Không có mừng rỡ như điên, không có đắc ý
vênh váo, Thiên Mị nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác, nụ cười khóe miệng không ngừng mở rộng, cứ như vậy lẳng lặng cảm thụ được đứng cũng Hành
Ngọc trong một phòng yên tĩnh.
Chân trời từ từ sáng dần, mặt trời đỏ rực đột nhiên nổi lên, chiếu sáng cả chân trời.
"Hành Ngọc?" Thiên Mị khe khẽ mở miệng, đánh vỡ yên tĩnh. Hành Ngọc thu lại
ánh mắt, "Ừ." hắn (Thiên Mị) chờ hắn (Hành Ngọc) mở miệng.
Hai
người đều hiểu, loại quan hệ này giữa bọn họ đã phá vỡ, trước khi Hành
Ngọc thanh tỉnh Thiên Mị bắt mạch cho hắn, trong nháy mắt đó hắn liền
hiểu rõ, hắn cứu hắn, sẽ không khống chế được hắn.
Nội lực hùng
hậu trong cơ thể Hành Ngọc, chạy khắp kinh mạch, không ngừng chữa vết
thương của hắn hơn nửa năm trước. Tỉnh lại, nghĩa là hắn đã khỏe. Thiên
Mị cười khổ, nếu biết cứu hắn sẽ làm hắn rời mình, sao hắn có thể cứu
được?
Tiếng bước chân phía sau nhẹ nhàng cắt đứt suy nghĩ của
hắn, cuối cùng cũng thoải mái. Cứu, coi như sớm biết như thế, hắn vẫn
làm việc nghĩa không chùn bước!
"Tính toán của ngươi?" Thiên Mị
thở dài, vẫn mở miệng hỏi. Hắn không phải "Bạo Quân", nếu hắn không
muốn, hắn tuyệt không ép. Huống chi, hắn cũng không giữ được.
"Rời đi." Hành Ngọc kiên định trả lời, nửa năm ở trong phủ Thiên Mị, hắn
không biết hắn bỏ lỡ cái gì, cũng vô tri vô giác lựa chọn quên lãng.
Nhưng nử tử kia xuất hiện, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo để hiểu, hắn phải trở về.
"Ngày mai, ta đi." Hành Ngọc nói đơn giản, coi như là
giao phó với Thiên Mị. Hắn không biết nên nói gì với nam nhân này, tất
cả lời đến khóe miệng đều là khổ sở.
Nửa năm trước Thiên Mị cứu
hắn, lại coi hắn như nam sủng cưng chiều ở bên cạnh, hắn mất đi tự do;
nửa năm sau hắn vừa cứu hắn, lại hỏi hắn có tính toán gì không.
Cảm tạ sao? Hắn không có.
Hận sao? Hắn không rõ ràng lắm.
Cho nên, hắn cho phép Thiên Mị là tồn tại đặc biệt trong 17 năm cuộc đời hắn.
××××××
Lúc Thiên Mị trở lại biệt viện đã là giữa trưa, Liệt Tuyệt đã đợi ở cửa ra
vào, không ngừng qua lại, gương mặt lo lắng. Thiên Mị sững sờ, mới chợt
hiểu nhớ tới chuyện mình giao phó Liệt Tuyệt. Ở viện Hành Ngọc một đêm,
ngược lại trí nhớ giảm bớt không ít.
"Đi vào." giọng điệu lạnh
lẻo, không nổi lên một ít gợn sóng, Nhị vương gia ngoan tuyệt lãnh mị ,
lúc này mới phải Thiên Mị mọi người quen thuộc.
Tâm Liệt Tuyệt lộp bộp một tiếng, lâu rồi Vương Gia chưa từng như thế, chẳng lẽ. . . . . .
"Hả?"
"Thuộc hạ biết sai." Liệt Tuyệt lập tức hồi thần, không hề phỏng đoán ý định
vương gia, có thể để Vương Gia biến hóa to lớn như thế, chắc hẳn cũng
chính là vị Hành Ngọc kia. Không biết hai người vừa xảy ra chuyện gì?
"Bẩm báo Vương Gia, thuộc hạ đã dò tin tức. Sau khi rời khỏi đây Huyết Lan
Cung chủ từ phủ Vương Gia chạy thẳng tới hoàng cung, ra ngoài trước lúc
bình minh, sau đó mua con khoái mã đi đến hướng bắc. Nhìn phương hướng
này, nếu thuộc hạ phỏng đoán không sai, mục đích của hắn, Bách Lý Sơn
trang. Hơn nữa, " Liệt Tuyệt dừng lại, không khỏi ngẩng đầu lên, một
chút tiếng vang Vương Gia cũng không có, an tĩnh dọa người.
Ban đầu Thiên Mị híp mắt đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Liệt Tuyệt, ánh mắt âm ngoan dọa hắn không khỏi lụi lại mấy bước.
"Nói!" Giọng nói vô cùng vì bình tĩnh.
"Vâng" Liệt Tuyệt ôm quyền cúi người, nói tiếp, "Hơn nữa, thê tử Quân Mạc Ly,
Đường Mẫn, biến mất từ chợ đen, hình như Huyết Lan Cung đang tìm. Hiện
tại Huyết Lan Cung chủ đi đến Bách Lý Sơn trang, Đường Mẫn, có nhiều khả năng cũng ở đó. Về phần Quân Mạc Ly cùng với lão đầu kia, thuộc hạ biết tội, không có đầu mối."
Liệt Tuyệt cúi đầu, chờ đợi xử phạt. Hồi lâu, chỉ nghe phía trên nhàn nhạt bay ra một câu nói, "Tùy thời đợi
lệnh, tiến về phía Bách Lý Sơn trang."
