Sắp sửa quay xong phần cuối cùng ở vùng nông thôn rồi, nhưng sau khi ở lại
nơi đây một khoảng thời gian, Hạ Tuyền liền có chút không muốn trở về
thành phố lớn nữa. Vì mặc dù nơi này nghèo khó và chật hẹp, nhưng lại an tĩnh và thành thật, còn cái nơi Giang Thành phát triển đó thì lại giống như một cái lồng sắt, vừa mới đi vào đã thấy ngột ngạt rồi.
Vào
lúc đạo diễn hô tiếng “cắt”, phần kết thúc của quảng cáo cuối cùng cũng
kết thúc, Hạ Tuyền đặt đứa trẻ trong ngực xuống đất, rồi sờ sờ đầu của
cô bé nói: "Cảm ơn em đã phối hợp với chị nhiều ngày như vậy, về sau nhớ phải học tập thật giỏi nhé."
Cô gái nhỏ ngước đầu lên nói: "Sau này chị còn đến nữa không?"
Hạ Tuyền cười hỏi: "Em mong chị đến sao?"
Cô gái nhỏ gật đầu: "Rất mong, dáng dấp của chị đẹp như thế, lại còn có
văn hóa nữa, về sau em muốn trở thành một người giống chị vậy."
Không nghĩ tới chính mình cũng có thể nghe được câu nói này, vẫn có một đứa
trẻ muốn làm một người giống cô sao...... Giống như cô thì có gì tốt đẹp chứ, trên lưng đeo một thâm thù đại hận mà không thể nào buông xuống
được, mặc kệ có sống tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không hề vui
vẻ, giống như cô thì có gì tốt đẹp nhỉ?
"Khi nào em lớn lên thì sẽ không muốn trở thành một người như chị đâu."
Hạ Tuyền ánh mắt phức tạp nói một câu này, rồi chào tạm biệt đứa trẻ, đi về phía xe bảo mẫu, định thay quần áo.
Tài xế của cô thấy cô đi tới đây, liền cầm cốc trà sữa từ trong xe ra
ngoài, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng chợt vấp ngã, cốc trà sữa
trong tay bay thẳng đến chỗ cô, làm cho quần áo của cô ướt đẫm.
"Thật xin lỗi Hạ tiểu thư!!"
Tài xế vô cùng sợ hãi muốn giúp cô, nhưng bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân nên tay chân cứ luống cuống.
Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ vừa nghe thấy âm thanh đã liền chạy tới, sau khi
nhìn thấy một màn này, Hứa Cách Phỉ lập tức nói: "Mã Nghĩ, cậu đi lấy
cho Hạ Tuyền một bộ quần áo nói đi, cả một bộ nội y mới nữa." Cô vừa nói vừa dùng khăn tay lau vết trà sữa trên người Hạ Tuyền.
Tài xế gấp đến độ mau khóc: "Thật xin lỗi chị Phỉ, em không hề cố ý, là do lúc em đi tới đây không để ý đến tảng đá......"
Hứa Cách Phỉ vốn định trách cứ anh ta, nhưng Hạ Tuyền lại khoát tay áo nói: "Truyền thông đều đang ở đây, thôi đi, em đi thay quần áo là được rồi." Nói xong, liền chạy về phía chiếc xe bảo mẫu.
Ngồi ở trong xe, không lâu sau Mã Nghĩ đã mang tới một chiếc túi, bên trong là quần áo cùng với nội y.
Hạ Tuyền cảm ơn cậu ấy, rồi kéo cửa xe lên để thay quần áo. Cô cởi chiếc
áo khoác và áo lót bẩn thỉu ra, thay từng món đồ một, tốc độ vô cùng
nhanh, toàn bộ quá trình chỉ mất có mười mấy giây, nhưng không thể ngờ
được có chuyện lại xảy ra.
Thị trấn nhỏ này không có danh tiếng
nên giao thông đi lại cũng rất bất tiện, khi Lệ Tịnh Lương đi đến nơi
này thì phải đáp cánh ở một sân bay của một thành phố lớn gần đó, rồi
còn phải đi xe vận tải để tới đây nữa, nên khi đã đến được nơi này rồi
thì đã buổi trưa ngày thứ hai sau khi anh nói xuất phát, và cũng vừa
đúng vào thời điểm Hạ Tuyền bị hắt trà sữa.
