Mộ Dung Thu Thủy hộc một ngụm máu phun lên bức tường màu đen, máu bắn khắp nơi, giống như một đóa hoa tường vi tuyệt vọng.
Hắn biết nước mắt của Đỗ Lương Dạ có ý nghĩa gì.
Ba năm trước, căn bản nàng có cơ hội một lưới bắt hết bọn hắn, nhổ tận
gốc, nhưng nàng lại không làm. Từ đó nàng không xuất đầu lộ diện nữa,
tin tức về nàng toàn bộ hư vô, bây giờ thời điểm này lại đột nhiên giống như lần trước, chứng minh rằng sự việc đến thời điểm quyết liệt nhất,
không còn đường lui nữa.
Trên đời này có một số việc ngay từ lúc
bắt đầu có thể không cần chú ý giữa lô gic và chứng cứ, mà chỉ dựa vào
trực giác, nhận thức về ý niệm trong một hỗn độn nào đó, hắn không cần
tìm chứng cứ từ người nào hay từ sự vật nào, hắn chỉ biết, Đỗ Lương Dạ
chính là người kia. Nhưng kỳ lạ chính là, dù biết vậy, hắn vẫn bướng
bỉnh tin tưởng nàng.
Hách Liên Vong Tuyết đã từng đánh giá, hắn
nói, Mộ Dung Thu Thủy bên trong sắc sảo, bên ngoài lại trầm tĩnh ôn hòa, bên trong thực sự tình cảm nồng nàn như lửa, nhưng ở phương diện nào đó lại ngây thơ, buồn cười.
Quả thật, về chuyện Đỗ Lương Dạ, hắn
chắc chắn gần như là ngây thơ buồn cười, nhưng trong lòng hắn, tại một
nơi mềm mại nhất, hắn vẫn tin tưởng nàng, cố chấp không có lý do gì.
Nếu như nói tin tưởng người mà mình yêu thương là ngây thơ, vậy thì, hắn có lẽ có một chút ngây thơ!
Mộ Dung Thu Thủy khẽ cười khổ, đấm lên tường, trên trán vì đau đớn mà chảy mồ hôi. Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu lên cánh tay,
chuyện cũ như màn kịch trên sân khấu tua lại ùn ùn kéo tới, rõ ràng như
mới hôm qua.
Hắn nhớ lại năm đó, Đỗ Lương Dạ thường chắp tay sau
lưng ngẩng cao đầu như nào, với một tư thái tươi tắn đi trên phố Lạc
Dương, đi tới dưới lầu Túy Hoa Âm hướng về cửa sổ của hắn bắn một viên
đá. Hắn nghe tiếng động liền ghé ra ngoài cửa sổ, thò đầu ra ngoài nói
chuyện với nàng, có gắng làm ra vẻ nghiêm túc, lại không thể khống chế
được biểu hiện vui mừng, có ý thức hoặc là vô thức. Nói chuyện hơn nửa
ngày, hắn bỗng phát hiện vị trí của hai bên có chút sai, vị trí đảo
ngược nhau. Cho đến giờ chỉ có thiếu niên thư sinh ở dưới hoa viên đi
vụng trộm với tiểu thư, chứ chưa nghe nói tiểu thư nhà nào lại chủ động
quyễn rũ thư sinh.
Hắn đem điều này nói với nàng nghe, vốn là nói
hài hước, ai ngờ nàng chỉ cười nhạt, vài ngày lại mất bóng, cho đến khi
hắn ruột gan rối bời, phiền não không chịu được, liền học theo cách nói
cảm khái của thiên hạ, là: lòng dạ của nữ nhân sâu như đáy biển, vô cùng khó dò!
Đỗ Lương Dạ có một tính kỳ lạ, nếu nàng tức giận, thì
tuyệt đối không được đi giải thích, giải thích thì càng khiến cho nàng
không vừa ý, trừ phi chờ nàng chủ động nguôi giận. Khi đó bản thân nàng
đã nghĩ thông suốt, nếu cảm thấy bản thân không đúng với đối phương,
ngược lại nàng còn xin lỗi người đó. Nàng cũng không biết e lệ, bất kể
nói nàng quyết tuyệt thế nào, cũng luôn luôn có cách dỗ dành hắn, làm
hắn đang giận cũng không thể giận nàng, chỉ có thể tự nhận mình không
may. Loại bản lĩnh da mặt dày này cùng với Vô Song quả thực là kẻ tám
lạng người nửa cân, vô cùng tương xứng. Cho nên, Vô Song mỗi khi làm
theo thế nói là tiêu chuẩn mới, rồi bình luận Đỗ Lương Dạ nói nàng có
nét mặt kín đáo, có chút khô khan. Nhưng đừng coi là vậy, những lời này
nghe lại giống như đang ca ngợi Đỗ Lương Dạ, kỳ thực chính là sự khoe
khoang của Vô Song, dù sao da mặt dày ở độ này, thì hắn vẫn hơn một
chút.
