Sở Dật Đình vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống, đằng sau lập tức phóng tới mấy ám tiễn.
Sở Dật Đình lăn một vòng, né ra, lo lắng liếc nhìn Tô Hồng Tụ.
Đã thấy nàng bước chân nhẹ nhàng cách xa vài mét, cũng không bị thương. Không khỏi thả lỏng.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên đồi, Lương Hồng Xu mang theo thủ hạ hô to gọi nhỏ đuổi theo.
Chạy một lúc, hai người đã chạy tới đỉnh dốc, đưa mắt vừa nhìn, không khỏi
âm thầm kêu khổ: xa mười mấy mét phía dưới, là một con sông lớn! Nước
sông chảy xiết không ngừng, gầm thét không dứt.
Mắt thấy đám người Lương Hồng Xu sắp đuổi theo tới, Sở Dật Đình đột nhiên ôm Tô Hồng Tụ lên, nhảy vào trong sông.
Hai người vẫn còn ở giữa không trung, đã nghe được tiếng kêu tức giận đau lòng của Lương Hồng Xu.
Tô Hồng Tụ ngước mắt, vừa lúc đối diện với tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Sở Dật Đình.
Đúng lúc này, “Tủm”một tiếng hai người rơi xuống mặt nước. Lực rơi mạnh mẽ,
khiến phần lưng Sở Dật Đình đập vào mặt nước không khỏi phun ra một ngụm máu.
Tô Hồng Tụ ngây người một lúc, nước sông đã ùn ùn kéo đến ngập chìm.
Tô Hồng Tụ vội vàng nắm thật chặt tay Sở Dật Đình, chỉ sợ hai người bị dòng nước xiết này tách ra.
Lực nước sông đánh vào cực kỳ mạnh, thảm nhất chính là, lúc Sở Dật Đình
nhảy xuống, phần lưng va phải một khối đá bén nhọn, ngất đi luôn, máu
không ngừng chảy ra từ trên lưng hắn.
Tô Hồng Tụ vội vàng ôm thật chặt hắn, thi triển yêu thuật nổi lên.
Nàng vốn không biết bơi, may mà có pháp thuật hộ thể, lúc nổi lúc chìm, qua
chừng nửa canh giờ, mắt thấy bọn người Lương Hồng Xu cuối cùng không
truy đuổi kịp. Lập tức dẫn Sở Dật Đình chậm rãi bơi qua phía bờ sông bên kia.
Mất công mất sức cực khổ, khó khăn lắm mới lên bờ, Tô Hồng
Tụ cúi đầu nhìn, hai tay Sở Dật Đình vẫn ôm chặt eo nàng, hình thành một tư thế bảo vệ nàng.
Hồi tưởng lại, vừa rồi lúc nhảy xuống, hình như hắn cũng ôm nàng như vậy.
Vừa rồi rõ ràng tảng đá bén nhọn ở phía dưới đập vào nàng, nhưng Sở Dật Đình lại ôm nàng lật người, để bản thân đụng phải.
Người này, ngoại trừ cầm đồ giúp nàng, trả tiền giúp nàng, còn có thể bảo vệ nàng.
Hắn đúng là người tốt.
Tô Hồng Tụ ấm áp trong lòng, nghiêng người sang muốn cõng Sở Dật Đình,
nhưng hơi động đậy, sau lưng Sở Dật Đình đã ào ào không ngừng chảy máu
ra, khiến nàng gấp đến mức không xong, tay chân luống cuống, khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt.
Đang tâm hoảng ý loạn, gấp đến mức không biết
làm gì cho đúng, lại nghe được Sở Dật Đình ho khan một hồi, giọng nói
khàn khàn yếu đuối chậm rãi vang lên bên cạnh.
“Một mình ngươi đi trước, thấy ngọn núi bên kia không? Đi về hướng đó, chờ ngươi vào thành tìm người đến cứu ta.”
Sở Dật Đình nói xong, một tay đẩy hai tay Tô Hồng Tụ đang đỡ bên hông hắn
ra, nhắm mắt lại ngồi xuống dưới đất, nhìn giống như tĩnh tọa chữa
thương, nhưng mà, Tô Hồng Tụ nghe được rõ ràng, hắn đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, hắn giống như sắp chết rồi!
Quả thật như thế,
coi như võ công của Sở Dật Đình cao cường bao nhiêu, nội lực thâm hậu
như thế nào, chẳng qua hắn cũng chỉ có một mình, che chở Tô Hồng Tụ nhảy từ trên vách đá cao như thế xuống, ngũ tạng đã sớm bị thương, tính mạng đe dọa.Thật ra thì Tô Hồng Tụ đi ra ngoài, nào còn có thể trở về nữa? Khi đó trời
đã đen thui rồi, dã thú trong rừng cũng sẽ ra ngoài, chỉ thoáng chốc
trong rừng sẽ trở nên nguy cơ bốn phía, nửa bước khó đi.
Nhưng mà, chỉ cần một mình Tô Hồng Tụ, có thể đi ra ngoài là được.
Cũng không biết có phải bởi vì mất quá nhiều máu không, sinh ra ảo giác,
trước mắt Sở Dật Đình tràn đầy trôi nổi đều là khuôn mặt nhỏ kiều diễm
tuyệt mỹ của Tô Hồng Tụ.
