Thủy Tư Tĩnh cười
lạnh một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng khẽ vỗ, bàn tay của Thiên Mị đang giữ
chặt Hoành Ngọc nhanh chóng văng ra."Người của Bách Lý Sơn trang ta, khi nào đến phiên ngươi thay hắn làm chủ!".
Hoành Ngọc chợt xoay
người, mặt đầy vẻ không thể tin. Thiên Mị lại tức giận vô cùng, gấp gáp
đến nóng nảy. Thủy Tư Tĩnh đã điểm huyệt hắn, nên không thể nào động
đậy.
"Tổ mẫu!", Bách Lý Triệt vội kêu lên, *** lời này quả thực
mạnh mẽ, mang tính chất thông báo rõ ràng rằng Hoành Ngọc là người của
Bách Lý Sơn trang.
Hoành Ngọc không ngừng run rẩy, khóe mắt lần đầu tiên rưng rưng, nhìn Thủy Tư Tĩnh: "Con... con!".
Thủy Tư Tĩnh bèn thở dài, đứa nhỏ này, trong lòng vẫn là không bỏ xuống được: "Tiểu tử, mau đến U Cảnh thôi."
"Vâng!", Hoành Ngọc ra sức gật đầu, lần này hắn đi làm việc nghĩa nên không được chùn bước. Lúc gần đi còn liếc nhìn người bên cạnh: "Thiên Mị, hắn?"
"Ngươi lưu luyến hắn sao?".
Hoành Ngọc lắc đầu, đáp: "Hắn đã cứu con!". Đây là sự thật, hắn không thể phủ nhận. Thủy Tư Tĩnh liền gật đầu, nói: "Ta sẽ không làm khó hắn. Mau đi
đi!".
Hoành Ngọc cứ thế rời đi, đi không rõ nguyên do, ít nhất ở
trong mắt Đường Mẫn là như thế. Nhìn lại tình huống trong đại sảnh hiện
tại vô cùng quỷ dị.
Thủy Tư Tĩnh xoay người, đi tới vị trí ban
đầu của Bách Lý Triệt, ngồi xuống. Nhìn mỗi người đang có mặt trong sảnh đường, thu hết biểu hiện của tất cả vào trong mắt. Chuyện Hoành Ngọc,
đích thân bà sẽ xử lý. Nhưng trước mắt, còn có chuyện quan trọng hơn
phải giải quyết.
"Mẫn nhi!", Thủy Tư Tĩnh ôn nhu lên tiếng, khiến cho Đường Mẫn lập tức nổi da gà khắp người, đúng là mặt nạ hổ, mới vừa
rồi hung dữ với Hoành Ngọc như vậy, hiện tại lại giả bộ đối tốt với
nàng.
"Mẫn nhi, về thân thế của ngươi, ta cần điều tra một chút. Nhưng có chút chuyện, muốn ngươi tự mình xác nhận!".
"Chuyện gì?", đây mới chính là điều nàng muốn nghe, Đường Mẫn vểnh tai, mặt đầy mong đợi. Thủy Tư Tĩnh dừng lại một chút, quay sang nói với Bách Lý
Triệt: "Mời Nhị vương gia ra ngoài kia, khoản đãi cho thật tốt!".
Bách Lý Triệt gật đầu, kéo Thiên Mị rời đi. Lúc rời khỏi còn nhìn chăm chú Đường Mẫn một lát, tiểu cô cô của hắn, sẽ trở về sao?
"Đi theo ta!", Thủy Tư Tĩnh đứng dậy, vẫy tay nói với Đường Mẫn. Đường Mẫn
chạy nhanh như một làn khói chạy tới gần phía trước. Thân thế của nàng
có gì bí mật, lập tức sẽ sáng tỏ sao?
