Bốn bề không còn tiếng ếch kêu đã yên tĩnh, chỉ còn lại vài tiếng côn trùng vang lên rả rích.
Mộ Dung Thu Thủy đạp nhẹ lên đám cỏ đi qua bờ sông bên kia tới đền miếu
phía trước, theo thềm đá chậm rãi bước lên, chỉ thấy bên trong tường đổ
nát, lá cây khô rụng đầy mục nát trên mặt đất, dường như đã rất lâu rồi
không có dấu chân nào tới đây.
Hắn đi xung quanh một vòng, đi ra
phía sau quan sát một hồi, rồi sau đó lại vượt qua bức tường trở về,
đứng ở bậc thềm phía trước cách vùng nước một khoảng rộng, nhìn sang
phía Tây đường phố bờ bên kia. Tuy chỉ cách một con sông, mà lầu quán
san sát đẹp mắt, phồn hoa náo nhiệt.
Hội Xuân lâu nằm ở phía Tây đường phố bên đó.
Trong nháy mắt sắc trời đã sáng. Mặt trời phía Đông đỏ rực rỡ, mặt trời đỏ
tròn to nhô ra từ đỉnh núi, tỏa ánh sáng khắp nơi, xa xa núi rừng, nhà ở giống như một màu vàng, thành Lạc Dương yên tĩnh đang chầm chậm trở
mình thức dậy.
Mộ Dung Thu Thủy đứng yên một lúc, sau đó dùng
khinh công theo bờ sông bay vút lên như tên bắn. Vì là sáng sớm nên
ngoài thành bờ sông một bóng người cũng không có. Hắn tìm được một bến
đò ở lưu vực sông chật hẹp, ngắt vài cây lau sậy chắn ngang, ném một cây xuống mặt nước sau đó phi thân nhảy lên, lúc cần đáp xuống thì lại ném
một cây khác, cứ như vậy liên tiếp vượt qua sông, thần không biết quỷ
không hay đi vào trong hẻm nhỏ ở thành Tây.
Nơi này đối với hắn rất quen thuộc như nằm lòng bàn tay.
Rất nhiều ngày nay, hắn liên tục ở trong thành tìm kiếm lối ra, nhưng chưa từng nghĩ thì ra tìm được lối ra ở đây.
Bất luận việc này có thành công hay không, bọn họ không thể tiếp tục ở lại
thành Lạc Dương, mà về mặt này không thể nghi ngờ là quan phủ sẽ đề
phòng vô cùng nghiêm ngặt, đại khái con đường này là duy nhất có thể an
toàn rời đi.
Chỉ là, con đường này có thực sự an toàn không?
Có trời làm chứng! Hắn vô cùng hận bản thân mình, hận sự cẩn trọng dè dặt
của mình. Nhưng, hắn phải như vậy, hắn phụ trách tính mạng của ba mươi
sáu huynh đệ cùng với số phận nhiều người khác, trách nhiệm nặng nề.
Hắn phải như vậy!
Ba năm trước đây, nhóm bảy người của Hứa chưởng môn bị giết một cách thần
bí ở Hạnh hoa thôn, không một người nào sống sót. Quan phủ dán bố cáo
khắp nơi, điên cuồng bắt người, dư luận xôn xao. Hắn và sư phụ Khúc Lan
bị ép ngay buổi tối ngày hôm sau phải rời khỏi thành Lạc Dương.
Từ Hứa chưởng môn và sáu gã thủ lĩnh quan trọng toàn bộ đều bị giết hại.
Phái Huyễn nguyệt kiếm ở Thục Trung liên tiếp bị quan phủ bao vây diệt
trừ, lúc đó thất bại hoàn toàn, môn hạ đệ tử chia năm xẻ bảy, thất lạc
chẳng rõ tung tích.
Lúc đó sự nghiệp phản Thanh đối với hắn và sư
phụ Khúc Lan mà nói là sự đả kích nghiêm trọng, bọn họ vốn dự định bắt
tay hợp tác với nhau, đội ngũ phản Thanh sẽ lớn mạnh hơn, nhưng hiện giờ chỉ là công dã tràng.
Vì thế, nhiệm vụ của Mộ Dung Thu Thủy càng ngày càng thêm gian nan.
