Tiếng ngòi bút đâm thủng mảnh giấy vang lên trong phòng
họp, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại tạo ra gợn sóng trong phòng họp yên
tĩnh, giám đốc của các ngành đang ngồi đều thấp thỏm cúi đầu xuống xem
tài liệu trong tay, giả vờ không nghe thấy gì, một giám đốc đang đứng
báo cáo càng chảy mồ hôi đầm đìa, cho là báo cáo của mình xảy ra vấn đề.
Thẩm Mạc Thành nhìn chỗ bị mình đâm thủng trên giấy, không thèm để ý ngẩng
đầu liếc nhìn những người ở đây, sau đó bình tĩnh thu bút lại, gật đầu
với người đứng đối diện, người kia thầm thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi
xuống, những người khác vẫn căng thẳng như trước, rất sợ tiếp theo sẽ
gọi đến mình.
Nhưng bọn họ quá nhạy cảm, tâm tư của Thẩm Mạc
Thành vốn không để trên người bọn họ. Hắn hơi nghiêng tai nghe Bluetooth truyền tới tiếng của La Thiếu Hằng: “Sao anh không nói gì Bị em doạ sao Vậy em uyển chuyển hơn một chút là được, em muốn trò chuyện với anh.”
Cũng không cảm thấy uyển chuyển hơn.
Trong lòng Thẩm Mạc Thành nghĩ thế, nhưng tâm trạng vốn hơi tức giận của hắn
lại bị những lời này làm cho bình ổn lại, hắn đóng tài liệu trong tay
lại đưa cho Thẩm Vân bên cạnh, giơ tay lên ra hiệu tan họp, đứng dậy ra
khỏi phòng họp.
Nhìn hắn đi ra ngoài, tất cả mọi người thở phào
nhẹ nhõm, đột nhiên tràn đầy cảm kích với cuộc gọi đến bất ngờ của người không biết tên.
Thẩm Mạc Thành cầm điện thoại về phòng làm việc
của mình, dọc đường đi không nói gì, La Thiếu Hằng nói mấy câu không
được đáp lại, chần chờ một chút, thăm dò hỏi: “Có phải anh đang bận hay
không Nếu không thì anh cứ làm việc trước, em cúp…”
“Không bận.”
Lúc này Thẩm Mạc Thành mới chậm rãi nói, tựa lưng vào ghế, giơ tay lên
ra hiệu với Thẩm Vân mới vào, Thẩm Vân gật đầu rời đi.
Nghe thấy câu trả lời, La Thiếu Hằng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế ngồi, tư thế thả lỏng: “Lúc nãy anh đang làm gì”
“Họp.” Thẩm Mạc Thành lời ít ý nhiều.
“Hả” La Thiếu Hằng bật dậy khỏi chỗ ngồi, “Em làm phiền anh sao Xin lỗi…”
“Đừng nói xin lỗi.” Thẩm Mạc Thành cắt lời anh, hắn phát hiện mình không
thích nghe La Thiếu Hằng nói hai chữ này, “Kết thúc rồi.”
“Vậy sao Vậy thì tốt rồi.” La Thiếu Hằng lại dựa vào, tán gẫu với hắn.
Phần lớn cuộc đối thoại của hai người đều do La Thiếu Hằng nói, Thẩm Mạc
Thành trả lời rất ngắn gọn, đôi khi chỉ vẻn vẹn có một chữ ừ, nhưng La
Thiếu Hằng hoàn toàn không thèm để ý, trái lại cảm thấy rất quen thuộc,
lúc anh mới quen Thẩm Mạc Thành, người kia cũng có thái độ như vậy, lạnh nhạt, không chủ động nói chuyện, nhưng chỉ cần mình mở lời thì hắn sẽ
đáp lại.
La Thiếu Hằng cũng không biết mình nói cái gì, hình như
nói rất nhiều, nhưng cũng hình như không nói gì, điện thoại hơi nóng
lên, nhưng anh không nỡ cúp điện thoại, cho dù không thấy người, có thể
nghe thấy tiếng cũng tốt.
Mãi đến khi điện thoại phát ra tiếng nhắc nhở không đủ pin anh mới dừng lại.
“Thẩm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng khẽ gọi hắn.
“Ừ.”
Thanh âm truyền ra từ trong điện thoại di động, giống như người nói chuyện
đang ở bên cạnh, La Thiếu Hằng thấp giọng hỏi: “Đến Tết em đi tìm anh có được không”
Em tìm anh có được không, sống một mình rất cực khổ, em sắp không chịu nổi nữa.
Bên kia điện thoại yên lặng vài giây, vẫn chỉ là một chữ đơn giản,nhưng lấp đầy chỗ trống suốt mười năm của La Thiếu Hằng, cung cấp đầy oxy để anh
sống sót.
