Vừa bước ra khỏi cửa
nhà hàng, Linh An vội vàng buông tay ra khỏi người Hoàng Khánh Phong. Cô lén lút quan sát sắc mặt của hắn. Người đàn ông này thật là xấu tính,
vừa rồi chính hắn còn đồng ý phối hợp diễn xuất với cô, vậy mà bây giờ
còn bày cái vẻ mặt tức giận ấy ra cho ai xem chứ? Vì thái độ của hắn như vậy mà bao nhiêu cảm giác chiến thắng của cô đều thui chột mất tiêu.
Nhưng dù sao cứ nghĩ đến cái vẻ mặt đờ đẫn cùng ghen tức của Hương Thảo
là cô có thể ăn mừng trong bụng được rồi.
Ầy, ăn mừng để sau đi. Việc trước mắt là làm sao giải quyết được cái núi lửa đang chuẩn bị phun trào kia đi.
Linh An lon ton chạy đến bên cạnh Hoàng Khánh Phong, ra sức dỗ ngọt: “Tổng
giám đốc, chuyện lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Anh đúng là ân
nhân cả đời này của tôi. Nếu có kiếp sau, tôi xin làm thân trâu ngựa báo đáp.” Vừa nói Linh An vừa lấy tay chấm chấm nước mắt. Ấy vậy mà cái tên bại hoại kia cũng không cảm động, còn không thèm liếc mắt lấy một cái.
Nhận định được tình hình hiện giờ diễn cũng không có ai xem, Linh An thu lại vẻ mặt đáng thương, nghiêm túc nói: “Hôm nay thật sự xin lỗi anh. Tôi
không cố ý để anh rơi vào tình cảnh khó xử như vậy đâu. Chỉ là... chỉ là trước mặt hai người đó, tôi thật sự không thể thua.”
Ngập ngừng một lúc, Linh An lại nói tiếp: “Người đó trước kia là mối tình đầu của
tôi. Tôi thật lòng rất thích anh ấy. Thậm chí tôi đã gạt sang một bên
lòng tự trọng của một đứa con gái, dày mặt đi theo đuổi người ta. Đến
khi tôi cảm nhận được anh ấy cũng thích mình thì lại là lúc anh ấy trở
thành một đôi với Hương Thảo. Lúc ấy tôi tưởng rằng Hương Thảo chỉ là
muốn chọc tức tôi, muốn thấy tôi thảm hại như thế nào. Vì đối với cô ấy
tôi là kẻ thù không đội trời chung. Từ những năm cấp ba, cái mà chúng
tôi ganh đua nhau không chỉ là điểm số, thành tích mà còn là bạn bè, các mối quan hệ,... Thậm chí cả quần áo, giày dép,...Bất cứ cái gì tôi cũng đều không muốn thua cô ấy. Cũng chẳng biết tại sao chúng tôi lại trở
nên như vậy. Chỉ là hôm nay, tôi thật sự đã thua rồi, còn thua rất thảm
hại. Tôi nhận ra ba năm qua, tôi đã quá nhỏ mọn. Lúc nào cũng nghĩ xấu
cho người khác mà không nhận ra Hương Thảo cũng là một cô gái, cũng sẽ
có cảm xúc với người đàn ông tốt như Huy. Giờ thấy họ hạnh phúc, tôi
cũng thật tâm chúc mừng cho họ. Chỉ là vẫn không bỏ xuống được.”
“Tôi nói ra những lời này không phải là đang kể lể hay giải thích gì. Tôi
chỉ muốn anh hiểu tôi không cố tình trêu đùa hay không tôn trọng anh.”
Những lời nói ra đều là những lời tâm can trong đáy lòng Linh An. Cô không
biết tại sao mình lại nói những lời này với Hoàng Khánh Phong. Cô không
phải kiểu người dễ dàng cho người khác biết được điểm yếu của mình.
Nhưng ở trước mặt hắn, cô lại có thể bày ra bộ dạng đáng thương nhất,
không cần kiêng kị, không cần giấu giếm. Cô không mong hắn hiểu, chỉ
mong hắn đừng như vậy mà giận cô.
Hoàng Khánh Phong không nhìn Linh An, chỉ buông nhẹ một câu: “Về thôi.”
Linh An trong lòng hỗn loạn. Một câu “Về thôi” của hắn vẫn chưa đủ để trấn
an cô. “Về thôi” là còn giận hay đã nguôi. Cô cũng không dám hỏi nhiều,
chỉ có thể lầm lũi theo sau lưng hắn đi về công ty.
Linh An đâu
có biết rằng, giây phút nghe cô nói Huy là mối tình đầu mà cô chưa thể
buông xuống được, trái tim Hoàng Khánh Phong dường như đã trùng xuống
một nhịp.