Khúc Lan là sư phụ của hắn, có ơn bồi dưỡng chi ân với hắn, năm đó người
chết đầy đường, Khúc Lan sư phụ đã mang theo hắn trải qua cửu tử nhất
sinh mới có ngày hôm nay, hai người không phải là phụ tử, mà còn hơn là
phụ tử. Nếu lời sư phụ nói là thật, như vậy, hắn chính là nhi tử của Đại Thuận Vương, là người đứng đầu mọi người, gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Nói là phản Thanh phục Minh, vậy mà những người Vương gia đang tận sức
tranh giành lại hoàng thống thì không một ai coi Khúc Lan sư phụ vào
mắt. Vì vậy, Mộ Dung Thu Thủy bất đắc dĩ phải ngồi lên vị trí này, số
phận đứng ở đầu sóng ngọn gió, Khúc Lan sư phụ ở bên cạnh luôn chỉ bảo,
nghiễm nhiên trở thành thủ phụ nội các.
Hắn không muốn làm thủ
lĩnh anh hùng gì đó, nhưng hắn không có sự lựa chọn nào. Hắn không dám
tưởng tượng, nếu có một ngày, hắn nói với sự phụ: con không muốn làm
người đứng đầu, con mặc kệ. Sự phụ chắc là sẽ không lưu tình mà chặt bỏ
đầu hắn xuống, hoặc là phế hắn đi. Đây hoàn toàn là điều có thể, hắn đã
từng thấy sư phụ xử trí những kẻ phản bội như nào rồi. Một đao chém
xuống, máu tuôn như mưa bắn vào y phục của ông, ánh mắt ông như loài
lang sói đói ngoài cánh đồng hoang vu.
Không chút lưu tình nào!
Đương nhiên Mộ Dung Thu Thủy không hề sợ chết. Nhưng, hắn e ngại ánh mắt đau
xót bi ai của sư phụ, giống như một kẻ tiểu nhân không biết báo đáp, một người chẳng khác gì A Đấu (ví với kẻ bất tài), một người làm ông cực kỳ thất vọng. Đây là điều hắn không muốn thấy, cho nên, cho dù hắn không
nhiệt tình nhiệt huyết với sự nghiệp phản Thanh phục Minh, nhưng hắn vẫn toàn lực ứng phó, kiệt lực làm.
Cuộc sống là một điều rất khó
khăn, nó làm cho Mộ Dung Thu Thủy mọi việc đều cẩn trọng. Một người có
kinh nghiệm giang hồ nhiều năm, chắc chắn rất nhiều nguyên tắc mười phần đều bị phá vỡ.
Trong đó, cái mà Mộ Dung Thu Thủy lĩnh hội sâu nhất, chính là tính người.
Đương nhiên hắn không phải là nghi ngờ Đỗ Lương Dạ, nhưng hắn nghi ngờ phụ thân của Đỗ Lương Dạ – Đỗ đại nhân.
Ba năm trước, lúc phái người truy nã phản tặc, khiến cho thành Lạc Dương
xôn xao, gà chó cũng không yên, chính là vì Đỗ đại nhân này. Vậy thì,
trong tay ông ta rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu tin tức? Đối với mình, cùng
với quan hệ với Đỗ Lương Dạ, ông ta biết nhiều hay ít? Ông ta có thể lợi dụng ngay cả với con gái mình hay không?
Nói cách khác, con đường này có thể chỉ là một cái bẫy, chỉ chờ hắn nhảy vào?
Hắn trầm tư chuyển sang góc đường, hai ba bước liền đi bước vào khách điếm Phượng Phi.
Trong đại sảnh được quét tước rất sạch sẽ, có mùi hương thơm ngát, rõ ràng là hương liệu cao cấp. Trên bàn hai cây nến đỏ đã cháy gần hết, ánh nến
leo lét chập chờn, hai tên tiểu nhị còn đang tựa ở quầy hàng ngủ gà ngủ
gật.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng bước lên lầu, đứng trước
phòng mình một chút, sau đó đẩy cửa đi vào, cả người ngã lên giường ngay cả giày cũng không thèm cởi, cứ thế mà ngủ.