy đùi cô bé.
Máu lập tức chảy chậm lại rồi ngừng hẳn để lộ ra miệng vết thương đáng sợ.
Thấy vậy, hắn mới dám thở phào một hơi. Phương pháp Garo động mạch này
vô cùng hiệu quả, nhất là trong những trường hợp bị thương nghiêm trọng
và thiếu thốn trang thiết bị như hiện giờ. Còn về phần một loạt những
bước xử lí rắc rối và tính nguy hiểm phía sau thì đành kệ, cái đầu đơn
giản của hắn không nghĩ nhiều được đến vậy.
Tạm xử lí xong vết
thương lớn trên đùi, Quang cũng tiện tay lật ngửa cô bé lên mà kiểm tra
luôn một lượt. Có vẻ như chỉ có vết thương đùi là nặng nhất, những chỗ
khác chỉ là vài vết cào xước nho nhỏ, nông nông, cũng chảy máu nhưng
không đáng nói. Vài chỗ còn cả vết bầm dập, chắc là nội thương. Cô bé
này còn gẫy cả xương khuỷu tay trái, trật cả khớp vai phải và chắc chắn
cũng có vài cái xương sườn đã đi tong.
Thương thế nghiêm trọng hơn Quang tưởng.
Bên ngoài, trời bắt đầu tắt nắng, điều này khiến cho Quang không thể không
nhăn mày lo lắng. Ở trong rừng rậm, màn đêm luôn đến sớm hơn bình
thường.
Bản thân Quang tự nhận thấy mình chẳng có bao nhiêu giá
trị vũ lực, bây giờ lại còn thêm một người đã trọng thương. Mùi máu sẽ
hấp dẫn những kẻ săn mồi và chẳng hay ho chút nào khi đối đầu với những
con thú hung tàn có màn đêm là bạn.
Cầm máu qua loa cho cô bé,
những dạng tổn thương khác tạm thời cũng không xử lí ngay được, Quang
giấu cô bé vào trong cái hốc đá mà hắn vẫn trốn nãy giờ. Chỗ này tương
đối kín đáo, mỗi tội là hơi bé, gần bờ nước mà lại còn lộ thiên nên
không thích hợp ở lâu chứ tạm một lúc thì vẫn được. Sau đó, hắn lập tức
chạy đi kiếm chỗ trú qua đêm này.
Nơi đầu tiên mà ánh mắt Quang
hướng tới là khu rừng rậm. Trong rừng có rất nhiều chỗ có thể trú chân,
hốc cây, khe đá, hang đất, hay là ngủ trên cây cũng rất an toàn. Thường
thức là như thế nhưng Quang chợt nhớ, nơi đây là Dị giới chứ có phải là
Trái Đất [bad word] đâu, cái gì nó cũng “dị” hơn bình thường. Khác với
không gian thoáng đãng nơi mặt hồ, trong rừng ánh sáng bị những tán cây
cổ thụ chắn hết nên trông có vẻ âm u hơn bình thường, mà lại từ lúc mới
đến đây đến giờ, hắn có nhiều cái hồi ức không mấy hay ho với đám thú
rừng nơi đây. Lòng mang ám ảnh, hắn rất ngại vào rừng.
Không vào
rừng rồi thì hắn đành đi quanh bờ đá. Đi hết bờ đá rồi thì lại bắt đầu
lần mò vào đằng sau con thác. Theo Quang thì mấy chỗ này sẽ thường có
hốc đá hoặc thủy động do địa chất đá vôi bị nước xói mòn đi tạo thành.
Lần mò một lúc lâu, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, ở phía đằng
sau thác nước, Quang tìm thấy một cái động đá vôi nhìn tương đối. Nơi
này có cửa vào rất hẹp, nước bắn vào nên lầy lội và ẩm ướt cực kì nhưng
chỉ một khoảng nhỏ thôi, càng đi sâu vào trong, cái hang này càng to ra, rộng rãi và khô ráo. Trần hang không đến nỗi, Quang đi vào chỉ phải hơi khom người. Lối vào nhỏ rất dễ dàng che khuất, lại còn cả con thác đổ
ầm ầm bên ngoài, hơi ồn nhưng lại giúp đánh tan mùi máu. Thầm nghĩ rằng
[bad word] có chỗ nào đẹp hơn này nữa, Quang lập tức quyết định sẽ ở
đây.
Tìm được chỗ trú rồi, hắn liền chạy về ôm cô bé kia đến.
Chật vật chui qua cửa hang, định tìm chỗ nào bằng phẳng chút để đặt cô
gái xuống thì hắn mới giật mình phát hiện, trong này tối hơn bên ngoài.
Nếu bên ngoài, mặc dù không còn nắng nhưng trời vẫn có chút sáng thì ở
trong này mới đi sâu vào có vài bước thôi đã tối lắm rồi, đứng khom lưng ngó xuống còn không thấy cả cạp quần. Thầm nghĩ, tối thế này thì làm
được mẹ gì, thế là như một thói quen, Quang cho tay vào trong túi định
móc ra điện thoại để bật đèn.
