Giống như anh, lúc mới bắt đầu, anh chỉ là muốn tìm một chỗ để ở một thời
gian là tốt rồi, nhưng rồi dần dần, anh bị cách sống của cô làm cho hứng thú.Càng sống chung, anh càng thấy tươi sáng, sáng đến mức khiến người
ta khao khát hướng tới.
Hạ Thiên Tễ có cảm giác như chính bản
thân anh đang ái mộ cô – Trình Khả Lương đã hoàn toàn thu phục được loại công tử nhà giàu, miệng ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra như bọn anh.
Cô vừa học vừa làm, mỗi tháng đều gửi tiền cho Kiều Kiều; cô sống tiết
kiệm mà không quá khắt khe đối với bản thân. Điều quan trọng nhất là cô
sống có mục đích rõ ràng. Hơn nữa, dù lâm vào nghịch cảnh như vậy, cô
vẫn giữ được sự lạc quan yêu đời, luôn cố gắng hướng đến ước mơ du học.
Tất cả những điều đó, nếu đem ra so sánh, đám người các anh quả thực quá kém cỏi.
Tiệc tùng, xe sang, bạn gái xinh đẹp, ngày nghỉ thì bàn bạc nên đi nơi nào để trượt tuyết, bọn anh muốn gì được đó, nhưng chỉ
thiếu mỗi ước mơ và mục đích để phấn đấu trong đời.
Hạ Thiên Tễ rất muốn biết cái cảm giác tiến tới mục tiêu to lớn trong cuộc đời mình.
"Nếu có thể nói ra đạo lý như thế thì không gọi là tình yêu.” Anh nói.
"Tôi biết anh ta thích tôi, nhưng mà tôi không hiểu tại sao anh ta còn cố
gắng sau khi bị cự tuyệt đến nửa năm như vậy. Thật ra... trừ khuyết điểm về tính cách, điều kiện sống của anh ta rất tốt. Gia cảnh giàu có, dáng người lại đẹp, tính tình phóng khoáng, nụ cười tươi sáng như ánh mặt
trời. Chắng qua không phải cứ lấy chồng, ở cùng một chỗ, ăn ngon mặc đẹp là tốt, cũng không phải nhìn mặt nhau cười vui vẻ là tốt, tâm ý tương
thông còn quan trọng hơn. Nếu như cho rằng việc giúp tôi giải quyết các
vấn đề đã là việc vĩ đại, thứ tình cảm ấy sẽ rất khó để duy trì.”
"Cũng đúng." Hạ Thiên Tễ nhớ kỹ những lời cô nói.
Nói tóm lại, cô muốn một tình yêu ngang hàng, bình đẳng.
Cho dù đối phương thay cô giải quyết vấn đề tiền bạc, nhưng tình yêu giữa
hai người cũng phải giữ vững thế bình đẳng, ngang hàng như cũ.
"Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không thể
nào nói chuyện yêu đương được. Cho nên, việc anh ra vào cửa nhà tôi
chẳng hề can hệ đến ai cả. Anh không cần băn khoăn về người ái mộ tôi
hoặc là kiểu người tôi sẽ thích trong tương lai.”
"Tôi biết bây giờ cô bề bộn nhiều việc, nhưng mà chờ đến sau khi tốt nghiệp, không chừng cuộc sống của cô sẽ khá hơn đôi chút?”
"Nhưng mà cho dù bây giờ có người đồng ý đợi tôi sau khi tốt nghiệp, tôi cũng
không có cách nào tiếp nhận. Vả lại, một khi biết tâm ý của nhau, gặp
mặt, ước hẹn, không phải chúng tôi sẽ yêu nhau theo cách dĩ nhiên sao?
Muốn cùng nhau ăn cơm, muốn cùng nhau đi xem phim; đi Dương Minh Sơn*
ngắm hoa nở, hoa Du Đồng** tháng tư, mùa hạ thì đi ngắm biển ở Khẩn
Đinh*** ... Nhưng nhìn cuộc sống hiện giờ của tôi, đừng nói đến ngắm
biển mùa hạ ở Khẩn Đinh, ngay cả việc ngắm cảnh hoàng hôn đơn giản cũng
thật khó.”
* Dương Minh Sơn: Công viên Quốc gia Yangmingshan.
** Hoa Du Đồng: còn gọi là Trẩu Trơn, Tung, nguồn gốc từ Trung Quốc, ở Việt Nam còn gọi là Tung.
***Khẩn Đinh: Công viên quốc gia ở Đài Loan – Kenting National Park.
"Cho nên, hiện tại cô vẫn độc thân?"