Từ khi anh đặt chân
lên vùng đất này, Thủy Tu Tề luôn đi theo sau anh, phía sau nữa là các
hộ vệ, vẻ mặt của mấy người họ đều rất nghiêm túc, mà khách sạn tốt nhất ở cả khu vực này cũng cùng lắm chỉ có ba sao mà thôi, đã bao giờ gặp
được những loại người cao quý như thế này đâu, nên tất cả đều bị sợ hết
hồn.
"Lệ tiên sinh, đây đã là khách sạn tốt nhất toàn trấn rồi."
Thủy Tu Tề khó xử nói, "Nhưng mà vẫn có chút không tốt, nếu không thì
tôi sẽ tìm giúp ngài một căn biệt thư dễ coi một chút ở gần đây."
Lệ Tịnh Lương khoát khoát tay nói: "Không cần đâu, đi lên nghỉ ngơi đi."
Thủy Tu Tề đồng ý, tất cả mọi người đều ở chung một tầng, nhưng trước hết
phải đi vào kiểm tra căn phòng mà Lệ Tịnh Lương sẽ ở một lượt.
Trong lúc này, Lệ tiên sinh đang cầm chiếc điện thoại chán muốn chết lật đi
lật lại, anh vốn định đọc các tin tức về tài chính và kinh tế một chút,
nhưng lại không thể nào tránh khỏi việc nhìn thấy trang đầu của các
trang web lớn——Hình ảnh bất nhã của nữ diễn viên mới nổi Hạ Tuyền bị đưa ra ngoài ánh sáng.
Lệ Tịnh Lương vô ý thức nhăn mày lại, ấn vào
đường dẫn của bài viết, sau đó liền nhìn thấy những bức hình liên tiếp,
mặc dù đã được làm mờ, nhưng lại không hề làm ảnh hưởng một chút nào đến những người khác liên tưởng đến vóc người hoàn mỹ của cô.
Những
bức ảnh này đều được chụp ở trong xe, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, nên có thể thấy được rằng số máy ảnh trong xe rất ít, nhưng mà gần như tất cả
đều là hình ảnh độ phân giải cao của Hạ Tuyền, sao lại có loại chuyện
này?
Lệ Tịnh Lương cũng đã nhìn thấy tin tức này rồi, vậy thì tự
nhiên Hạ Tuyền cũng không thể nào không biết được, vì cô là người trong
cuộc, truyền thông cũng đã sắp sửa đập bể điện thoại của Hứa Cách Phỉ
rồi, ba người cùng nhau ngồi chung một chỗ, tất cả đều là vẻ mặt không
chút thay đổi nào, ai cũng không biết nên nói gì trước tiên.
Một
lát sau, mở miệng trước chính là Hạ Tuyền, cô hạ thấp giọng nói: "Khống
chế tên tài xế lại, đừng để cho anh ta chạy mất, báo cảnh sát ngay lập
tức, bảo cảnh sát điều tra xem trong xe có camera hay không."
Hứa Cách Phỉ nói: "Tài xế là do công ty điều tới, theo lý thuyết thì không
nên có vấn đề gì, với cả gần đây anh ta vẫn luôn đi theo chúng ta, gần
như không có thời gian để đi gặp mặt người khác, em chắc chắn là anh ta
sao?"
Hạ Tuyền cười lạnh nói: "Không thể gặp mặt nhưng vẫn có thể liên lạc qua điện thoại chứ? Ông chủ của giải trí Trung Hoa là cha của
người khác chứ không phải là cha của em, chẳng lẽ cứ là tài xế do ông ta điều tới thì nhất định sẽ đáng tin sao? Chị cứ làm theo là được rồi,
sau khi báo cảnh sát xong thì gọi luật sư tới đây, và sắp xếp một buổi
họp báo nữa."
"Em sẽ đổi chuyến bay rời khỏi đây nhanh nhất có thể." Mã Nghĩ trầm mặt đi tới.
Hứa Cách Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị làm những việc theo lời Hạ
Tuyền đã nói, Hạ Tuyền ngồi một mình ở trong căn phòng, yên tĩnh đến nỗi có chút quỷ dị.
Theo lý thuyết, khi gặp phải những chuyện như
thế này, không có một người phụ nữ nào có thể bình tĩnh như vậy, huống
chi cô còn vừa vặn mới được lên làm đại sứ hình ảnh bảo vệ những người
chưa tới độ tuổi vị thành niên, mà hơn nữa vừa mới quay xong quảng cáo
thì đã xảy ra chuyện này, nếu không xử lí tốt thì tất cả liền uổng phí.