Ờ. Lại nhắc đến điện thoại…
Sực nhớ ra là lúc rạng sáng đi vội, hắn có cầm theo được cái gì đâu, mà có
cầm theo được thì lăn lê bò nhoài cả một buổi giời, lại rơi xuống nước
nữa thì phải cỡ điện thoại biến hình của siêu nhân mới còn được. Ấy vậy
mà Quang vẫn móc được trong túi cái quần đùi bò ra một con đen trắng,
cái điện thoại của thằng bạn cùng phòng.
Những ngón tay lướt trên bàn phím quá đỗi quen thuộc, Quang thành công bật lên đèn flash.
- Lóe…!
Thật không thể tin nổi! Vậy mà đèn vẫn lên, bất chấp việc bị ngâm nước cả
buổi trời. Sự ngỡ ngàng thoáng qua trong Quang rồi được thay thế ngay
bằng niềm vui mừng quá đỗi, tưởng rằng từ nay về sau phải vĩnh viễn ăn
lông ở lỗ, bắt đom đóm làm đèn thì bây giờ, ánh sáng văn minh lại một
lần nữa chiếu lên cuộc đời của hắn. Có đèn là được rồi.
Nhìn liếc qua màn hình, Quang thấy đầy vạch pin, thế này thì dù có chiếu sáng
liên tục cũng phải được đôi ba hôm chứ không ít. Thoáng an lòng, hắn soi lấy một mặt đá tương đối bằng phẳng để đặt cô bé xuống, sau đó cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ túi trên người mình.
Một lúc loay hoay,
thành quả của Quang cuối cùng là một chiếc điện thoại đen trắng, bàn
phím mòn, đầy vạch pin và không cột sóng. Một cái bật lửa ga rẻ tiền màu đỏ, bên trong còn không đến một phần tư nhiên liệu. Một cái giũa tam
giác, to như ngón tay út và dài chẵn một gang. Vài tờ tiền lẻ tổng trị
giá phải lên bảy nghìn đồng bị vo viên thành một cục. Một đoạn ống nước
Tiền Phong phi 21 dài không đến mười phân, một đầu cắt phẳng, đầu còn
lại bị lắp chặt vào cái cút 90. Và cuối cùng là một chùm hơn chục cái
chìa khóa to nhỏ không đồng đều. Mấy thứ này kiếm được trong túi quần và đều là của thằng bạn cùng phòng hắn cả, vì cái quần này Quang lột trực
tiếp từ trên người nó xuống mà.
Tạm bỏ những thứ khác qua một bên, Quang trước tiên kiểm tra cái bật lửa.
Vẫn cháy!
Vậy là ổn rồi, ban nãy có đèn chiếu sáng, bây giờ còn có cả lửa nữa, Quang thấy cuộc đời của mình khá hơn nhiều rồi.
“Có chỗ ở, có lửa, có đàn bà, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi đồ ăn nữa là đủ” Nghĩ là làm ngay, Quang lập tức ra ngoài.
Nơi đây là một mảng hoang vu, chốn rừng thiêng nước độc thật không dễ để
một con người đã quen với cuộc sống hiện đại có thể sinh tồn. May thay,
ông nội của Quang là một tay cuồng võ, họ nhà hắn cũng có võ gia truyền. Bố Quang mất sớm, nên để tinh hoa võ thuật của dòng họ không bị thất
truyền, ông nội ép hắn tập võ một cách hơi bị thần kinh, và một trong
những bài tập bắt buộc đó là sinh tồn nơi hoang dã. Trước kia, Quang thù cái bài tập này lắm, nhưng bây giờ, hắn lại phải thầm cảm ơn nó không
ngừng. Bao nhiêu kiến thức sinh tồn tích lũy cả mười mấy, hai mươi năm
cuối cùng cũng có cơ hội áp dụng vào thực tế.
Chỉ là sinh tồn
nơi hoang dã thôi mà, mặc dù mấy con thú nơi này hơi bị hung hãn, hoàn
cảnh có chút khốc liệt hơn mấy khu rừng nhỏ ngày xưa một chút nhưng chắc là cũng [bad word] việc gì.
Ưu tiên hàng đầu là kiếm đồ ăn. Nếu
còn sớm thì hắn cũng thử vào rừng xem có hái lượm được tí cây quả hay
bắt được con vật nhỏ nào không nhưng bây giờ muộn rồi, hắn kiếm quanh hồ nước vậy. Thế là bây giờ, Quang cởi trần, mặc quần đùi bò, chân đi tất
và vẫn còn xỏ nguyên đôi tông gia truyền lội quanh bờ nước.
Chút ánh sáng cuối ngày chiếu lên cơ thể để hiện rõ vết rám nắng hình áo ba lỗ trên làn da trần.
*******************************
Được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Kịch bản và viết chính: Củ Ấu thâm
Giám sát nội dung: Sói lạc lối
Chỉnh sửa hoàn thành: Lan Thi
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na