"Ừ."
Rốt cuộc Hạ Thiên Tễ cũng hỏi ra điểm mấu chốt: “Cũng không có đối tượng để động lòng?”
"Tôi từng thích một người, nhưng chưa nói lời yêu.”
Trong lòng Hạ Thiên Tễ mừng thầm —— Nếu . . . Anh chính là mối tình đầu của cô... Việc này, việc này không phải rất tốt sao?
Một người có thể yêu nhiều lần trong cả cuộc đời, nhưng chỉ có một mối tình đầu duy nhất.
Hít sâu một hơi, Hạ Thiên Tễ cảm thấy mình có thể khống chế lại việc cười
trộm, cố gắng hết sức để giọng nói có vẻ tự nhiên, giống như đang tán
gẫu với bạn bè: “Là do người kia không tiếp nhận hay là cô không chịu
bày tỏ?”
"Thật ra thì chuyện này có chút phức tạp.”
"Tôi thích nhất là nghe người ta kể chuyện phức tạp.”
Trình Khả Lương bị anh chọc cười: “Nghỉ hè năm lớp mười hai, tôi đến Khai
Sang để nhận việc bên dịch vụ khách hàng. Tiền lương của kỹ sư rất cao,
họ thì có bằng kỹ sư nhưng tôi thì không, vì vậy tôi cũng chẳng mong gì
nhiều. Cho đến một ngày nọ, đột nhiên tôi phát hiện, thì ra có một kỹ sư nhỏ hơn mình một tuổi. Cậu ta tên là Lý Quốc Bang, học bổ túc ban đêm ở trường trung học.”
"Tôi rất kinh ngạc, lập tức chạy đi hỏi ông
chủ của mình, kỹ sư mà không có bằng cấp à? Ông chủ nói không cần, bọn
họ chỉ chú trọng vào năng lực. Tôi liền nghĩ, người đó nhỏ hơn tôi một
tuổi mà tiền lương đã gấp đôi tôi rồi, nếu như tôi cũng học được những
kỹ năng như cậu ta, không chừng tiền của tôi kiếm được sẽ càng nhiều ——
Mùa hè năm đó, cậu út tôi qua đời, một mình thím tôi nuôi bốn đứa nhỏ
rất khổ cực, tôi rất muốn giúp thím ấy.”
Hạ Thiên Tễ gật đầu một
cái, rốt cuộc thì anh cũng hiểu vì sao tiền lương của cô nữ sinh này
không thấp mà cách ăn ở lại đơn giản như vậy, giường ngủ không hề trưng
bày một vật phẩm xa xỉ nào, quần áo trong tủ cũng chẳng có cái nào là
hàng hiệu cả.
Đó là vì cô đang báo đáp công ơn nuôi dưỡng của chú út.
"Sau đó, tôi đi tìm Lý Quốc Bang. Hai người chúng tôi bàn bạc xong xuôi, cậu ta dạy tôi viết chương trình, tôi dạy cậu ta học anh văn. Khoảng chừng
một năm, sau khi đã quen với việc kèm nhau học hành, từ từ quen thuộc
lẫn nhau, dần dần phát hiện hai người rất giống nhau, đều tự lập bằng
chính sức mình... Về sau, anh cũng có thể tưởng tưởng rồi đấy?”
"Lâu ngày nảy sinh tình cảm?"
"Ừ."
"Nếu đã thích nhau, vì sao lại không tiến tới?”
"Tình yêu cần có thời gian để duy trì, nhưng chúng tôi đều không có thời
gian.” Trình Khả Lương khẽ mỉm cười: "Chúng tôi đều biết quyết định của
bản thân là đúng, chẳng qua đôi lúc đều sẽ cảm thấy nuối tiếc. Hai người biết nhau quá sớm, nếu như chúng tôi gặp nhau lúc khoảng chừng ba mươi
tuổi, không chừng khi đó sẽ có kết quả.”
"Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi?”
Cô suy nghĩ một chút: "Khoảng bốn năm về trước.”
Hóa ra cô là sinh viên năm cuối, năm nay cô hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn anh
sáu tuổi – rốt cuộc thì anh cũng biết tư liệu cá nhân cơ bản nhất của
cô: số tuổi.
"Nếu như bây giờ có một người thật tốt xuất hiện thì cô tính sao?”