Thời gian ba ngày thoáng qua tức thì, Tô Hồng Tụ cũng không ở trong nhà
tranh Vệ Thiên sắp xếp cho nàng, mà tiến vào hang núi Sở Hiên tìm cho
nàng, đồng thời sử dụng rơm rạ làm chăn nệm.
Chẳng hiểu tại sao, Tô Hồng Tụ cảm thấy, người nơi này giống như không để nàng vào trong mắt.
Hang núi ngay bên ngoài nơi đóng quân, thủ hạ Vệ Thiên cũng thường đi săn,
đi qua đi lại sẽ đi qua cửa hang, nhưng bọn hắn chưa bao giờ chào hỏi
nàng, nhìn thấy nàng cũng coi như không thấy.
Ngoại trừ Vệ Thập
Nhị, vốn không có mấy người biết Tô Hồng Tụ, huống hồ, Vệ Thập Nhị đi ra ngoài, vốn không có ở đây, không có lệnh của Vệ Thập Nhị, càng thêm
không có ai để ý đến Tô Hồng Tụ.
Ở trong hang núi ba ngày, mặc dù Sở Hiên đều đốt thảo dược đuổi côn trùng ở tất cả các chỗ hẻo lánh
trong hang núi, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn bị chích đến cả người đầy nốt,
khuôn mặt nhỏ mềm mại sưng lên hai nốt, đỏ đỏ quả thật cứ như phá tướng.
Nàng bụm mặt, làm bộ đáng thương, từ khe ngón tay rón rén nhìn Sở Hiên đang
chuẩn bị quần áo vì nàng, bôi thuốc đuổi côn trùng lên người.
“Ta không thích nơi này.”
Tô Hồng Tụ thò bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng kéo vạt áo Sở Hiên, khẽ nói: “Rốt cuộc tới khi nào ngươi mới dẫn ta đi, khi nào chúng ta mới có thể về
nhà?”
Tô Hồng Tụ khẽ nói, thói quen thành tự nhiên, nàng bất tri bất giác coi hậu cung Đại Lương là nhà.
Sở Hiên nhanh chóng ngẩng đầu, tròng mắt đen sắc bén nhanh chóng liếc qua
Tô Hồng Tụ người đầy nốt côn trùng cắn, cúi gằm đầu, vẻ mặt cầu xin.
“Không biết.”
Hán lạnh nhạt nói, chú ý tới trên cánh tay trắng nõn của Tô Hồng Tụ lại
thêm một nốt nhọt tím xanh, vừa rồi va chạm trúng, chân mày nhanh chóng
nhăn lại.
Mặt đất hang núi quá cứng ngắc, cho dù
die~nda4nle^qu21ydo^n Sở Hiên đã sớm phủ đầy rơm rạ mềm mại lên mặt đất, nhưng da thịt mềm mại của Tô Hồng Tụ vẫn không chịu đựng được, hơi
không để ý một chút vết nhọt sẽ bị bể ra.
Sở Hiên đã chuẩn bị
xong quần áo cho Tô Hồng Tụ, đê cháo gà nóng hổi mới vừa nấu xong vào
tay nàng, lấy cung tên, cầm đao cắm trên vách đá, xoay người rời đi.
Tô Hồng Tụ vội vàng đứng thẳng người dậy, ở sau lưng Sở Hiên ngó dáo dác không ngừng nhìn quanh.
“Ngươi phải đi đâu? Phải đi bao lâu? Lúc nào thì trở lại?”
“Đi săn thú, không biết.”
Sở Hiên không nhịn được nói, bóng dáng hoàn mỹ mất tích nơi rừng sâu, đi
như con báo không thấy bóng, ngay lập tức biến mất tung tích.
Vùng sa mạc cách đó không xa, quân đội Vệ Thập Nhị viễn chinh trở về đang
gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có, một đội người ngựa nước Ly vây
thổ bảo nho nhỏ dùng để phòng ngự lại.
Chân mày Vệ Thập Nhị nhíu
chặt, sắc mặt âm trầm, không nói một lời mà nhìn tướng sĩ nước Ly bên
ngoài thổ bảo võ trang đầy đủ, giơ cao cung tên và đao chuẩn bị xông vào thổ bảo.
Vệ Thập Nhị cảm thấy trong quân của mình có gian tế,
nếu không sao tướng sỹ nước Ly lại biết được hôm nay hắn trở về sẽ chọn
con đường này?
