Quân Mạc Ly khàn khàn nói ra, kiềm chế lại vật đang rục rịch muốn ngóc đầu
dậy trong thân thể xuốmg, hắn không muốn Mẫn Nhi bởi vì chuyện này mà. . . . . .
Âm thanh trầm thấp mang theo tiếng thở dốc, Đường Mẫn lộ vẻ
xúc động, đến lúc này hắn còn nghĩ đến cảm thụ của nàng. Dứt khoát lấy
tay che đi những lời hắn sắp nói: "A Ly, Đường Mẫn ta tuyệt đối sẽ không vì thương tiếc bất kỳ ai mà chủ động dân tặngg nụ hôn đâu."
Nói
như vậy cũng khó hiểu, nàng hôn hắn là hành động xuất phát từ đáy lòng,
tuyệt đối không có những nhân tố khác. Vậy là đủ rồi!
Quân Mạc Ly hôn một cái ở trên bàn tay mềm đang che ở trên môi hắn, kéo tay nàng
xuống, vẻ mặt nóng như lửa không thể giấu được kích động từ trong nội
tâm và dục vọng. Không hề do dự, cúi đầu hôn lên cặp môi thơm mà hắn
khao khát đã lâu.
Đôi môi lạnh như băng không hề báo trước dán
lên đôi môi mềm mại của nàng, bàn tay to của Quân Mạc Ly giữ chặt lấy eo của Đường Mẫn, chợt xoay người lại, dựa vào bên cạnh xe ngựa. Theo đó,
vô số nụ hôn ập tới. Quân Mạc Ly hôn vô cùng nhẹ nhàng, mang theo tình
cảm không thể diễn tả. Hai mắt của Đường Mẫn mơ màng, ngập nước luống
cuống nhìn Quân Mạc Ly.
"A Ly~" Quát nhẹ một tiếng, làm cho cơ
thể của Quân Mạc Ly càng thêm kéo căng. Đường Mẫn nói xong, đầu lưỡi bá
đạo giống như đang chơi đùa lướt vào sâu trong miệng của Đường Mẫn, mang theo nồng đậm mùi vị tình dục càn quét hai hàm răng.
Cả người
của Đường Mẫn mềm nhũn ra, vô lực nắm lấy thắt lưng của Quân Mạc Ly, nếu như lúc này không có thứ gì để chống đỡ, nàng sợ là cơ thể của mình sẽ
tê liệt ở trong ngực của Quân Mạc Ly mất.
"Mẫn Nhi, ngoan."
Ban tay của Quân Mạc Ly hướng lên phía trên, giữ chặt đầu có chút rối của
Đường Mẫn lại, tiếp tục hôn sâu. Dịu dàng, bá đạo, lại d mang theo sự
tùy ý vô tận. Môi của hai người rất nhanh dán vào nhau, Đường Mẫn cảm
thụ được dục vọng mãnh liệt của Quân Mạc Ly, mãnh liệt như vậy. Nghĩ đến là sắp đến bước tiếp theo, Quân Mạc Ly lại đột nhiên dừng lại, tách hai người ra.
Đôi môi tách ra, tiếp đó là sợi chỉ bạc nhỏ dài chảy
ra (Đố ai biết nó là gì đó =_= nước dãi ấy bà con kinh quá đi ), Quân
Mạc Ly cúi đầu nhìn người trong lòng, bởi vì hôn sâu mà hai má đỏ ửng,
nữ tử ngượng ngùng mới nếm thử tư vị ngọt ngào. Nhìn xuống tiếp, liền
nhìn thấy đôi môi bị hắn hôn có chút sưng đỏ, ướt át giống như hoa anh
đào trong suốt, đầy đặn mà nhếch lên.
Dục vọng mới vừa đè xuống
lại dâng lên, sắc mặt của Quân Mạc Ly khó chịu, lúng túng xoay mặt ra
chỗ khác. Nếu còn nhìn nữa, hắn sợ là sẽ không thể kiềm chế được. Mẫn
nhi, thật sự rất đẹp!
"A Ly?" Đường Mẫn có chút nghi ngờ hỏi, đột nhiên tách ra làm cho nàng có chút không thoải mái, sắc mặt của A Ly
giống như còn khó coi hơn lúc trước.
"A Ly, sắc mặt chàng không tốt lắm, không thoải mái sao?"