Nhưng cô lại không hề buồn bực, ngoài mặt vẫn không có một chút biến hóa nào cả, như vậy thì ngược lại có chút dọa người.
Bên trong phòng vô cùng an tĩnh, nên tiếng di động vang lên này có vẻ có chút đột ngột.
Hạ Tuyền cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy ở trên đó xuất hiện một cái tên cực kỳ hiếm thấy, cô suy tư mấy giây rồi nhấn nút trả lời.
d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
"Lệ tiên sinh, bây giờ tôi đang có việc, chờ
đến khi nào tôi hết bận thì sẽ gọi lại cho anh, cứ như vậy nhé." Vừa dứt lời, cô liền muốn cúp điện thoại, nhưng lời nói của Lệ Tịnh Lương lại
khiến cho cô dừng lại động tác.
"Tôi thấy tin tức rồi."
Âm thanh của anh rất lạnh nhạt, không có đùa cợt, và đương nhiên cũng không có lo lắng.
Hạ Tuyền trầm mặc một lúc, rồi mang theo ý cười nói: "Thấy được không?"
Câu hỏi ngược lại này mang theo hai ý nghĩa, với trí thông minh của Lệ Tịnh Lương thì làm sao có thể nghe không hiểu được chứ?
Một mặt là, cô đang hỏi chuyện này có thú vị không, còn một mặt khác là...... hỏi đến bức hình.
Lệ Tịnh Lương không có trả lại về phương thứ nhất mặt, nhưng lại đánh giá
một chút vể phương diện thứ hai: "Bị che rồi, không nhìn thấy rõ."
Hạ Tuyền cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa, Lệ Tịnh Lương ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Tôi có thể giúp em."
Anh cũng đoán được đôi chút ngọn nguồn của chuyện này, Hạ Tuyền không thể
nào tự biên tự diễn làm ra loại chuyện này được, vì chuyện này đối với
một nữ minh tinh mà nói thì chính là một đoạn lịch sử xấu không thể nào
xóa đi được, mà người cô chọc giận gần đây nhất, và có khả năng sử dụng
loại thủ đoạn bình thường này nhất, chính là Diệp Minh Tâm.
"Không cần đâu." Hạ Tuyền không chút do dự liền trực tiếp từ chối, điều này khiến cho Lệ Tịnh Lương thật sự bất ngờ.
"Em tiếp cận với tôi không phải là vì cái này sao?" Thanh âm của anh rất dễ nghe nhưng lời nói ra thì lại rất chói tai.
Lời như vậy thật đúng là thêm dầu vào lửa, khiến cho tâm tình vốn hỏng bét của Hạ Tuyền càng trở nên tồi tệ hơn.
Cô thở dài, yên lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng lần nữa.
"Lệ tiên sinh, từ khi vừa mới bắt đầu tôi đã không hề kỳ vọng rằng anh sẽ
giúp đỡ tôi những khi tôi có chuyện, điều này cũng có một điểm tốt, đó
chính là sẽ vĩnh viễn không bị thất vọng. Nếu như mà tôi thật sự để cho
anh giúp đỡ tôi, vậy thì về sau khi tôi đối mặt với anh sẽ không thể nào mạnh mẽ như thế này nữa." Cô chậm dần giọng nói lại, nghe ra được sự
mệt mỏi trong đó, "Còn nữa, lúc đầu khi tôi tiếp cận anh cũng chỉ là vì
muốn nhìn xem bản thân có thể giải quyết anh hay không, sau đó lại phát
hiện ra không thể nào lui bước nên mới tiếp tụ cầu hợp tác với anh, tôi
cũng đã từng cho rằng anh có giá trị đầu mối, và cũng không phải là một
người có ý xấu. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định sẽ dựa dẫm vào bất luận người nào, bởi vì tôi biết, khi dựa vào người khác, thì chỉ khi nào họ
tình nguyện cho tôi thứ gì đó thì tôi mới được có thứ đó, còn nếu dựa
vào bản thân mình, thì chỉ cần tôi muốn có thứ đó thì sẽ cố gắng hết sức để lấy được nó."
