"Trước đây cô đã từng nói, nguyện vọng trong tương lai là muốn xây dựng một
ngôi nhà tràn ngập tiếng cười, có nghĩ tới một chút kế hoạch tương đối
chưa?"
"Đương nhiên là có." Nói đến mơ ước, bỗng chốc Trình Khả
Lương trở nên hào hứng: “Muốn hai đứa con; mỗi tháng sẽ có một chuyến du lịch nhỏ, cả nhà cùng đi Hoa Liên ngắm biển, hoặc là đi cày ruộng vọc
nước; tôi muốn chụp thật nhiều hình, làm thành album, tôi muốn đứa nhỏ
được lớn lên trong rất nhiều yêu thương hạnh phúc. Còn nữa, tôi tuyệt
đối không làm thêm giờ, đứa nhỏ lớn lên rất nhanh, thoáng cái là bỏ qua
giai đoạn trưởng thành của tụi nhỏ; tôi hy vọng có thể biết bạn học của
tụi nhỏ, cũng hy vọng tụi nhỏ có thể mời bạn học về nhà chơi, tôi sẽ
khiến cho bọn nhỏ đều cảm thấy cha mẹ rất dễ chịu, sống chung với con
cái như là bạn bè, có thể chia sẻ tâm sự, nương tựa lẫn nhau, biết rằng
đó chính là người thân nhất của mình."
"Nghe rất tốt."
"Đương nhiên rồi, những thứ này chính là tôi phải quanh năm suốt tháng không
ngừng sửa đổi kết luận." Cô cười cười: “Bởi vì không thuận theo trí
thông minh tự nhiên, cho nên phải suy nghĩ trước các loại tình trạng cho tốt, đối với đứa nhỏ, tôi sẽ yêu thương nó, dạy nó, cưng chiều nó,
nhưng mà tuyệt đối sẽ không dung túng nó, dạy dỗ, nuôi dưỡng đều xem
trọng như nhau, còn nữa, tôi sẽ cho nó biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ đứng ở bên cạnh nó."
"Cô chưa nhắc tới người quan trọng nhất."
"Ừ. . . . . ."
Dĩ nhiên cô biết để sót một người, thế nhưng muốn cô nói như thế nào đây. . . . . .
Nhìn cô có chút ngượng ngùng, anh nói: "Căn cứ vào nguyên tắc công bằng, tôi cũng nói một chút."
Trình Khả Lương vội vàng lộ ra biểu tình "Chăm chú lắng nghe".
"Một nửa của tôi nhất định phải có công việc của chính mình."
Có cái yêu cầu này dĩ nhiên không phải vấn đề tiền bạc, mà là anh thật sự
đã thấy nhiều phương thức sống của các bà vợ giàu có, mua sắm, trà trưa, tụ họp, lại mua sắm, trà trưa, tụ họp, sau đó lại là mua sắm. . . . . .
Có vài người sẽ hâm mộ cuộc sống như thế, nhưng mà anh cảm thấy như vậy kỳ thật không tốt lắm.
Tựa như bác gái của anh, bởi vì quá rảnh rỗi, lại không quản được ông
chồng, cho nên lực chú ý đều đặt trên người con trai duy nhất Thiên
Tuấn.
Khi còn bé đưa đón là cần thiết, có lúc còn có thể ở lại
trường học ăn cơm trưa với anh ta, hoặc là ngồi ở sau phòng học chờ anh
ta tan học.
Sau khi lớn lên, Thiên Tuấn biết lái xe, ông nội mua
cho anh ta một chiếc xe thể thao Ferrari mui trần phiên bản giới hạn,
anh ta cũng rất may mắn rút thăm được chỗ đậu xe, cho nên học cùng
Trường Đại Học với anh ta thỉnh thoảng sẽ thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đậm sáng bóng ở trường học, thật sự rất khí thế, còn có thể thường
xuyên nghe được nữ sinh nói "Trường học của chúng ta lại có người lái
loại xe này" ... Sợ hãi than.