Quân Mạc Ly cười khổ, hắn đúng là không thoải mái, nhưng lại không thể làm
gì. Đối mặt với Đường Mẫn vẫn đang hỏi dồn dập, Quân Mạc Ly đột nhiên
làm ra một hành động. Đột nhiên tới gần Đường Mẫn hơn, để cho nàng dán
thật chặt mình, cảm thụ hắn: "Khó chịu" .
"Mẫn Nhi, cảm thấy thế nào?"
Đường Mẫn lập tức đỏ mặt, hắn trắng trợn nói cho nàng biết, cho dù là nàng
chủ động hôn, nhưng mà động tác như vậy, mặt của Đường Mẫn đỏ như muốn
nhỏ ra máu: "Chàng, ta"
Quân Mạc Ly buông Đường Mẫn ra, đổi thành nắm tay. Thứ hắn muốn cho nàng là sự dịu dàng cả đời, mà không phải là
tùy tiện đoạt lấy. Mẫn Nhi chủ động như vậy đã làm cho hắn mừng rỡ như
điên.
"Không có chuyện gì đâu, Mẫn Nhi, có nàng đối với ta đã đủ lắm rồi."
Sắc mặt của Đường Mẫn nghiêm túc, nặng nề gật đầu. Nụ hôn này, đã khiến cho quan hệ của bọn họ càng thêm thân mật, lúc trước nàng chỉ là không ghét hắn, nhưng bây giờ, nàng dường như đã thật sự nguyện ý chấp nhận Quân
Mạc Ly, chấp nhận người đàn ông này. Có lẽ, đã yêu!
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn nha ~"
Giọng nói khác thường cắt ngang cảnh ái mập mờ của hai người, Đường Mẫn và
Quân Mạc Ly đồng thời quay đầu lại, thì nhìn thấy lão đầu lúc trước đang đứng ở trênb mấy tảng đá cách đó không xa, vẻ mặt lộ ra ý cười.
Đường Mẫn nhún vai không nói gì, hôn môi bị người khác nhìn thấy có gì kỳ lạ, trong tư tưởng của nàng vẫn là khái niệm của người hiện đại. Cho dù là
đang ở trước mặt mọi người, nàng cũng sẽ hôn Quân Mạc Ly.
Nhưng
Quân Mạc Ly cũng không có giống vậy, khuôn mặt của hắn đen đến dọa
người. Quân Mạc Ly rõ ràng không vui, lúc nãy Mẫn nhi kiều diễm hút hồn
như vậy, nàng như vậy làm cho hắn có suy nghĩ muốn giấu nàng đi, nàng
đẹp như vậy hắn vốn không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy. Cho dù, người
kia là một lão đầu!
Lão đầu xua tay liên tục, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không nhìn thấy, ta mới vừa tới, mới vừa tới mà."
"Vèo ——"
Đường Mẫn cười thành tiếng, lão đầu cũng có lúc sợ nha. Kéo nhẹ Quân Mạc Ly, ý bảo hắn đừng tức giận. Lúc này mới khiến cho nam nhân đen nửa mặt chậm
rãi nở nụ cười.
"Nhóc con, tiểu tử này đối xử với ngươi không tệ
nha!" Lão đầu ném ánh mắt tán thưởng về phía Quân Mạc Ly, tính mạng cũng không biết lúc nào thì mất, còn lo lắng cho thê tử như vậy, lòng trách
nhiệm mạnh mẽ thật.
"Tiền bối, có thể cho chúng tôi biết danh tính được không."
Lão đầu vung tay lên, trong nháy mắt đi tới trước mặt của Đường Mẫn: "Lão
đầu ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Bách Lý Dạ Hành."
"Bách Lý Dạ Hành?" Đường Mẫn chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nàng ngay cả
người ta là ai cũng không biết, vô tội nháy mắt mấy cái, gởi gắm hy vọng vào Quân Mạc Ly. Quân Mạc Ly cũng chưa hề nghe đến cái tên Bách Lý Dạ
Hành này, nhưng mà người họ Bách Lý, thật sự vô cùng ít thấy. Chỉ có duy nhất đó là gia tộc lánh đời Bách Lý sơn trang ở Thương Lan được người
đời nhắc tới.
Bách Lý Dạ Hành, chẳng lẽ là ông ấy là người của
Bách Lý Sơn trang? Nhìn người tuổi của lão đầu, nếu như ông ta đúng là
vậy, vậy địa vị của ông ấy ở trong Bách Lý gia tộc dĩ nhiên không thấp.