Những năm gần đây, mỗi khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ Đỗ Lương Dạ, hắn phát hiện trong ký ức sâu nhất của hắn lại luôn luôn là những
chuyện giận dỗi vụn vặt của hai người. Sau đó hắn ý thức được, là bởi vì Đỗ Lương Dạ ít bộc lộ thần thái dịu dàng của một nữ tử, nàng luôn luôn
hết ầm ĩ thì là cự nự, rồi lại quấn lấy hắn dùng giọng nói mềm mại nhận
lỗi với hắn, thực sự là vô cùng khả ái.
Sau này, hắn lại ý thức được rằng, sở dĩ Đỗ Lương Dạ hay giận dỗi, là vì nàng là một người kiêu ngạo.
Nếu là một người quá kiêu ngạo, sẽ có cuộc sống không tương thích với môi
trường xấu. Còn sự kiêu ngạo của nàng, là không phải bất cứ ai cũng có
thể lý giải được, có lúc thậm chí ngay cả lý giải của người khác cũng
không có gì kỳ lạ. Tính tình bướng bỉnh cố chấp như vậy quả thật khiến
người khác chán ghét, nếu là người khác, hắn cũng nhất định không quen,
nhưng là ở trên người Đỗ Lương Dạ, hắn lại thấy yêu mến. Đúng vậy, kiêu
ngạo như vậy, cuối cùng tương lai chính bản thân mình lại chịu thiệt
thòi.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt nàng trong sáng cùng với khóe
miệng bướng bỉnh gần như là ngốc nghếch kia, hắn lại thấy vô cùng yêu
thương nàng. Khi đó hắn muốn vĩnh viễn cưng chiều nàng, tuyệt không để
nàng chịu một chút thiệt thòi nào, thế nhưng người mà khiến nàng luôn
luôn chịu những thiệt thòi, lại luôn luôn chính là hắn.
Hắn nghĩ
bản thân mình thật là vụng về, hắn có rất nhiều câu nói dí dỏm vậy mà
cũng không nói được câu nào, thỉnh thoảng mới nói được hai ba câu, nhưng quy cho dùng vẫn không đúng theo cách của nàng, ngược lại cách này lại
không thích hợp với những người như nàng, ngay cả chính hắn cũng khó
hiểu. Có một ngày, trong thư phòng của Vô Song lộ ra một tờ giấy, trên
đó ghi chép chi chít các bài thơ Phật, có một câu nói về tình yêu vĩ
đại, hắn chẳng biết xấu hổ mà thấy ứng với mình…
Lúc đó tuổi còn
trẻ, chừng hai mươi tuổi. Cho đến lúc rời khỏi thành Lạc Dương, có một
thời gian hắn bình tĩnh tự suy nghĩ, xa cách một khoảng thời gian và
không gian, nhớ lại quá khứ hai năm ở Lạc Dương cùng với những việc vụn
vặt đó. Sau đó, hắn bỗng nhiên hiểu được, Đỗ Lương Dạ không hề tầm
thường.
Điểm này, sư phụ Khúc Lan không thể nghi ngờ là cũng nghĩ
vậy. Nhưng điều không ngờ chính là, hắn không hề tức giận. Dần dần, hắn
loáng thoáng hiểu sự tính toán của sư phụ – ý đồ lợi dụng tình cảm của
Đỗ Lương Dạ đối với hắn, trong tương lai một ngày nào đó để giết nàng –
về phương diện này, sư phụ luôn luôn mưu tính sâu xa.
Có đôi khi,
Mộ Dung Thu Thủy nghĩ hắn quả thực sống trong âm mưu. Bằng tư duy nhạy
bén và trực giác, hắn ít khi bỏ qua bất cứ chuyện gì, như tối hôm qua vụ tập kích thình lình xảy đến, hắn đoán hình như bọn họ chắc sẽ đến nên
đã sớm an bài, ung dung ngồi đợi kẻ địch tới.
Hai đội nhân mã
khoảng chừng hai mươi người đến, thân thủ rất khá, khí thế tàn nhẫn.
Đáng tiếc là địch sáng ta tối, cộng thêm mưa rền gió dữ khiến cho bọn
chúng luống cuống. Cho nên, bọn hắn hầu như không tốn chút sức lực nào
đã giết chết toàn bộ, lại dùng kịch độc hủ thi hóa cốt lợi dụng nước mưa rửa sạch mùi thối rữa. Vì vậy, tất cả vẫn như cũ, chỉ có lá cây bị gió
mưa làm rơi đầy dưới đất, biết đâu sáng sớm ngày hôm sau có ai đó đi qua hẻm nhỏ Hạnh hoa của Vũ Ca lâu cũng không hề phát hiện ra.