"Đợi chút!", Quân Mạc Ly
ngăn hai người họ lại, kiên định nhìn về phía Thủy Tư Tĩnh, lên tiếng:
"Ta cũng đi cùng". Với động tác vừa rồi đã để hắn nhận rõ một điều, kể
cả có liều mạng, hắn cũng không phải là đối thủ của bà lão này.
"Có thể!", Thủy Tư Tĩnh trả lời, vốn dĩ bà cũng không có ý định ngăn cản
hắn, muốn đi cũng được. Phu quân của Mẫn nhi muốn biết chuyện của thê tử mình không có gì sai. Huống chi, vừa liếc mắt liền biết tình cảm của
hai người họ rất tốt.
Được Thủy Tư Tĩnh dẫn đường, ba người họ dễ dàng xuyên qua Bách Lý Sơn trang, những trận pháp hư vô kia toàn bộ
đều bị hóa giải. Đường Mẫn biết, trận pháp của Bách Lý Sơn trang này vô
hình có ở khắp nơi, điểm này A Ly đã nói cho nàng biết.
Sơn Trang rất lớn, Thủy Tư Tĩnh dẫn Đường Mẫn đi qua núi giả ở tiền viện, vòng
đến hậu viện trong rừng, cuối cùng dẫn bọn họ đến trước mặt một núi đá u ám.
"Nơi này?", Đường Mẫn ngước nhìn núi đá thật cao, nơi này có thứ gì hay ho chứ.
Thủy Tư tĩnh tiến lên một bước, vươn tay chạm vào ngọc thạch xanh biếc trơn
bóng. Sau một hồi lục lọi, liền ấn xuống, khe núi thạch bích đột nhiên
nứt ra, xuất hiện một cánh cửa.
"Vào đi, có lẽ đáp án đang ở bên
trong!". Thủy Tư Tĩnh nhìn về phía Đường Mẫn nói, tựa như cũng đang thì
thầm với bản thân mình. Đáp án, đang ở bên trong.
××××××
Con đường tối đen như mực, không có một tia sáng nào lọt vào. Bên trong
không có nến chiếu sáng, tất cả đều là một màn đen mịt mù.
"Oái!", bị trượt chân, Đường Mẫn lập tức ngã xuống, đá nhọn sắc bén phía dưới
đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Ngay lúc đó, nước mắt liền lũ lượt xông
ra.
"Ui, cái địa phương tồi tàn gì thế này. Ngay cả chút ánh sáng cũng không có."
"Mẫn nhi!", Quân Mạc Ly đỡ lấy Đường Mẫn, đưa tay gạt đi những mẩu đá vụn
trong lòng bàn tay nàng, an ủi: "Cố nhịn một chút, lập tức liền đi qua.
Lúc này không thể đốt lửa, nếu không sẽ gây ra hàng lợt phản ứng, núi đá này hết sức nguy hiểm, phải cẩn thận."
Thủy Tư Tĩnh thầm than
thở, vừa nghe câu nói kế tiếp, thiện cảm đối với Quân Mạc Ly tăng lên
rất nhiều. Đứa nhỏ này hiểu biết không ít, mới vừa vào không bao lâu,
liền nắm rõ nguyên lý. Mẫn nhi có phu quân như thế, thật là chuyện đáng
mừng!
Phu thê họ ở phía sau khe khẽ nói chuyện, Thủy Tư Tĩnh ở
phía trước dẫn đường, ước chừng qua một khắc thì mơ hồ có thể nhìn thấy
ánh sáng ở đằng trước.
"Đến rồi!". Thủy Tư Tĩnh nhìn ánh sáng
phía trước lên tiếng. Đường Mẫn sững sờ, đến rồi, nơi ánh sáng phía xa
xa kia có thứ bọn họ cần tìm sao?
"Đây là đâu?", Đường Mẫn nhìn
dòng nước trong suốt chảy róc rách, còn cả hương hoa thơm ngát bay tới
nữa. Cảnh sắc hiện tại, đã hoàn toàn không giống với Bách Lý Sơn trang,
chẳng lẽ bọn họ đã ra khỏi chỗ kia?