Nói xong, cô nhanh chóng nói một câu "Gặp lại"
rồi liền cúp điện thoại, chạy tới chỗ Hứa Cách Phỉ sau đó cùng nhau trở
về Giang Thành, chuyến đi lần này của Lệ Tịnh Lương coi như là uổng phí.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lệ Tịnh Lương ở trong một khách sạn nhỏ ba sao như
vậy, nên cuối cùng vẫn không trụ nổi một ngày, chưa tới nửa đêm đã lại
một lần nữa rời đi.
Xế chiều hôm trở lại Giang Thành đó, Hạ Tuyền tổ chức một buổi họp báo, giải trí Trung Hoa cũng phái người đại diện
tham gia, chính là Phó tổng Ôn Minh Hạo.
Hạ Tuyền ngồi ở trên
ghế, bình tĩnh đối mặt với vô số truyền thông, đèn flash nháy liên tiếp, gần như không hề bị gián đoạn chút nào, nhưng ánh mắt của cô lại chưa
bao giờ chớp một cái chỉ vì cái này.
Hứa Cách Phỉ từ từ ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyền, đưa tờ giấy trong tay cho cô nói: "Bản thảo giao tiếp, dựa theo đó mà đọc đi."
Hạ Tuyền cười cười, không lên tiếng, rồi Hứa Cách Phỉ tuyên bố buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Ôn Minh Hạo ngồi ở bên cạnh Hạ Tuyền, nhìn lướt qua tờ bản thảo giao tiếp
trong tay cô, trên mặt hết sức bình thản, giống như là đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy.
Hạ Tuyền đã sớm thu hết vẻ mặt của anh ta vào
trong đáy mắt, trong lòng cũng mơ hồ biết được tên tài xế kia là do ai
chỉ điểm. Cô không trách ai cả, chỉ là tự trách mình chưa đủ cẩn thận
thôi. Nhưng mà cô cũng không hề bi quan, bởi vì mặc dù những hình bất
nhã đã được tung ra, nhưng dù sao nó cũng là phạm pháp, người tung tin
đồn thì cứ việc tung tin đồn, còn cô thì chỉ muốn tất cả những kẻ phạm
tội đều phải đền tội mà thôi, bao gồm cả Diệp Minh Tâm.
Thả lỏng tâm tình, Hạ Tuyền buông bản thảo giao tiếp trong tay ra, đứng lên cúi mình chào truyền thông.
Sau khi ngồi xuống, cô chỉ vào tờ bản thảo trên bàn, sau đó ở dưới ánh mắt
kinh hãi của Hứa Cách Phỉ nói: "Đây là bản thảo giao tiếp mà người đại
diện vừa mới đưa cho tôi, cô ấy muốn tôi dựa vào đó mà đọc, nhưng tôi
cảm thấy không cần thiết."
Nhóm truyền thông lấy làm kinh hãi,
nháy đèn flash còn mãnh liệt hơn cả trước, tất cả mọi người đều suy
nghĩ, đây là đang truyền hình trực tiếp nha, rốt cuộc người phụ nữ này
muốn làm gì vậy?
Hạ Tuyền không nhìn ánh mắt của Hứa Cách Phỉ,
mặt không đổi sắc nói: "Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không hề cảm
thấy mình nên nói lời xin lỗi với bất kỳ ai cả, cũng không cảm thấy mình cần đến giao tiếp, bởi vì tôi là người bị hại. Sau khi những bức ảnh
kia bị lộ ra, tôi đã báo cảnh sát trước tiên, và sáng sớm ngày hôm nay
cảnh sát đã nói cho tôi biết rằng, bọn họ tìm thấy một chiếc camera siêu nhỏ ở trong xe bảo mẫu của tôi, cũng đã bắt được người lắp đặt nó,
chính là tài xế của tôi. Tôi tự nhận rằng mình luôn tận tâm tận lực đối
đãi với những người ở bên cạnh, nhưng thật sự không ngờ rằng anh ta sẽ
lại làm như vậy."
Trên mặt của cô hiện ra sự thương cảm: "Là một
người mới, thời gian mà tôi tiến vào cái ngành này cũng không lâu, cộng
thêm cả thời gian vừa học tập vừa đóng phim, thì cũng chỉ chừng bốn năm. Mấy năm nay, tôi có một chút người thích tôi, cũng có tác phẩm của
chính mình, đây là thành tựu lớn nhất của tôi, nó sẽ không bị vùi lấp
chỉ vì mấy bức hình bất nhã này." Cô đứng lên, lộ ra một nụ cười xinh
xắn mỹ lệ, "Tôi rất cảm ơn những người vẫn tiếp tục ủng hộ và khích lệ
tôi sau khi chuyện này xảy ra, bởi vì trong cái thực tế hiểm ác này, vẫn còn có các bạn nguyện ý tiếp nhận tôi như vậy...bây giờ nguyện vọng duy nhất của tôi chính là đóng phim thật tốt, dùng chính những tác phẩm hay hơn này để hồi báo các bạn, sống thật tốt, cố gắng không làm phụ lòng
các bạn."
Nói xong, cô lại cúi đầu chào một lần nữa, nói một câu "Tôi nói xong rồi" sau đó liền xoay người rời đi.
Theo lời nói của cô, toàn bộ buổi họp báo đều được truyền thông truyền hình
trực tiếp ra ngoài, giờ phút này trên mạng xã hội trong ầm ĩ lật trời
lật đất, tất cả mọi người đều đang thảo luận về Hạ Tuyền, nếu như mà nói trước khi sự kiện bất nhã này xảy ra thì còn có người không biết lời
của cô..., thì bây giờ cô đã làm cho mọi người biết hết rồi. Tái bút:
lần này cô là người bị hại, hơn nữa thái độ lại không kiêu ngạo không tự ti, lấy được rất nhiều hảo cảm từ đại chúng, hình tượng không những
không giảm đi mà ngược lại còn tăng lên.
Ở trong xe, Lệ Tịnh
Lương xem xong phần truyền hình trực tiếp, anh một tay chống đầu thanh
thản dựa vào đó, vẫn luôn rất yên lặng.
Thủy Tu Tề không đoán được ý định của ông chủ, nhìn vào chiếc điện thoại không ngừng rung lên ở trong tay, hết sức khó xử.
"Có chuyện gì cứ việc nói."
Cuối cùng, vẫn là Lệ Tịnh Lương có lòng từ bi hỏi thăm cậu ta.
Thủy Tu Tề thở phào nhẹ nhõm nói: "Lệ tiên sinh, Diệp tiểu thư đã gọi điện
thoại rất nhiều lần rồi, cô ấy muốn hẹn ngài cùng nhau ăn bữa tối."
Lệ Tịnh Lương liếc nhìn chiếc điện thoại không ngừng rung lên ở trong tay
Thủy Tu Tề một cái, vẻ mặt lạnh nhạt vẫn không hề thay đổi nói: "Từ
chối." Anh vô tình khạc ra hai chữ này, sau đó nói, "Dừng xe lại ở phía
trước, cậu và tài xế thuê xe trở về đi, tự tôi lái."
Cả Thủy Tu
Tề và tài xế đều làm theo, xe dừng lại ở ven đường, Lệ Tịnh Lương tự
mình lái xe rời đi, để lại hai người bọn họ mờ mịt nhìn nhau.
Buổi họp báo kết thúc, Hạ Tuyền đeo kính đen và khẩu trang rời đi dưới sự hộ tống của đám người Hứa Cách Phỉ, Ôn Minh Hạo vẫn luôn nhìn bóng lưng
của cô, đợi đến sau khi cô biến mất ở cửa sau thì bấm số điện thoại của
Diệp Minh Tâm, bị Diệp đại tiểu thư mắng chửi cho một trận.
Cô ta trách cứ anh ta không có bắt Hạ Tuyền đọc theo bản thảo, khiến cho Hạ
Tuyền có cơ hội thoải mái nói ra tất cả các thông tin về vấn đề cảnh
sát. Bởi vì nếu như cô đọc theo bản thảo, thì sẽ khiến cho cô rơi vào
bẫy rập của một người khác, sau đó cô ta sẽ cho đăng tấm hình không bị
che lại, rồi mọi người sẽ phát hiện ra những hình kia được chụp ở trong
xe bảo mẫu của Hạ Tuyền, rất có thể là cố ý để lăng xê, nên căn bản
không đáng để đồng tình.
Cửa trước của cao ốc đều là phóng viên,
nên đương nhiên cửa sau cũng có, chỉ là ít ra không nhiều như cửa trước
mà thôi. Lúc này, Hạ Tuyền đã chui vào trong xe dưới sự bảo vệ của mọi
người, Hứa Cách Phỉ không có lên xe, mà cô ấy làm thủ hiệu với tài xế,
tài xế liền trực tiếp lái xe rời đi.
