Nắng sớm chiếu vào
mặt khiến Linh An tỉnh giấc. Cô nhăn nhó quay người lại, làu bàu kêu
Phương Lệ ra kéo rèm cửa. Không thấy Phương Lệ nói năng gì, Linh An hé
mắt, chỉ nhìn thấy một màu trắng tinh của chăn gối, hoàn toàn xa lạ.
Không phải cô đang ngủ trên chiếc giường Doremon xanh lè ở nhà sao?
Trong lòng có chút hốt hoảng, Linh An ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tối qua, rõ ràng cô đã đến A.M cùng Hoàng Khánh Phong, hắn đi ra ngoài
bỏ cô ngồi ở đó một mình, cô uống cốc rượu từ tay tên Hòa Thịnh kia, sau đó, sau đó,...
Nét kinh hoàng càng lúc càng hiện rõ trong đáy
mắt Linh An. Cảm giác ấy, cái cảm giác như hàng ngàn con kiến lửa bu
trên da thịt, đến bây giờ cô vẫn còn cảm nhận được. Chẳng nhẽ cô đã uống phải cái thứ mà người ta gọi là “xuân dược”, sau đó điên cuồng trải qua một đêm với cái tên Hòa Thịnh bỉ ổi đó. Trên cái giường này, cô đã lao
như hồ đói vào một người đàn ông xa lạ, thèm muốn sự động chạm xác thịt
của hắn ta.
Linh An vội vàng trèo xuống, chân như không còn sức
lực, ngã uỵch trên nền nhà lạnh băng. Toàn thân cô run lẩy bẩy, đầu liên tục lắc mạnh: “Không, không phải, không thể như thế được. Chỉ là mơ
thôi, rồi sẽ tỉnh lại ngay thôi,...”
Mắt Linh An cay nồng nhưng
lại không thể khóc. Cô bắt mình trấn tĩnh lại, từ từ suy nghĩ. Hôm qua,
nếu như Hoàng Khánh Phong quay lại không thấy cô, chắc chắn sẽ đi tìm.
Hắn không thể bỏ mặc cô một mình như vậy. Nhưng A.M cũng không quá lớn, nếu như hắn đi tìm cô, vậy thì chắc chắn sẽ tìm thấy, đêm qua cô cũng
sẽ không ở cùng Hòa Thịnh. Trừ khi, trừ khi, hắn cố tình không tìm...
Mục đích hắn đưa cô đến đây là để kí hợp đồng. Ngay từ đầu, cô đã trở
thành món hàng hóa trao đổi giữa bọn đàn ông khốn nạn ấy.
Nghĩ
đến đây, thế giới của Linh An hòa toàn sụp đổ. Cho dù trước đây cô đã
làm nhiều việc có lỗi với Hoàng Khánh Phong, cho dù hắn có ghét cô đến
thế nào đi nữa cũng không thể trả thù cô tàn độc như vậy được. Cô đã tin tưởng hắn, tin tưởng hoàn toàn không chút nghi kị. Để đến hôm nay khi
mà hắn đem bán cô đi, cô còn tự động ăn mặc thật đẹp, trang điểm thật
xinh.
Linh An gần như phát điên, cô loạng choạng đứng dậy, lao
ra ngoài cửa. Nếu còn ở lại trong căn phòng này thêm một giây phút nào
nữa, đầu óc cô sẽ nổ tung.
Vừa chạy được mấy bước, Linh An liền
bị chặn lại. Hòa Thịnh tựa vào tường, trên tay phì phèo điếu thuốc lá
đang cháy dở. Gương mặt hắn thâm tím, khóe mắt còn có một vết rách dài.
Linh An hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước. Chẳng nhẽ lúc cô nổi thú tính lại có thể khiến người ta ra nông nỗi này.
Hòa Thịnh từ từ tiến lại gần Linh An. Hắn tiến một bước, cô lùi lại sau hai bước.
Cuối cùng hắn dừng lại, cười khẩy: “Tối hôm qua thật sự khiến người ta không thể nào quên được.” Vừa nói hắn vừa đưa tay chạm vào mặt Linh An.
Linh An hốt hoảng tránh bàn tay của hắn, gào lên giận dữ: “Đừng có chạm vào
tôi. Đồ khốn nạn.” Cô lấy bức tranh treo trên tường đập vào người hắn,
mở đường thoát thân.
Hòa Thịnh nằm bò trên mặt đất, nhìn theo
bóng dáng siêu vẹo đang chạy như điên về phía trước, hận không thể nói
thành lời. Đúng vậy, tối qua thật sự là buổi tối mà cả đời này hắn không thể quên được. Cái cảm giác nhục nhã ấy. Từ trước đến nay chưa có gì
hắn muốn mà không thể làm được, nhất là một con đàn bà. Hòa Thịnh lồm
cồm bò dậy, cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi.