"Đại ca không đoán ra sao?" Lý Noãn cười hỏi ngược lại.
Lý Văn suy nghĩ một chút, đuôi lông mày vừa động, nói: "Muội cho Giang đạo trưởng chỗ tốt huynh hiểu, là vì để ông ta giúp chúng ta nói chuyện,
nhưng tại sao còn phải cho những người khác lúa mì?".
"Đúng vậy
Noãn Nhi, đối với những người đó, chúng ta thật sự không cần thiết lấy
lòng, đều là người không giữ kín miệng, thôn Lý gia chúng ta, những
người vừa rồi là những người không có khẩu đức nhất." Tô thị kéo tay Lý
Noãn, dịu dàng nhỏ giọng khuyên nhủ, trong lời nói ẩn chứa không thích
đám người kia.
Mỗi thôn, luôn có một ít người thích xen vào
chuyện của người khác, mặc kệ trong thôn xảy ra chuyện gì, bọn họ đều
thích tới thò một chân vào, tham gia náo nhiệt, làm dụ dỗ, nói mát, vớt
điều tốt, hơn nữa phần lớn là gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Những người này, tục xưng là thoại bả nhi*.
Thoại bả nhi là nghề nghiệp hành vi thường ngày, so với nghe tiếng gió đoán
trời mưa lắm mồm mà nói, ưu điểm lớn nhất của thoại bả nhi là nếu như
không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không dễ dàng mở miệng truyền
cho người ngoài, nhất định phải thấy chứng cớ, hoặc tự mình đi tìm hiểu
ngọn ngành, đây chính là nguyên nhân những người thoại bả nhi đặc biệt
thích tham gia náo nhiệt.
Nhưng nếu để cho những người này bắt
được một chút đầu mối, hoặc là thấy được chứng cớ thực tế, bọn họ sẽ là
không kiêng kỵ bàn về người tốt kẻ xấu, tiếng người thị phi, ngoài miệng không mang ra cửa, thêm dầu thêm mỡ không thiếu được, lòng trách nhiệm
hoàn toàn không có, lợi hại hơn lắm mồm ba phần, nói trắng ra là, những
người này không tim không phổi.
Chính vì vậy, Tô thị mới có thể nói những người kia không kín miệng, không có khẩu đức.
Thật ra thì Tô thị là người rất thân thiện tốt bụng, đổi lại trước khi Lý
Noãn chưa tự sát, bà chưa bao giờ nói người khác như vậy, hôm nay nói ra lời này, đã coi như vô cùng hiếm thấy rồi.
Chỉ là dựa vào ánh mắt của Lý noãn, những lời này là trụ cột hiếm thấy.
Nếu như xây dựng thôn này thành một triều đình nhỏ, như vậy thì thoại bả
nhi tương đương với lời nói của quan viên trong triều đình nhỏ. Bọn họ
nói chuyện quá không chịu trách nhiệm, nhưng tuyệt sẽ không vô duyên vô
cớ thêu dệt bậy bạ, nói ra lời khoa trương, tất cả đều có dấu vết mà lần theo. Nếu có thể nắm chặt được đám người này, đó không thể nghi ngờ là
nắm giữ hướng phát triển dư luận của cả thôn.
Chỉ cần có thể nắm
giữ những người kia là quá tốt, nàng còn muốn nghĩ cho mình, cho đứa bé
một danh tiếng, cho nên cũng không phải là người ngốc nói mê nữa rồi.
Tô thị cứng rắn nói xong, Tương thị đi tới bên cạnh ba người, cũng khuyên
nói: "Nha đầu Noãn Nhi, mẹ con nói không sai, những người kia đều là
người vô tâm, ‘đâu không ngừng’ người khác."
Đâu không ngừng, chính là không gói được, không giấu được, ý ở nơi này là không trốn được.
Lúc nãy, những thôn dân kia mới vừa vào không lâu, Tương thị đã tỉnh, dĩ nhiên biết chuyện xảy ra bên ngoài.
"Tương đại thẩm, làm bà thức rồi." Tô thị nhìn thấy bà, cũng có chút áy náy nói.
Tương thị lập tức không đồng ý nói: "Nói gì đánh thức với không đánh thức,
nếu không phải các ngươi chứa chấp, bà già ta bây giờ còn không biết
đang bị đói rét ở nơi nào nữa, không tồn tại những thứ kia."
Lý Noãn và Lý Văn trao đổi ánh mắt, cũng hài lòng với biểu hiện của Tương thị, trên mặt đều mang nụ cười.
Tương thị lời nói rất thật, Tô thị nghe hết sức hưởng thụ, không nhịn được
cười nói: "Đúng, chúng ta đều là người một nhà, không tồn tại những thứ
kia."
"Bà già ta đây và Nguyên Nhi có thể gặp được các ngươi, đời này cũng coi như có phúc." Tương thị không nhịn được cảm khái, có chút
chua xót, hơn nữa là cảm động.
Tô thị vội vàng nhẹ giọng khuyên
giải an ủi: "Tương đại thẩm, người tốt được điều tốt, đây đều là ông
trời sắp xếp, chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nữa."
Đối với việc gặp phải Tương thị, tối ngày hôm qua Tô thị đã nghe Lý Noãn nói, trong lòng rất đồng tình.
"Mẹ, Tương bà bà, các ngươi mau vào đi rồi nói chuyện, trời đang rất lạnh,
trong sân làm người ta cảm thấy lạnh lẽo." Thấy đề tài bị chuyển hướng,
Lý Noãn cười nhắc nhở một câu, cũng không tiếp tục lời nói như lúc nãy
nữa.
Có một số việc, trong lòng nàng nắm chắc được, Tô thị và
Tương thị nói như vậy đều là quan tâm nàng, nàng biết là đủ rồi, không
cần phải đi phản bác.
"Đúng, chúng ta đi vào trong rồi nói." Tô
thị cũng không giỏi về việc mang oán, cộng thêm hiện tại Tương thị ân
cần, thì quên mất không vui vừa rồi, lôi kéo Tương thị đi vào trong nhà.
Nhìn hai người vào nhà, Lý Noãn lại nhắc nhở một câu: "Mẹ, cơm đã nấu xong, đang hâm ở trong nồi."
"Aizz, biết." Tô thị ở trong phòng đáp một tiếng, lại nhỏ giọng nói chuyện với Tương thị, giữa hai nữ nhân, luôn có chuyện nói không hết.
Lý Noãn không nhịn được cười, sau đó quay đầu nhìn Lý Văn nói: "Đại ca, chúng ta đi lên núi thôi, trời sắp sáng choang rồi."
"Chúng ta không cho những người kia lúa mì hả?" Lý Văn nhẹ giọng hỏi, hắn cũng sẽ không tùy tiện nói gì.
"Chúng ta chỉ nói muốn đưa, cũng không nói đưa ngay bây giờ mà?" Lý Noãn nháy
mắt mấy cái, hạ thấp giọng hỏi ngược lại. Quả thật Lý Văn tỉ mỉ trầm ổn, ở trên mặt đối nhân xử thế, còn thiếu sót một chút độ lửa.
"Không đưa ngay bây giờ?" Lý Văn có chút kinh ngạc, không nghĩ ra nguyên nhân, liền dứt khoát hỏi "Nhị muội, theo ý của muội là, nên đi đưa khi nào?"
Lý Noãn cười nói: “Đại ca, chúng ta tặng đồ cho bọn họ, cũng không phải là thiếu đồ bọn họ, nếu hiện tại lập tức đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ cảm
thấy mình là đại gia, cho dù nhà chúng ta giàu có, cũng phải lấy lòng
bọn họ, không chừng bọn họ sẽ nói ra những chuyện gì nữa đấy.”
"Chuyện này. . . . . ." Lý Văn cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu nói, "Quả
thật là đạo lý này, vậy nhị muội cảm thấy ta nên đưa lúa mì qua lúc
nào?"
Lý Noãn nói: "Theo suy nghĩ của muội, hiện tại chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, chờ chậm một chút, chúng ta rảnh rỗi rồi,
bọn họ cũng nóng lòng chờ, sẽ đưa lúa mì qua, hơn nữa nhất định phải đưa nhiều hơn hai cân một chút, như vậy bọn họ mới cảm thấy, chúng ta tặng
đồ cho bọn họ thuần túy là từ hào phóng, cũng không xem chút lúa mì kia
quan trọng, trong lòng bọn họ sẽ có cảm nhận khác."
Lý Văn hơi
sững sờ, lập tức hiểu được, không khỏi cười nói: "Vậy huynh có nên nói
một câu: ‘Ăn cơm tối nên thiếu chút nữ quên mất chuyện này’ không?"
Không thể không nói, Lý Văn cực kỳ thông minh, giống như một khối ngọc thô
còn chưa được mài dũa, chỉ cần có người khám phá cộng thêm thêm chút mài dũa, là có thể từ trong bình thường bộc lộ tài năng.
Vẻ mặt Lý Noãn nghiêm túc gật đầu nói: "Những lời đại ca nói thật hay, nhớ đến lúc đó nhất định phải nói."
Nói xong, bản thân không nhịn được nở nụ cười.
Lúc này, mặt trời sáng sớm đã bắt đầu mọc, Lý Noãn và Lý Văn cõng gùi trên
lưng, bên trong có sợi dây, còn có xiên sắt, cái cuốc lộn xộn lung tung, còn có mấy bao bố, hai ống trúc đựng nước, đang không nhanh không chậm
đi lên núi.
Trên đường núi, Lý Noãn nói suy nghĩ của mình về
những người thoại bả nhi kia cho Lý Văn nghe, giờ Lý Văn mới hiểu được
nguyên nhân đưa lúa mì thực sự.
Có lẽ một lần hai lần đưa chỗ
tốt, không thể để cho những người thoại bả nhi kia nhớ, thiên vị bọn họ, nhưng dù sao bắt người tay ngắn, ăn thịt người nhu nhược, nhiều thêm
mấy lần như vậy, lại dùng một chút thủ đoạn khéo léo, sẽ không sợ cái
miệng bọn họ không đi vào khuôn phép.