Sư Phụ, Lăn Ra Đây!
“Mật Mật tới rồi, tới nơi đăng kí rồi chúng ta mau vào thôi.” Liễu Ngưng Cầm hứng hở cầm tay ta kéo chạy vào bên trong.
Vừa vào bên trong Liễu Ngưng Cầm nhìn xung quanh rồi lại kéo ta đi tiếp,
vừa nhìn thấy người nàng liền ríu rít cả lên “Ca ca ta và bằng hữu muốn
đăng kí tham gia cuộc tuyển sinh lần này.”
“Tiểu cô nương thật
may mắn, trễ thêm một lát nữa là không thể đăng kí rồi.” Hắn nói xong
lại đưa hai tờ giấy cho Liễu Ngưng Cầm ý bảo ghi thông tin cá nhân mà để làm hồ sơ.
*.*.*.*
Mới giờ mão (5h-7h sáng) Liễu Ngưng
Cầm đã lây ta dậy, nào là phải chuẩn bị tinh thần để tham gia khảo luyện này nọ, quả thật nữ chính thật lắm mồm.
Ta mặc một bộ váy màu
tím, màu sắc ấy rất đẹp, vì không biết vấn tóc nên ta chỉ tết bừa một
kiểu tóc, tóc của ta rất đen, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào
vào, ánh sáng như nước lưu động phía trên.
“Oa, Mật Mật ngươi
thật xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân nha, mà nè kiểu tóc của
ngươi tuy quái dị nhưng nhìn rất đẹp, có thể làm cho ta như vậy được
không?” Liễu Ngưng Cầm nhìn ta bằng ánh mắt lấp lánh vô cùng đáng yêu,
khiến cho ta không thể nào từ chối nàng được.
*.*.*
Vừa
ra đến sân lớn thì thấy mọi người tụ tập lại rất đông, hình như là đang
bao quanh ai ở phía trong thì phải, nhưng chốc lát ta vừa đến thì mọi
người đều đổ dồn ánh mắt về phía ta, ta không có thói quen bị nhiều ánh
mắt soi mói như vậy quả thật khiến ta có chút ngại ngùng.
Đột
nhiên từ trong đám người có một cô nương xinh đẹp bước ra, nàng vận một
bộ váy màu hồng phía trên còn thiêu hoa mẫu đơn vô cùng tinh xảo, hình
như nàng đang tức giận mà bước về phía ta, còn chỉ tay vào mặt ta mà
hóng hách hỏi: “Nè ngươi là ai?”
Ta còn chưa trả lời thì Liễu
Ngưng Cầm đã lên tiếng: “Nhìn cô nương này cũng rất xinh đẹp nhưng nếu
so sánh với Mật Mật thì nàng ta vẫn thua xa..”
Những lời nàng
của Liễu Ngưng Cầm khiến tiểu mỹ nhân trước mặt ta tức chết, nếu như ta
có thể sử dụng đọc tâm thuật thì chắc chắn có thể nghe thấy nàng muốn xé nát gương mặt của ta ra, vì sao ta lại nghĩ như vậy ư? Vì ta biết nàng
là nữ phụ hách dịch mắt để trên đầu Lý Tuyết Sương.
Một hồi chuông vang lên cắt đứt suy nghĩ của ta, sau nghe hồi chuông mọi ngươi đều nhanh chân đi đến bên sân khấu lớn.
Vừa đến, ta nhìn lên trên đài thấy một tiểu soái ca khoảng tầm 20 tuổi, hắn vận bạch y trông rất tiêu soái, ta lại xoay người hỏi Liễu Ngưng Cầm
“Tiểu Cầm hắn là ai vậy? Trông rất tuấn tú.”
Liễu Ngưng Cầm lại
bày ra vẻ thông thái mà nói “Người phía trên là Linh Khúc bán tiên, mới
20 tuổi mà đã phi thăng rồi, rất tài giỏi…”
Đang nghe Liễu Ngưng
Cầm buông dưa lê thì tiểu soái ca kia lại lên tiếng “Đa tạ các vị đã
vượt đường xa đến đây, tại hạ tên là Linh Khúc, cuộc thi lần này do tại
hạ thay mặt tôn thượng chủ trì, bây giờ tại hạ xinh thông báo sơ qua nội dung của cuộc thi: Nội dung chia làm 4 ải sẽ sắp xếp độ khó tăng dần.
Đầu tiên các vị cần phải đi qua suối Thanh Hồn.”
“Đơn giản chỉ cần đi qua dòng suối vậy thôi ư? Vậy thì ải này ai mà chẳng qua được chứ.” Phía dưới mọi người lại nháo cả lên.
“Mọi người nên nghe tại hạ nói hết đã, nước Thanh Hồn sẽ rữa đi những sự ham muốn, dục vọng tầm thường của con người, nếu như trong lòng ai có chấp
niệm quá sâu thì chạm vào nước Thanh Hồn sẽ đau đến không tả nổi, nếu
không may còn bị tổn thương cả hồn phách.”
"Kinh đến vậy? Hèn gì
mà ta cứ nghĩ đi qua suối thôi có cần là một đề mục kiểm tra hay không,
thì ra là đang kiểm tra tâm tính của thí sinh." Lý Tuyết Sương lại bày
ra vẻ uyên bác mà thao thao bất tuyệt nói.
Theo danh sách mà từng người từng người lội qua suối thanh hồn, nhìn vẻ mặt của bọn họ trông
rất đau đớn. Có vài người vừa bước xuống nước thì lại thét lên, sau khi
đưa lên bờ thì chân họ nhìn rất kinh dị, cái gì mà suối Thanh Hồn ta
nghĩ nên đổi thành suối axit.
Còn cái này nữa, ta đến Thanh Quan
Sơn này để tìm nơi bảo hộ cho cái mạng nhỏ này, liệu đi qua suối thanh
hồn ta có bị đau khổ như những người kia không?
Càng lúc ta càng
lo lắng vì đã đến lượt Liễu Ngưng Cầm, quả thật như nguyên tác nàng đi
qua suối Thanh Hồn đó như đi qua một con suối bình thường.
“A mát quá… Thật mát Mật Mật mau xuống đây đi, thật sảng khoái.” Liễu Ngưng
Cầm vui vẻ dọc nước ở dưới suối còn không ngừng gọi ta xuống.
“Điềm Mật Mật.” Chỉ với ba từ này đã khiến ta toát cả mồ hôi mẹ mồ hôi con
nhưng vì cuộc sống muôn màu sau này ta đành liều vậy, có lẽ sẽ không đau lắm.
Ta vừa bước đến suối thì đột nhiên một thanh kiếm từ trên trời hướng về phía ta mà đâm tới.