Ngồi ở trong xe, trên trán
Hạ Tuyền mới toát ra một chút xíu mồ hôi, không phải là do nóng, cũng
không phải là do khẩn trương, mà là đổ mồ hôi lạnh. d/đ/l/q/đ/tiểu ốc
Thái độ của Ôn Minh Hạo rõ ràng nói cho cô biết, chỉ sợ Diệp Hân cũng đã
biết được chuyện này có liên quan đến Diệp Minh Tâm. Ông ta sẽ nhẫn tâm
nhìn đứa con gái bảo bối yêu quý của ông ta bị bắt sao, hay là sẽ tự hạ
mình đi tìm cô đây?
Trong lòng có vô số ý niệm nảy mầm, nhưng
không có cái nào thật sự lớn lên, đầu của Hạ Tuyền cũng sắp nổ tung rồi, cô dựa đầu vào ghế muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng điện thoại tư nhân vốn yên lặng lại vang lên, cô lấy ra nhìn vào, là Lệ lão bản.
Do dự
một chút, Hạ Tuyền cúp điện thoại rồi tắt nó luôn, vốn nghĩ chuyện này
sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng xe cô lại đột ngột phanh gấp, khiến cô
đụng vào ghế trước rất mạnh, rồi nghe thấy tài xế kinh ngạc nói: "Người
này bị điên rồi à?!"
Hạ Tuyền lấy kính râm xuống nhìn về phía
trước, sau đó thì con ngươi suýt chút nữa rơi ra ngoài, cái vị đang đỗ
xe vô cùng bá đạo ở trước mặt cô kia không phải chính là Lệ lão bản vừa
mới bị cô cúp điện thoại sao?
Lệ Tịnh Lương mặt không biến sắc đi tới gõ cửa sổ xe của tài xế, rồi nhìn về phía chỗ ngồi đằng sau, không
cho từ chối nói: "Xuống xe."
Hạ Tuyền cũng không kiểu cách, không nhận điện thoại chính là vì muốn cho anh leo cây, mục đích đã đạt tới
là được rồi, nếu làm quá mức thì sẽ đánh mất một cơ hội để bồi dưỡng
tình cảm.
"Anh đi thẳng về là được rồi, tôi sẽ nói với chị Phỉ."
Chào tạm biệt với tài xế xong, Hạ Tuyền xuống xe để lên xe của Lệ Tịnh Lương, tài xế ngồi một chỗ nhìn màn này tới ngốc rồi.
Xe của Lệ Tịnh Lương đương nhiên là xe sang trọng rồi, vừa rồi còn suýt
chút nữa thì đụng vào cái xe kia, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?
Khi thấy đôi mắt của Hạ Tuyền vẫn quyến rũ động lòng người như lúc bình
thường, không hề có dấu hiệu rơi lệ, thì Lệ Tịnh Lương ý vị sâu xa nói:
"Tôi ở đây rồi, em có thể bắt đầu khóc."
Giả vờ yếu đuổi là thiên phú của mỗi người phụ nữ, nhưng mà chiêu này cô đã dùng qua quá nhiều
lần rồi, nghe giọng điệu của anh giống như là đang nói ——"Nhóc con, tôi
đây cũng đã tới rồi sao em còn chưa bắt đầu khóc sao? Hay là em định đợi thêm một lát nữa?"
Hừ, cô mới sẽ không để cho anh đoán trúng nhiều lần như vậy, lần này, cô lựa chọn dùng cách khác......
"Vì sao tôi lại phải khóc?" Hạ Tuyền hỏi anh ngược lại, ánh mắt sáng quắc
nói: "Tôi mới sẽ không khóc, từ ngày thứ nhất khi tôi bước vào cái vòng
này thì tôi liền tự nói với bản thân rằng sẽ không bao giờ khóc, dù là
công việc hay là đồng nghiệp có hỏng bét đi chăng nữa thì cũng sẽ không
khóc, bởi vì tôi biết rằng mình không có người thương cũng không có
người yêu." Cô cười tự giễu một tiếng, thật ra thì đây đều là lời nói
thật lòng, nhất là câu nói kế tiếp này, "Tôi hiểu rất rõ, ở trong cái
vòng này căn bản không có cái gì gọi là công bằng, cái vòng này chính là nếu như hôm nay tôi không đánh bại được người ta, thì ngày mai tôi liền phải nghĩ ra cách để không bị người ta đánh bại."