“Thiếu Hằng cậu tỉnh lại đi, Thẩm Mạc Thành đã chết! Cậu muốn tự gạt mình bao lâu nữa đây”
“Anh ta đã chết, anh ta đã chết rồi!”
“Đã chết!”
“!!!” La Thiếu Hằng bật dậy từ trên giường, níu chăn thở dốc, điều hoà trong
phòng ở nhiệt độ rất thấp, nhưng trên lưng và trán anh lại có một lớp mồ hôi mỏng.
Đợi đến khi hít thở bình thường một chút, anh tựa lưng vào đầu giường, vươn tay bật đèn giường bên cạnh lên. Ngọn đèn màu cam
dịu dàng chiếu sáng quanh giường, mang đến chút ấm áp trong hơi lạnh của ban đêm, giúp anh không đến mức bị cảm giác lạnh lẽo trong mơ bao vây.
Bên tai như vẫn còn tiếng kêu gọi ầm ĩ, cảnh tượng trong mơ quá rõ ràng
chân thật, khiến cho anh dù biết là mơ nhưng vẫn không thể nào chịu đựng nổi.
Kể từ lần đầu tiên cứu Thẩm Mạc Thành trong con hẻm nhỏ gần trường học, giấc mơ này giống như một bộ phim quay ngược, chiếu lại quá khứ của bọn họ, mà anh đóng vai người xem, xem mình từ lúc nhỏ không
hiểu chuyện cho đến khi lòng đầy thê lương.
Mẹ không hề che giấu
vẻ mặt giận dữ, ném tách trà có hoa văn xanh xuống dưới chân, còn quẳng
một cái tát lên mặt mình, có cả cảm giác đau đớn khi bị móng tay đâm vào mặt, anh vẫn nhớ rõ tất cả, giống như là lại trải qua một lần nữa.
Chung quy anh cũng không được tính là một đứa con trai hiếu thảo, vì một
người đàn ông, anh ngỗ nghịch với người nhà đã dưỡng dục mình nhiều năm, phụ lòng kỳ vọng của cha và mẹ.
Vậy mà người kia lại không đi theo anh suốt đời.
Từ nhỏ lớn lên trong La gia, mỗi một lời, mỗi một hành động của anh đều có người đặc biệt dạy dỗ, từ nhỏ đã dạy anh phải làm gì, không nên làm gì, nên trở thành hạng người nào thì mới có thể phù hợp với thân phận trong La gia. Anh đã từng xem đó là khuôn phép để mình theo cả đời, không
quan tâm tốt hay không tốt, dù sao mười mấy năm qua đều như thế.
Nhưng anh thật sự không ngờ là mình sẽ gặp con người tên Thẩm Mạc Thành kia.
Sống chung với Thẩm Mạc Thành hai năm là khoảng thời gian vui sướng nhất,
đáng trân trọng nhất trong cuộc đời anh, ở bên Thẩm Mạc Thành, anh không cần lo ngại người bên cạnh, không cần theo nề nếp cũ, anh có thể không
hề kiêng kỵ mà hét to hay cười thật lớn, thậm chí còn có thể uống say
ngoài đầu đường, bởi vì sẽ luôn có người cõng anh về.
Vào thời gian đó, trong mắt thẩm Mạc Thành đã mất trí nhớ chỉ có một mình anh, cẩn thận đặt anh ở trên đầu quả tim.
“Thẩm Mạc Thành.”
La Thiếu Hằng thở dài, giơ tay đè lên vị trí con tim mình, từ từ nhắm mắt lại, miễn cưỡng nở một nụ cười tự giễu.
Rõ ràng là đã qua mười năm, Thẩm Mạc Thành đã đi mười năm, nhưng vì sao vẫn không quên được
Bởi vì trong lòng kháng cự khả năng này, từ đầu đến cuối anh đều không muốn mất đi mỗi một chút quá khứ của anh và Thẩm Mạc Thành, cho dù là vui
buồn hay là hợp tan, chỉ cần có liên quan đến người kia, anh sẽ không
muốn mất đi.
Quay đầu nhìn chiếc lịch để bàn xinh xắn trong ngăn
tủ bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên ngày tháng được khoanh tròn bằng bút
đỏ, trong mắt La Thiếu Hằng hiện lên đau thương nhàn nhạt.Thời gian qua thật nhanh, lại đến lúc thăm anh rồi.
La Thiếu Hằng vén chăn xuống giường, qua quýt rửa mặt rồi lấy chìa khoá xe ra ngoài.
Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, trên đường đến nghĩa trang ngoại ô chỉ có một mình chiếc xe của La Thiếu Hằng, có cảm giác hơi vắng vẻ hoang vu.
Đến nơi, anh dừng xe đi xuống, bảo vệ trong phòng canh gác nghĩa trang vừa mới chợp mắt nên không thấy anh đến.