"Tiền bối và Bách Lý sơn trang ở Thương Lan có quan hệ gì sao?"
Bách Lý Dạ Hành khinh thường ngửa đầu cười to: "Bách Lý sơn trang? Ha ha,
tiểu tử, cái thôn trang nhỏ này có một chút quan hệ với lão đầu ta!" Nói xong cười to hơn, trong tiếng cười rõ ràng mang theo sự khinh thường.
"Bách Lý sơn trang?" Đường Mẫn tò mò lẩm bẩm, rất nổi tiếng sao?
"Bách Lý sơn trang là gia tộc lánh đời ở Thương Lan, ở Thương Lan, ngoại trừ
hoàng tộc có quyền thế ở ngoài sáng ra, còn lại chính là Bách Lý gia
tộc. Có thể nói, Bách Lý gia tộc là thế lực ngầm ở trong Thương Lan,
không có hành động gì thì thôi, nếu mà có hành động thì chính là rút
giây động rừng."
Quân Mạc Ly nói rất đơn giản, trực tiếp nói đến
địa vị và tầm quan trọng của Bách Lý sơn trang ở Thương Lan. Vì vậy bị
Bách Lý Dạ Hành liếc xéo một cái, tiểu tử này biết cũng không ít.
"Nhóc con đi đâu vậy?"
"Thương Lan." Đường Mẫn nhìn dãy núi dài xung quanh, ánh mắt kiên định như
đuốc. Thương Lan, là nơi làm cho Quân Vô Ưu thay đổi, có chuyện xưa của
mẹ, có thân thế của A Ly.
Thương Lan sao, Bách Lý Dạ Hành nhìn lại dãy núi trước mắt, cũng được, gặp được bọn họ cũng coi như có duyên.
"Lão đầu ta cũng muốn tham gia náo nhiệt, có được hay không?" Bách Lý Dạ Hành khẽ vuốt chòm râu dê cười nói.
"Bách Lý tiền bối cứ tùy ý." Đường Mẫn quay lại cười nói, mặc dù không biết
vì sao Bách Lý Dạ Hành muốn đi với bọn họ, nhưng mà ông ấy cũng không
có ý xấu. Huống chi, ông ấy còn biết được độc mà A Ly trúng phải, có
lẽ, ông ấy cũng biết cách giải độc!
Lúc đi cchỉ có hai phu thê
bọn họ lúc về liền trở thành ba người. Trên đường đến Thương Lan, xe
ngựa lắc lư, một nam một nữ cộng thêm một lão đầu, tổ hợp kỳ lạ đi về
phía Thương Lan.
"Nhóc con, ưmh, không tệ, đồ ăn thật là ngon."
Bách Lý Dạ Hành không chút khách khí nào ăn bánh Quế Hoa bày trong xe ngựa,
miệng thì cười nhạo. Đường Mẫn im lặng không trả lời, lúc này trên trán
không tiếng động giật giật một chút. Những cái bánh Quế Hoa đó là do
Hồng Mai và Lục Trúc thức cả đêm làm cho nàng, cả một cái bàn lớn, hắn
lại ăn không gần hết. Ăn nhiều như vậy, không thấy ngọt muốn chết sao!
"Ợ~"
Bách Lý Dạ Hành no nê ợ lên một tiếng, khẽ xoa bụng, nằm ngửa ở trong xe,
hết sức thỏa mãn. Trên đường đi lần này ông đã rất lâu không ăn được
những thức ăn ngon, bánh Quế Hoa này nhìn hình dáng bình thường, nhưng
thực ra bên trong rất tinh xảo, món ăn cực kì ngon.
"Bách Lýtiền
bối, hình như ông ăn hơi nhiều rồi đó." Đường Mẫn không nhịn được nói
chen vào, một lão đầu ăn nhiều như vậy, không thấy buồn nôn sao? Nhưng
kết quả hình như là do Đường Mẫn suy nghĩ quá nhiều, Bách Lý Dạ Hành
cười nhỏ hừ một tiếng, xỉa răng, thoải mái mà hưởng thụ. Cuối cùng, trực tiếp ngủ mất!
Có cần như vậy hay không! Đường Mẫn vỗ trán một cái, cuối cùng bọn họ gặp phải cái lão đầu gì vậy!