Trình Khả Lương cảm thấy buồn cười: “Sao lại thất vọng vậy?”
Không có mới tốt.
Bởi vì cô sẽ không nhận điện thoại, dù là tin nhắn hay cuộc gọi tới cô đều
trực tiếp từ chối --- Nghĩ thì nghĩ vậy, thật ra thì anh không liên lạc
với cô khiến cô bớt chút thời gian đấu tranh chính mình, nhưng lại xen
lẫn một sự buồn bã.
"Cô nói tôi bà tám cũng được, nhưng tôi và
anh Hào đều thấy cô và anh chàng mất trí nhớ đó không thành thì quả là
đáng tiếc, bởi vì cô với anh ta rất xứng đôi."
"Cực kỳ phiền phức đó.” Thừa dịp Tiểu Kiệt còn chưa kịp phản ứng, cô nói luôn: “Tôi phiền.”
"Grừ, không phải phiền mà là xứng, tứ thanh*!”
*Bốn thanh trong tiếng Hán, dùng để diễn tả âm tiết từ thấp đến cao. Ở đây
có thể hiểu là Tiểu Kiệt đang bộc lộ cảm xúc quá đà ~~~
"Nè, đừng có kích động nha.”
"Cô cũng có hỏi vì sao tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi đâu.”
"Hứa Ân Kiệt, sao hôm nay anh lại khác thường như vậy?” Trình Khả Lương cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình. Vì vậy, cô xoay ghế một góc
bốn lăm độ rồi nhìn Tiểu Kiệt: “Anh xịt nước hoa Gossip phải không? Sao
tôi ngửi thấy cái mùi của Gossip nhỉ?”
"Tôi đây cũng có chút tò mò, dạo này anh và Ny Ny thế nào rồi?”
Tiểu Kiệt lặng đi trong ba giây rồi gãi gãi cần cổ: “Chúng tôi quên nhau
trong chốn giang hồ rồi. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không ai nợ ai.”
Cô gật đầu.
"Còn đại ca Lương với anh chàng mất trí nhớ...”
"Chúng tôi cũng quên nhau trong chốn giang hồ. Từ nay về sau, nam lấy vợ, nữ theo chồng, không liên quan tới nhau.”
Tiểu Kiệt nhảy dựng lên: “Cô sao chép đáp án của tôi.”
"Tôi thực sự còn thê thảm hơn đó, em Kiệt à.”
Buổi sáng hôm sau ngày mà toàn bộ chân tướng bị vạch trần., lúc ra khỏi cửa, có một bảo vệ gọi cô, đưa cho cô một tờ giấy ghi chép, trên đó ghi tên
người gửi là quản gia của nhà họ Hạ, nói rằng cậu chủ của họ vẫn còn để
vài thứ đồ ở nhà cô, hỏi cô khi nào thuận tiện thì sẽ cho người qua lấy, hoặc là cô tự mình đóng gói rồi đưa qua chỗ bảo vệ cũng được
Đóng gói rồi đưa đến chỗ bảo vệ sẽ rất phiền toái, nhưng mà cô lại không
thích có người lạ bước vào cái tổ nhỏ nhà mình. Vì vậy, cô lập tức nhét
toàn bộ đồ đạc của Hạ Thiên Tễ vào trong một cái túi rác --- Trong nháy
mắt, cô rất muốn đổ luôn cát mà Bảo Thạch dùng, nhưng rồi lại bị con mèo phát hiện. Dường như nó biết cô muốn động đến cát* của nó, nó vội nhảy
vào cái chậu để bảo vệ địa bàn của mình, lúc đó cô mới từ bỏ ý định.
*Loại cát được làm riêng cho mèo. Con mèo lăn, ngủ, ở trong đó =))
Sao người ta lại không sản xuất túi rác trong suốt hoàn toàn vậy? Cô rất
muốn vứt mấy tấm ảnh tạp chí vào đó để cho anh mất mặt...
Không nên, có lẽ nên tặng tiền cho anh để làm quà, tốt xấu gì cũng từng là bạn ở cùng một nhà...
"Đại ca Lương, cô và anh chàng đó thật sự...”
"Thật sự không có gì hết. Ngược lại là anh, hôm nay anh rất là khác lạ đó?
Biết nhau lâu như vậy mà tôi lại chẳng hay anh là người bà tám đến thế.”
Tiểu Kiệt đơ người ra, sau đó mở miệng, nói với vẻ xấu hổ: “Nói thật với cô, tôi vẫn còn nghĩ tới Ny Ny đó. Tuy rằng tôi rất giận vì cô ấy gạt tôi, nhưng tôi lại cứ luôn nghĩ về cô ấy... Tôi cảm thấy mình
nên quên Ny Ny mới đúng, nhưng càng quên thì lại càng nhớ, nhớ những gì
cô ấy từng nói. Sau đó tôi lại nghĩ, nếu cô ấy chưa kết hôn, có lẽ chúng tôi sẽ có khả năng... Đôi lúc nhớ đi nhớ lại rồi đột ngột bình tĩnh,
phát hiện bản thân cứ như vậy mà... bị giật mình... Trạng thái này xảy
ra ít nhất hai ba lần một ngày, tôi chỉ là muốn biết người khác có bị
như tôi không...”