Có đôi khi, khuôn mặt này ửng hồng, đối
diện với hắn mà cười, có lúc, khuôn mặt này lại tức giận, không biết càu nhàu phàn nàn gì với hắn.
Sở Dật Đình đưa tay sờ ngực, chỗ đó căng đến tràn đầy, giống như dùng vật gì chống ngực hắn, gần như muốn tràn đầy.
Từ lúc quen biết Tô Hồng Tụ đến nay chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng mà,
nửa tháng này lại là thời gian vui sướng nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn.
Thấy trên mặt Sở Dật Đình chậm rãi hiện lên ý cười, phảng phất giống như người chết hồi quang phản chiếu, Tô Hồng Tụ sợ
hãi, vội vàng xông lên dùng sức đỡ hắn dậy.
“Ngươi đừng chết! Dật Đình ca ca, ngươi cũng đừng làm ta sợ! Hu hu, cùng lắm thì từ nay trở
đi ta sẽ tu luyện pháp thuật thật tốt. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ
không bao giờ khiến ngươi bị thương nữa! Hu hu, Dật Đình ca ca, ngươi
cũng đừng bỏ ta lại!”
Tô Hồng Tụ thật sự luống cuống, có gì nói hết rồi, nói năng lộn xộn, lắp bắp.
May mà Sở Dật Đình đã sớm biết nàng là yêu, bằng không, nghe thấy những lời này của nàng, nói không chừng sẽ cho rằng đầu óc nàng bị bệnh.
“Buông tay. Ta không có việc gì, ngươi đi một mình trước!”
Mắt thấy hai chân mềm mại trắng nõn của Tô Hồng Tụ giẫm trong bụi gai bị
gai đâm, chân nhỏ non mềm, trắng như vậy, trời sinh nên được người nâng
trong lòng bàn tay, che chở tất cả, lại mỗi bước một vết máu, mỗi bước
một vết thương, trong lòng Sở Dật Đình đau nhức kịch liệt, không khỏi xụ mặt, dùng sức đẩy mạnh Tô Hồng Tụ một cái.
“Trời ạ!” Tô Hồng Tụ
bất ngờ không kịp đề phòng, bị Sở Dật Đình đẩy một phát vào trong bụi
gai, trên người bị cắt thật nhiều chỗ.
“Ngươi!” Hai tay Tô Hồng
Tụ chống nạnh, đang định phát tác, lại nhìn thấy hai mắt Sở Dật Đình
nhắm nghiền, chân mày run rẩy, giống như đang nhẫn nhịn khổ sở cực độ.
Không khỏi trong lòng mềm nhũn, lúc này phàn nàn gì, đau đớn gì đều không
cánh mà bay, tràn đầy trong lòng, tràn đầy trong đầu đều chỉ có: Hắn bởi vì ta mới trở thành như vậy, không được, cho dù như thế nào, ta cũng
không thể bỏ lại một mình hắn!
Hai người một muốn tránh, một cố
gắng phải ôm, xô xô đẩy đẩy, vẫn bước ra đám bụi gai này, không chỉ có
như thế, Tô Hồng Tụ còn mở cờ trong bụng mà nhìn thấy, cách chỗ nàng và
Sở Dật Đình không xa, dưới chân núi hoang dã, có một căn nhà gỗ thợ săn
dùng để tạm thời cất con mồi.
Việc này thật tốt! Lúc trước nàng
vẫn còn đang lo lắng, lỡ không tìm thấy lối ra khỏi khu rừng này, đến
buổi tối, thú hoang lảng vảng, làm thế nào cho phải.
Không phải
chỉ có một mình Sở Dật Đình phải lo lắng, trời tối trong rừng sẽ nguy
hiểm, Tô Hồng Tụ là hồ, ngày trước nàng vẫn luôn sống trong rừng, không
ai biết ban đêm trong rừng nguy hiểm cỡ nào bằng nàng.
Lập tức hoan hô một trận, dùng sức đỡ Sở Dật Đình dậy, lảo đảo, bước chân không ổn mà đi tới nhà gỗ.
“Dật Đình ca ca, không sợ, chúng ta an toàn rồi! Ngươi trông kìa, phía trước có gian phòng!”
Tô Hồng Tụ vui mừng hớn hở, hai mắt tỏa sáng, đều không nhớ đến tất cả vết thương trên người mình, chỉ lo dùng hết toàn lực, từng bước một đỡ Sở
Dật Đình đi về phía trước.
Tròng mắt Sở Dật Đình thâm thúy, trong con mắt u ám bắt đầu khởi động kích động liên tục, trong giây lát ánh
mắt chuyên chú cũng không rời khỏi vết thương chồng chất của Tô Hồng Tụ, mỗi bước nhỏ về phía trước, nhất định sẽ chảy ra một mảng lớn máu tươi
trên chân nhỏ trắng nõn.
Khó khăn lắm, Tô Hồng Tụ đẩy cửa phòng
ra, vừa để Sở Dật Đình xuống chiếc giường nhỏ bằng gỗ ở chính giữa
phòng, Sở Dật Đình lập tức hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền hơi thở
không có.