Thẩm Mạc Thành: “Được.”
Hôm giao thừa, La Thiếu Hằng giao chuyện của làng du lịch cho Vương Tiểu Tuyền, quyết định về nhà một chuyến.
Trước khi đi, anh đứng trước gương soi một hồi lâu, trước đây anh cảm thấy
mình không thay đổi, bây giờ lại trông chỗ nào cũng bất thường, bởi vì
bị bệnh nên vẻ mặt có hơi tiều tuỵ, mất ngủ thời gian dài khiến cho phía dưới mắt có màu xanh nhàn nhạt.
“Sao lại trông thế này.” La
Thiếu Hằng cảm thấy kỳ lạ sờ sờ cằm mình, anh nhớ trước đây bề ngoài của mình trông cũng rất tốt, sao mới mấy năm mà cảm thấy già đi không ít.
“Kệ, mẹ không chê con xấu.” Anh tự an ủi mình một câu, mặc áo khoác, cầm chìa khoá đi ra ngoài.
Tuy lúc trước cha mẹ không tán thành chuyện của anh và Thẩm Mạc Thành,
nhưng La Thiếu Hằng vẫn luôn muốn ở gần cha mẹ một chút, cho dù không
thể làm hết trách nhiệm của con cái, nhưng dù sao cũng biết được cha mẹ
mình có khoẻ hay không, cho nên lúc đó anh với Thẩm Mạc Thành mới quyết
định mở làng du lịch ở thành phố A.
Đường đến La gia chủ trạch
anh đã đi vô số lần, dù mấy năm nay chạy tới chạy lui khắp nơi nhưng lúc về anh đều đến thăm, nhưng chưa từng đến gần như thế.
Xe cách toà nhà ngày càng gần, anh cuống cuồng giảm tốc độ lại.
Anh dừng xe đối diện cửa chính, không xuống xe mà chỉ mở cửa sổ xe nhìn phía đối diện.
Câu ‘Cận hương tình khiếp’(1) không hề sai chút nào, cách nhiều năm như
vậy, anh vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với cha mẹ.
Gió
lạnh thổi vào từ cửa sổ xe, lạnh đến mức làm anh hắt hơi một cái, anh
đưa tay xoa xoa mũi, ngẩng đầu liền thấy cửa chính mở ra, một người phụ
nữ mập lùn xách một cái túi đen đi ra ngoài, bà đi thẳng tới chỗ La
Thiếu Hằng, nhưng La Thiếu Hằng biết rõ bà ấy muốn đi vứt rác, cách xe
anh không xa có một thùng rác.
Khoảng cách ngày càng gần, bước
chân của người phụ nữ từ từ ngừng lại, đối diện với La Thiếu Hằng, vẻ
mặt mừng rỡ đến mức không dám tin, mãi đến khi La Thiếu Hằng đẩy cửa xe
ra đi tới trước mũi chân bà, cười kêu một tiếng: “Má Ngô.”
Người phụ nữa này là người giúp việc của La gia, bà nhìn La Thiếu Hằng, nước mắt dâng trào: “… Tiểu thiếu gia.”
“Uầy.” La Thiếu Hằng mỉm cười, “Năm mới rồi còn khóc cái gì.”
“Vui lắm.” Má Ngô đưa tay lau nước mắt, xoay người quay lại, “Tôi đi báo cho bà chủ.”
“Chờ đã.” La Thiếu Hằng gọi bà lại, nhận lấy cái túi trên tay bà, vứt vào
thùng rác trước mặt, quay lại vẫn thấy bà đang đứng tại chỗ lau nước
mắt, không khỏi cũng cảm thấy chua xót: “Đừng khóc, bên ngoài lạnh lắm,
trở về thôi.”
“Được được được.” Má Ngô hai mắt đẫm lệ về nhà với anh.
Cách mười hai năm, lại lần nữa bước chân vào sân nhà, trong lòng La Thiếu
Hằng ngoại trừ cảm giác nặng nề thì xúc động nhiều hơn, anh sống ở đây
mười tám năm, đi mười hai năm, xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, từng ngọn cây cọng cỏ đều làm cho anh cảm thấy như đã qua mấy đời.
Hai người vừa mới đi tới cửa nhà chính, má Ngô đã không thể nhịn được nữa
mà chạy vào trong, kích động nói với người bên trong: “Ông chủ! Bà chủ!
Tiểu thiếu gia về rồi!”
Lời nói của bà làm người ở trong phòng
khách kinh ngạc, bàn tay đặt tách trà xuống của La phu nhân hơi run,
chiếc tách đập vào mép bàn, rơi xuống thảm, nhưng bà không để ý, đỡ tay
vịn bên cạnh đứng lên, bước lên hai bước rồi dừng lại: “… Thiếu Hằng”
La lão gia bên cạnh cũng vậy, đỡ La phu nhân đi tới chỗ hai người kia.