Mặt trời mọc bị lớp mây xám che lại, sắc trời có vẻ tối, trong nghĩa trang
ngoại ô rất yên bình, xung quanh là mùi của sự an tĩnh, chỉ có cơn gió
nhẹ thỉnh thoảng thổi xào xạc.
La Thiếu Hằng dừng lại trước mộ
bia của Thẩm Mạc Thành, con tim đập như đánh trống sau khi bị giấc mơ
đánh thức cuối cùng cũng từ từ bình thường trở lại, ở trước mặt người
này, anh luôn có cảm giác yên tâm một cách khó hiểu.
Vươn tay
nhặt một chiếc lá trên mộ bia, anh cười với người trong hình, nói: “Em
đến thăm anh đây, đi vào giờ này có phải quá sớm hay không”
Người trong hình không thể trả lời anh, im lặng đứng hồi lâu, La Thiếu Hằng
tìm một chỗ ngồi xuống, vừa dọn dẹp cỏ mới mọc trên mộ bia, vừa nói: “Đã nửa năm không tới thăm anh, ngay cả cỏ trên mộ cũng mọc ra rồi, trước
đây đến rất thường xuyên, nhưng có người nói với em là sẽ làm phiền giấc ngủ của anh, em tin là thật, vì sợ anh ở bên kia thấy em sống không tốt lắm, nên cũng ít tới, cũng không biết như thế này có đúng hay không.”
“Có một thời gian rất dài em đều nằm đây mơ thấy anh, nhất định là anh rất
tò mò em mơ thấy cái gì về anh.” Dọn xong cỏ, La Thiếu Hằng ngồi xếp
bằng xuống, không hề để ý đến đất cát và tro bụi trên mặt đất, trò
chuyện giống như trước đây thật lâu hai người từng nói với nhau, “Nói là một thời gian dài, thật ra em cũng đã quên là bao lâu, đại khái là bắt
đầu từ khi anh đi, lâu đến mức đôi khi em còn không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thật.”
“Nhưng có thể mơ thấy anh cũng rất tốt,
không thì một ngày nào đó, nếu em quên mất dáng vẻ của anh thì phải làm
sao” La Thiếu Hằng vươn tay vuốt ve tấm ảnh trắng đen của Thẩm Mạc
Thành, cười nói, “Nếu em quên anh, anh có trách em không Còn anh, có
phải anh đã quên em rồi hay không”
Vẻ mặt người trong hình không có chút biểu cảm nào, hắn không thể nghe La Thiếu Hằng nói gì, càng không thể trả lời anh.
La Thiếu Hằng cũng không để ý, vẫn tiếp tục tự nói: “Lần nào tới cũng nói
mấy thứ này với anh, không biết anh có phiền không, nhưng phiền thì cứ
phiền, dù sao anh có thấy phiền thì em cũng không nghe được. Lần nào ở
đây em cũng nghĩ, biết đâu có một ngày nào đó, mở cửa ra là có thể thấy
anh trở về, nhưng không thể nào, đã qua nhiều năm như thế, sao anh còn
nhớ đường về được”
Nói đến đây, La Thiếu Hằng dừng lại, giống như đang đợi trả lời, ánh mắt có phần kiên cường nhìn người trong hình,
giống như nhiều năm trước.
Ánh mặt trời bị che phía sau mây đen,
bầu không khí trong nghĩa trang có vẻ áp lực lạ thường, mang theo cảm
giác nặng nề áp bách, khoảng cách âm dương là khoảng cách xa xôi nhất
trên đời, người anh mong chờ sẽ không đáp lại bất kì câu nói nào của
anh.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh của La Thiếu
Hằng cũng có một vết rạn, từ từ thu lại nụ cười trên mặt, lẳng lặng nhìn Thẩm Mạc Thành, âm thanh không ổn: “Anh thật sự quên sao Nên đã nhiều
năm như vậy vẫn chưa về.”
Xung quanh rất yên tĩnh, đáp lại anh chỉ có tiếng gió thổi trong nghĩa trang, khàn khàn, nghẹn ngào, giống như đang khóc.
La Thiếu Hằng dùng ngón tay tỉ mỉ miêu tả tấm ảnh trên mộ bia, đầu ngón
tay hơi run run, đau thương trong mắt gần như sắp tràn ra: “Thẩm Mạc
Thành, nếu lúc trước em đi với anh, có phải bây giờ em sẽ không khổ sở
như vậy” Anh chống một tay lên đất, nghiêng người về trước, hôn lên Thẩm Mạc Thành trong tấm ảnh trắng đen, dựa vào bia mộ, chậm rãi nhắm mắt
lại, khẽ nói, “Nhưng anh vĩnh viễn cũng không biết, còn lại một mình em
sống khó khăn bao nhiêu.”
Em mất mười năm chờ anh, lại giống như là đã qua hết cuộc đời em.