Ai cũng muốn có thể
an an bình bình mà sống đến cuối đời. Có thể ngày ngày đi làm, tối về
nhà chùm chăn xem ti vi, lại chính là một loại hạnh phúc. Nhưng cuộc đời không xảy ra những tình tiết máu lửa hơn cả trên phim thì đã không phải là cuộc đời.
Phương Lệ bị quấy rối tình dục. Hàng ngày cô bị chính tên giám đốc dê già biến thái ở công ty đe dọa, khủng bố tinh thần.
Phương Lệ viết đơn từ chức. Cô quyết định quay về nhà, tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình. Rời xa cái thành phố đầy thị phi cạm bẫy này.
Quỳnh Mai và Linh An thật sự rất sốc. Một cô gái mạnh mẽ và bản lĩnh như
Phương Lệ, phải chịu đả kích tinh thần lớn đến mức nào, mới có thể quyết định về nhà với bố mẹ.
“Chúng mày đừng lo lắng. Kiểu gì tao cũng phải quay về học cách tiếp quản nhà hàng. Chỉ là sớm hơn dự kiến chút
xíu.” Phương Lệ trấn an. “Có điều để lão già biến thái ấy nhởn nhơ, tao
không cam tâm.”
“Đúng đúng. Phải dạy cho lão ấy một bài học.” Quỳnh Mai gật đầu lia lịa.
“Hay là thuê xã hội đen dần cho một trận. Sau đó tịch thu cái tang vật gây
án của lão. Không có cái của nợ ấy, để xem lão làm ăn được gì.” Linh An
đề xuất ý kiến.
“Không được. Làm thế có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy.” Quỳnh Mai vội vàng ngăn cản.
“Không thì để tao tìm một tên đại tiện thụ biến thái, đè lão ra XXOO, xong
chụp ảnh lại rải khắp công ty. Cho lão không ngẩng mặt lên được nữa.”
Linh An vỗ đùi cái đét, đắc ý với sáng kiến của mình.
“Tao thấy
mày còn biến thái hơn cả lão ấy.” Phương Lệ lắc đầu lè lưỡi: “Người làm
sai có trời biết đất biết. Sớm muộn gì lão ta cũng bị quả báo. Đừng bận
tâm nữa, nghe tao nói đây này. Bọn mày ở lại phải hết sức cẩn thận, bảo
ban nhau mà sống. Ở cái thành phố đất chật người đông này, loại người
nào cũng có. Mình thân cô thế cô, không dựa được vào ai, phải tự mình
bảo vệ lấy mình.”
“Tụi tao biết rồi mà. Mày lải nhải cứ như bà già ấy.” Linh An lí nhí, giấu đi cái cảm giác mất mát tràn dâng trong lòng.
“Đừng trách tao nói thừa. Quỳnh Mai còn có Quốc Tùng bên cạnh. Còn mày chỉ có một mình. Bên ngoài thì trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi, nhưng thực
chất chỉ là đứa con nít ngu si ngốc nghếch ai nói gì cũng tin. Đầu to mà óc bằng hột nho.” Vừa nói, nước mắt Phương Lệ cứ chảy dài.
Ba cô gái trong ngôi nhà nhỏ cứ ôm nhau mà khóc. Khóc vì thương bạn, khóc vì lo lắng cho mình.
...
Cuộc sống là một chuyến tàu tốc hành. Có thể ngồi chung một toa, đi cùng với nhau một chặng đường đã là một cái duyên. Trong đám người lên xuống hỗn loạn ấy, tìm được một người đồng ý đi cùng mình đến bến cuối cùng thì
chính là duyên phận. Nhưng cũng có những người, chỉ gặp được duyên nợ mà thôi.