"Vâng" Liệt Tuyệt không rõ đi ra thư phòng, đi xuống chuẩn bị. Ngay khúc cua, cũng không ngờ đụng
vào một người. Người nọ, hắn căn bản không nghĩ sẽ xuất hiện tại này.
"Hành, Hành Ngọc công tử?" Liệt Tuyệt giật mình há to miệng, cơ hồ có thể nuốt vào một cái trứng gà. Hành Ngọc lại có thể tới viện Vương Gia, s đi thư phòng! Nửa năm, chuyện chưa từng có.
Vương Gia cùng Hành Ngọc công tử, bọn họ, chẳng lẽ. . . . . .
Liệt Tuyệt lập tức hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Hành Ngọc trở nên mập mờ.
Trước là vương gia ngạnh bá vương, bọn họ cũng nhìn ra được, Hành Ngọc
công tử vẫn lạnh lùng. Hôm nay tình huống này, Vương Gia là được đáp lại hả ?
"Còn không chuẩn bị!" Thiên Mị chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau, rét căm căm nói, Liệt Tuyệt cả kinh, lập tức cáo lui. Vương Gia không thích người khác nói chuyện nhiều với Hành Ngọc công tử, điểm này là đại kỵ.
"Ngươi đi làm gì?" Thiên Mị không kiên nhẫn, ra
ngoài hóng mát, liền thấy Hành Ngọc xuất hiện trong sân viện của hắn.
Nhất thời lại không biết làm thế nào, vội vàng quát Liệt Tuyệt, lại chỉ
muốn áp chế nội tâm háo hức phập phồng.
Biệt viện hắn có quy
định, tùy thời Hành Ngọc có thể ra vào. Hắn cho là đời này hắn cũng sẽ
không ở chỗ này nhìn đến hắn. Không nghĩ, ngày hôm nay cũng là hắn nói
phải đi, nực cười!
Hành Ngọc không nói, đi lên bậc thang, đi
thẳng đến trước mặt Thiên Mị, cùng hắn trực tiếp đối mặt. Hắn nghĩ hồi
lâu, vẫn là quyết định đến chỗ này nói một tiếng.
"Hôm nay ta đi, lập tức rời đi." Bọn hắn không kịp, hắn muốn rời đi, những nhớ thương
cùng lo lắng kia, sau khi Thiên Mị đi, vẫn mơ hồ ở trong lòng hắn.
"Vì sao?" sắc mặt Thiên Mị không rõ, hai quả đấm trong tay áo vẫn nắm chặt. Thậm chí một ngày cũng không kịp đợi, cứ như vậy muốn rời đi sao!
"Có vướng bận." Hành Ngọc nói hết sức thẳng thắn, nội tâm hắn vẫn có nhớ
thương, hôm nay khỏi bệnh, nội lực khôi phục, hắn cần phải trở về. Trách nhiệm của hắn, chứng thực nghi ngờ trong lòng.
" Là nữ nhân Ấy." Hắn khẳng định nói, nhìn chằm chằm Hành Ngọc. Hành Ngọc đột nhiên cười
một tiếng, nụ cười này làm hắn choáng váng , kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.
"Quả thật, có một phần là bởi vì nàng."
Hành Ngọc
xoay người, đi ra ngoài. Lời nói xong, hắn nên rời đi. Thiên Mị vẫn ngơ
ngác ngây người tại chỗ, trong đầu là tiếng cười của Hành Ngọc, nụ cười
này, là với hắn.
"Ta và ngươi cùng nhau!" Thiên Mị đột nhiên ra
tiếng, một cơn gió mạnh quét qua, rơi vào bên cạnh Hành Ngọc, trịnh
trọng không thể trịnh trọng hơn nói, "Ta, cùng ngươi, cùng nhau!"
"Vương, Vương Gia!" Liệt Tuyệt nói một tiếng, run run mở miệng. Hắn nhớ tới còn có việc chưa giao phó với Vương Gia, ngay sau đó vội vã chạy về, liền
nhìn đến một màn như vậy.
"Vương Gia." Liệt Tuyệt cố gắng khiến cho chính mình phát ra giọng điệu bình thường, "Không phải ngài còn muốn đi"
"Câm mồm." Thiên Mị hừ lạnh, "Bổn vương không có đi đâu cả."
"Cần gì miễn cưỡng." Hành Ngọc không hiểu, vì sao Thiên Mị nhất định như thế.
Thiên Mị nhíu chặt lông mày, nhất thời không tiếp lời. Cuối cùng, sâu kín
nói, "Ít nhất, ngươi nói cho ta biết, ngươi đi đâu. Đây là yêu cầu duy
nhất, nếu không, nhất định ta theo ngươi." Cuối cùng hắn nhượng bộ, ít
nhất cho hắn biết hướng đi của hắn, không hơn.
Hành Ngọc nhìn Thiên Mị, nam tử trước mắt cẩn thận, cõi lòng đầy mong đợi nhìn hắn, trong lòng hắn dừng lại.
"Hướng Bắc."
"Bắc thì sao?" Thiên Mị không cam lòng, hướng Bắc nhiều nơi đi, hắn làm sao tìm được.
Một trận trầm mặc, Hành Ngọc ngẩng đầu."Bách Lý Sơn trang." Hắn, muốn đi Bách Lý Sơn trang.
Lần này đến phiên Thiên Mị câm miệng, nhìn sắc diện Hành Ngọc phức tạp, tự
hỉ tự bi, đây là duyên phận sao? Ngay sau đó là khuôn mặt tươi cười, vô
hại.