Trong giây phút nhìn thấy hai người, khoé mắt La Thiếu Hằng lập tức ửng đỏ,
nhanh chóng bước lên mấy bước nắm tay họ, giọng nghẹn ngào gọi: “Cha,
mẹ.”
Một tiếng gọi này của anh khiến cho mắt của mọi người ở đây
đỏ lên, La phu nhân run tay xoa xoa đầu anh: “Về là tốt rồi, về là tốt
rồi.” Bà đã không còn là La phu nhân năm đó coi trọng danh dự của La gia hơn bất cứ thứ gì, năm tháng vô tình để lại những vết thương không thể
nào xoá nhoà trên gương mặt bà, hôm nay bà chỉ là một người mẹ bình
thường nhìn thấy đứa con mình trông mong nhiều năm rốt cuộc đã trở về.
Đêm nay, tròn mười hai năm La gia mới được coi là thật sự đoàn tụ.
Nửa đêm, La Thiếu Hằng rất vất vả mới dỗ dành người mẹ luôn kéo mình không
buông đi ngủ, rót một ly sữa nóng đứng trên ban công, pháo hoa bên ngoài chiếu sáng cả bầu trời đêm, trông sáng như ban ngày.
Lấy điện
thoại di động ra khỏi túi áo, anh chỉnh tiêu cự cho tốt rồi chụp lại
hình ảnh pháo hoa nổ tung trên trời, sau đó gửi cho Thẩm Mạc Thành một
tin MMS.
Thẩm Vân thấy Thẩm Mạc Thành đi ra, lập tức xuống xe đón: “Boss.”
Thẩm Mạc Thành gật đầu, đi đến chỗ đỗ xe với cậu, Thẩm Vân bước lên mấy bước mở cửa xe cho hắn, chờ hắn vào trong rồi mới quay về chỗ điều khiển.
“Trở về.” Thẩm Mạc Thành nói, nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
“Vâng.” Thẩm Vân khởi động xe rời đi.
Xe chạy vững vàng, Thẩm Vân nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt Thẩm Mạc
Thành có hơi mệt mỏi, chân mày hơi nhíu lại, lên tiếng hỏi: “Boss, có
muốn gọi bác sĩ Taber qua đây một chuyến không”
Thẩm Mạc Thành
đưa tay xoa xoa mi tâm mình, cảm giác đau nhói từ trong não khiến hắn có chút khó chịu mà kéo kéo caravat, buông lỏng cổ áo mới nói: “Không
cần.”
“Nhưng tình hình của ngài…”
“Không sao.” Thẩm Mạc Thành cắt lời cậu.
Thẩm Vân buộc phải câm miệng không nói, trong lòng khẽ thở dài một cái, hơi
tăng tốc, cố về nhà sớm để Thẩm Mạc Thành có thể nghỉ ngơi.
Về đến nhà, Thẩm Mạc Thành cởi áo vest, kéo caravat ra vứt sang một bên định đi tắm, điện thoại mới đặt lên bàn lại rung lên.
“Rè——”
Thẩm Mạc Thành liếc nhìn, ánh mắt dừng lại, tầm nhìn đứng lại ở cái tên trên màn hình —— La Thiếu Hằng.
Hắn cầm di động lên, La Thiếu Hằng gửi tới một tấm ảnh pháo hoa, đủ mọi màu sắc, lan toả trên không trung như một đoá hoa lớn, phía dưới tấm ảnh
còn có một câu tiếng Anh —— Miss you.
Cái này làm cho hắn nhớ tới lúc trước La Thiếu Hằng nói ‘Kiss you’ trong điện thoại, giọng nói dịu dàng, nồng nàn tình yêu.
Hình ảnh La Thiếu Hằng đỏ mắt kéo tay hắn ở Thuỵ Sĩ lại xông vào đầu. Từ
ngày đó, đôi mắt tuyệt vọng nhưng đong đầy tình cảm của người kia không
hề biến mất khỏi đầu hắn, mỗi lần nhớ lại đều làm cho hắn cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
—— Cậu ấy không phải như vậy, cậu ấy nên…
Nên thế nào thì Thẩm Mạc Thành không nói được, nhưng bản năng hắn cảm thấy người này không nên lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Rè——”
Điện thoại lại rung lên, La Thiếu Hằng gửi tới một tin khác.
—— Năm mới vui vẻ, ngủ ngon.
Cầm di động đứng trên ban công, gió lạnh bên ngoài khiến cho cảm giác hơi
ngà say bớt đi nhiều, hắn quẹt màn hình, ấn số của La Thiếu Hằng.
___
Chú thích:
(1) Cận hương tình khiếp: ý chỉ người xa quê lâu ngày trở về cảm thấy sợ.