"Không phải đâu!". Thủy Tư
Tĩnh lập tức lên tiếng dập tắt suy đoán của Đường Mẫn, nơi này vẫn ở
trong Bách Lý Sơn trang: "Nơi này là chỗ nào ngươi không cần quan tâm
làm gì, mau đi theo ta!". Thủy Tư Tĩnh dẫn Đường Mẫn đi tới một căn nhà
gỗ nhỏ, bên trong đều là các bộ sách đa dạng, còn có bức họa. Giống như, Tàng Thư Các!
Đường Mẫn tự mình suy đoán, nơi này không khác
Tàng Thư Các là bao, chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi. Sau đó mở một quyển
sách ra, nhất thời không thể dời mắt. Những sách này, đều là những tuyệt tích đã ít lại càng ít, nhưng Bách Lý Sơn trang lại có! Vội vàng lật
xem những sách khác, nhìn mỗi một quyển tâm nàng càng trầm thêm một
phần, đến cuối cùng trực tiếp chết lặng.
Tàng thư ở này thật sự khổng lồ, hơn nữa, còn cực kỳ trân quý. Tùy tiện cầm đi một quyển đều là giá trị liên thành.
"Tới đây!", Thủy Tư Tĩnh gọi Đường Mẫn, trên tay cầm một món đồ bằng ngọc,
mà ngọc này, xanh biếc trong suốt, dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi
rực rỡ.
"Đưa tay ra!", Thủy Tư Tĩnh đặt ngọc trên tay Đường Mẫn,
ra lệnh cho nàng nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm thụ khối ngọc này. Đường Mẫn
không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Chất ngọc ấm áp, làm tâm nàng từ
từ nóng lên, thậm chí còn nóng bỏng. Nàng nóng đến phỏng tay, muốn hất
ra, nhưng tay lại bị Thủy Tư Tĩnh cố trụ, không thể động đậy.
"A, không được, thật là nóng!". Đường Mẫn đau đớn kêu thành tiếng.
"Nhịn một chút, lập tức sẽ tốt!". Thủy Tư Tĩnh vươn một cái tay khác ra,
truyền nội lực vào trong cơ thể Đường Mẫn, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Đường Mẫn lại cảm thấy toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, đau đớn trên tay đã biến mất, nhưng cả người lại rét lạnh khác thường.
"Lạnh. . . . . ."
Trán Thủy Tư Tĩnh cũng lấm tấm mồ hôi, cuối cùng vẫn bị một sức lực vô hình
trong cơ thể Đường Mẫn ngăn cản trở lại. Hai người bị bắn ra, Đường Mẫn
rơi xuống thấp, cả người lạnh đến tím bầm.
"Lạnh!"
"Mẫn nhi!", Quân Mạc Ly lập tức ôm lấy Đường Mẫn, bị hàn khí đâm vào da bỏng rát. Khí lạnh trong cơ thể Mẫn nhi thật quá mạnh!
"Thật không ngờ, hóa ra là như thế. Ha ha. . . . . .", Thủy Tư Tĩnh cười ra tiếng, lầm bầm nói nhỏ.
"Mau cứu nàng ấy!", Quân Mạc Ly lập tức truyền nội lực vào trong cơ thể
Đường Mẫn, nhưng lại không hề có tác dụng, liền không nhịn được quay
sang Thủy Tư Tĩnh rống to. Chính vì bà ta nên Mẫn nhi mới phải chịu hành hạ như thế. "Nếu Mẫn nhi có chuyện gì, thì Bách Lý Sơn trang nhất định
phải chôn theo!".
Quân Mạc Ly ôm lấy Đường Mẫn đi ra ngoài, bước
chân vội vã, khi cánh cửa cứng rắn khép lại. Lời nói không lớn không nhỏ của Thủy Tư Tĩnh đúng lúc bay vào tai hắn.