Trên lý thuyết, Thiên Tuấn hẳn là
sẽ phải nằm trong danh sách một trong những hoàng tử được mong đợi nhất, nhưng mà, bởi vì mỗi học kỳ bác gái sẽ có hai ba lần bất ngờ đến trường học, nói: "Mẹ vừa lúc làm việc ở gần đây, cho nên đến tìm con ăn cơm
trưa." : “Đây là mẹ mới vừa nấu xong, nghĩ rằng lạnh ăn không ngon, cho
nên đưa tới cho con." Những lần như vậy, mỗi lần đều làm cho Thiên Tuấn
trở tay không kịp, hơn nữa mỗi khi bạn học nói về Thiên Tuấn, thường
thường sẽ cộng thêm một câu ——"Mẹ của anh ta thường xuyên tới trường
học."
Có một lần, anh và Thiên Tuấn hẹn nhau cùng đi ăn cơm trưa, thuận tiện trao đổi một chút về thông tin du học, hai người mới vừa đi
ra cao ốc, liền nhìn thấy bác gái mặc một bộ trang phục mùa thu của
Chanel, xách theo túi xách Birkin ở giữa, đang nói chuyện với mấy người
học sinh.
Trọng điểm là, giọng nói còn không nhỏ.
Có thể
nghe được rõ ràng "Con cô học khoa cơ khí động lực, họ Hạ, Hạ Thiên
Tuấn, các con chắc biết nó, nó thường xuyên có tác phẩm tham gia triển
lãm, con cô từ nhỏ. . . . . ." Blah blah.
Anh nghe được cũng phải sững sờ, bác gái. . . . . . Anh có nghe Thiên Tuấn nói qua tình trạng
của cô, nhưng mà chính mắt thấy, cảm giác tương đối rung động.
Một học sinh xuất sắc khoa cơ khí động lực, lái xe thể thao mui trần, cộng
thêm khuôn mặt và điều kiện đều rất mê người, nhưng mà, một khi thấy mẹ
của anh ta can thiệp quá mức vào cuộc sống của anh ta, thậm chí còn đưa
đồ ăn tới trường học giúp anh ta, tùy tiện kéo người không quen biết nói về anh ta khi còn bé. . . . . . Cũng đủ để đánh giá anh ta từ cao phân
về không rồi.
Anh thấy Hạ Thiên Tuấn thở dài một cái.
Mà anh có thể nghĩ tới, chính là vỗ vỗ vai anh ta.
Bác trai bác gái không thích anh, nhưng anh và Thiên Tuấn cũng không có
loại kết quả "Có ngươi không có ta". Nói trắng ra, Hoàn Anh xác thực chỉ có thể cho một người không sai, nhưng hai người đều là cháu đích tôn,
hơn nữa còn là hai thế hệ thứ ba duy nhất, mặc dù ông nội có vẻ thiên vị anh hơn, cũng không thể tiếc lưu Thiên Tuấn lại—— hai người bọn họ đều
hiểu điểm này, cho nên sống chung với nhau cho tới nay cũng không tệ.
Có đôi khi Thiên Tuấn sẽ kể một chút về hành động không khống chế được của mẹ mình cho anh nghe, bọn họ tổng kết ra
nguyên nhân, chính là thế giới của mẹ anh ta chỉ có chồng con, không có
mình.
Mà khi chồng liên tiếp ngoại tình, mặc dù bà không muốn ly
hôn, nhưng vẫn mất đi chồng, lại không tìm được việc mình có thể làm, sự tình muốn làm, cuộc sống chủ yếu cũng chỉ có con trai.
Anh đồng tình với Thiên Tuấn, cũng đồng tình với bác gái.
Cảm thấy nếu như bác gái có công việc của chính mình, thí dụ như mở tiệm cà phê, hoặc là mở một cửa hàng chuyên bán túi xách hoặc là giày, không
cần đặt trọng tâm vào việc truy cứu mùi nước hoa trên người ông chồng,
hoặc là kỳ quái vì sao con trai có chuyện đều không nói cho bà biết, bà
sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, anh hy vọng vợ tương lai có
công việc cũng không phải vì chuẩn bị ngoại tình, anh chỉ là đơn giản
cho rằng cảm giác thành tựu sẽ mang lại cho người phụ nữ sự tự tin và
vui vẻ, một nữ chủ nhân tự tin và vui vẻ sẽ làm cho cả gia đình thêm
sáng ngời.