Trình Khả Lương nghe vậy thì rốt cuộc đã hiểu.
Cô đưa tay vỗ vai Tiểu Kiệt, an ủi: “Anh dùng tình cảm chân thành nên mới
có mong muốn đó. Chuyện này chẳng có gì lạ cả, tôi cũng mong thế thôi.”
Tiểu Kiệt nhìn cô, vẻ mặt mong chờ cô tiếp tục khuyên giải.
Thấy đối phương im lặng mong chờ, thôi, cô và Tiểu Kiệt dù gì cũng thân với
nhau hai năm trời, vả lại bên cạnh bọn họ cũng không có người khác, gần
đây lại có thêm một cái bàn năm mét ngăn cách, không sợ bị ai đó nghe
lén.
"Mong muốn ư, tôi từng nghĩ rằng, nếu anh ấy thật sự mất trí nhớ, lỡ anh ấy không nhớ ra quá khứ của mình, chúng tôi biết phải làm
sao? Thậm chí tôi cũng từng đắn đo suy xét, nếu anh ấy từ từ khôi phục
trí nhớ, tôi sẽ thích ứng với quá khứ của anh ấy thế nào? Nếu như thân
phận thật sự của anh ấy khiến tôi không thể tiếp nhận thì sao? Vả lại,
mấy ngày trước, lúc thu dọn đồ của anh ấy, tôi từng có ý nghĩ, phải chi
anh ấy nói ra toàn bộ sự thật cho tôi biết...” Cô vẫn luôn hy vọng sau
khi mình tốt nghiệp, có nhiều thời gian hơn, anh và cô sẽ đi xem phim
một bữa, kế đó sẽ đến bờ Bắc Hải* vui đùa.
* Bắc Hải (thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)
Thậm chí, cô còn nghĩ tới việc giới thiệu anh cho người nhà biết.
Trình Khả Lương cười cười: “Tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều giả thiết, chuyện
này không có gì xấu hổ cả, gặp điều buồn bã thì cứ khóc một hồi thôi,
sau đó lại cười vui vẻ.”
"Chuyện đó... vậy cô rất nhớ anh ta rồi.”
"Đây không phải là trọng điểm đúng không?”
Đây mới là trọng điểm đó: “Chỉ là rốt cuộc có hay không thôi.”
"Gruru, có!”
Tiểu Kiệt âm thầm chảy hai hàng nước mắt. Cậu chủ Hạ, cuối cùng thì tôi cũng giúp anh hỏi được rồi, chuyện anh đã đồng ý với tôi thì phải làm được
đó, không được đổi ý. Cuối năm nay, khi Hoàn Anh thu mua “Khai Sáng
Online”, anh nhất định phải để vị trí tổ trưởng cho tôi đó nha... ~vui
vẻ~
Đương nhiên Trình Khả Lương không biết não bộ Tiểu Kiệt đang
hoạt động hết công suất. Sau giây phút rống lên kia, cô lập tức quay trở về hình tượng một người chị, tiếp tục giảng giải: “Ý của tôi là, anh
cần phải bình tĩnh đối mặt với tình cảm mà mình phải trả giá. Đều do Ny
Ny không có phúc, anh không phải là người chịu tổn thất đâu.”
Trình Khả Lương trở lại chung cư Viên Mỹ. Cô lật xem bản ghi chép công việc
trong lúc lên thang máy. Thứ bảy, có hai học trò ở xa muốn luyện hội
thoại, kế đó thì Tiểu C sẽ bớt chút thời giờ để gặp cô --- Tiểu C là một cô gái mà cô quen từ trang web Tri Thức Du Học, cô ấy từng qua Anh Quốc học thiết kế, bây giờ có cả một nhãn hiệu thời trang riêng của mình.
Tiểu C đồng ý gặp mặt Trình Khả Lương để nói rõ hơn một chút về chuyện
du học và những điều khoản cần phải chú ý.
Cô hẹn đón Tiểu C ở
ga xe lửa Bắc Kinh. Tan học xong, cô đến “Genki Sushi”* để đặt cơm qua
mạng, sau đó mới qua Khai Sáng làm việc...
Cô gấp cuốn sổ ghi chép rồi ra ngoài, mở túi xách lấy chìa khóa. Trình Khả Lương chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một nhân vật khổng lồ đang ngồi chồm
hỗm trước cửa nhà mình.
Hạ Thiên Tễ mặc bộ quần áo mà ngày đó cô “nhặt” được anh. Nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười thật tươi.
Trình Khả Lương rất muốn nói với anh là "Cười cái rắm", nhưng mà cô cũng biết phản ứng tốt nhất bây giờ chính là không có cảm xúc nào cả.
Hít sâu, bình tĩnh.
Cô bước tới: “Anh ngồi như vậy thì tôi không có cách nào mở cửa được.”
"Câu nói đầu tiên của em lại là câu này.” Hạ Thiên Tễ có chút thất vọng:
“Anh vốn định chờ em nhào lên, cãi nhau ầm ĩ với anh một trận.”
Cãi nhau ầm ĩ một trận mới có thể hòa lại như trước.
Bây giờ Khả Lương bình thản giữ lễ với anh, điều đó chứng tỏ việc cầu hòa không dễ dàng như trong tưởng tượng.