Còn thiết lập mai phục hai bên đường trước đó?
Mà bây giờ tra rõ đã quá muộn, kẻ địch xông ra càng nhiều, từ đầu tường
thổ bảo nhìn xuống, bên ngoài đông nghịt như bùn chảy, lại giống như bầy kiến chi chít, quân đội nước Ly chắc huy động toàn bộ lực lượng xuất
trận, không tiếc giá nào vây hắn ở đây.
Đại Chu và nước Ly là kẻ
thù truyền kiếp, mấy năm liên tục chinh chiến không dứt, ngươi chết ta
sống, đã đánh nhau chết sống trên trăm năm.
Không biết có biết
bao nhiêu tướng sỹ ưu tú của nước Ly chết dưới tướng lĩnh thủ hạ của Đại Chu, giống vậy, những năm này có vô số binh lính của Đại Chu bị mất
mạng dưới gót sắt của quân đội nước Ly.
Hai đội ngũ giống như bầy thú khát máu nguyên thủy nhất, vừa thấy mặt đã muốn cắn xé nhau, chém
giết lẫn nhau, không chết không ngừng.
Tướng lĩnh quân đội nước Ly – Mạc Kha – đã giết đỏ mắt rồi, hét lớn một tiếng, “Cánh phải, theo ta, lên!”
Mạc Kha thét lớn một tiếng, đã giơ cây die nda nle equ ydo nn đao đầm đìa
máu tươi lên, giẫm lên thi thể tướng sĩ trên tường thành bị bắn rơi liên tục, cao giọng tru lên, như một đầu thú khát máu tàn bạo nhất, hùng hổ
mà phóng tới thổ bảo.
Vệ Thập Nhị nhíu mày, kêu thủ hạ, “Bắn cho ta!”
Mưa tên từ trên trời rơi xuống giống như châu chấu, nghiêng trời lệch đất
rơi xuống, xuyên qua áo giáp mỏng của tướng lãnh thủ hạ Mạc Kha, găm bọn họ trên đất.
Mỗi lần thủ hạ của Vệ Thập Nhị phóng ra, gần như đều khiến Mạc Kha tổn thất trầm trọng.
Nhưng mà Mạc Kha đã sớm giết đỏ mắt rồi, thấy thủ hạ không cách nào công kích thổ bảo, Mạc Kha thu đao đầm đìa máu tươi trên tay lại, rút cung tiễn
sau lưng ra, từng mũi tên một, tiếng xé gió “Vèo vèo” bay đi, tướng sỹ
bên cạnh Vệ Thập Nhị lập tức ngã xuống đất.Binh lính hộ vệ bên người Vệ Thập Nhị không thể không bắt đầu lui về sau.
Mạc Kha kéo căng hết dây, dùng toàn lực, hét lớn một tiếng, hùng hổ bắn một mũi tên sắc bén mà hung mãnh về phía Vệ Thập Nhị.
“Phập” một tiếng, tiếng xé gió nổi lên, vào lúc này, Vệ Thập Nhị chỉ thấy vết
máu trượt qua, sau đó trên đầu bay lên ánh trăng màu máu, ánh trăng lạnh lẽo, chảy xuôi theo mọi thứ, thấu vào da thịt thấm xương tủy người, lại làm khuất ánh mặt trời phía tây, cuối cùng thu lại thành một đao, lạnh
lẽo bay ra đỡ lấy mũi tên Mạc Kha dùng hết toàn lực, bắn ra.
Dưới ánh đao tiến tới, tên của Mạc Kha bị xiết đến nát bấy, cuốn dưới đầu tường.
Mạc Kha điên cuồng, phát ra tiếng thét to với Sở Hiên chặn lại mũi tên trí mạng cho Vệ Thập Nhị: “Ai?”
Môi mỏng của Sở Hiên khẽ nhếch, cười như không cười, đứng trên đầu thành,
từ trên cao mà bễ nghễ nhìn xuống Mạc Kha: “Chết đến nơi rồi, còn cần
quan tam người khác tên gì?”
Mạc Kha nổi giận, thân hình đột ngột xông lên từ trên mặt đất, giống như con chim ưng hùng vĩ bay lên, trong nháy mắt nhảy lên trên đầu mọi người, một cước của hắn dẫm nát đầu một
binh sỹ, khụ một tiếng, người nọ bị hắn dẫm gãy cổ, cổ ngửa ra sau, máu
tươi trong miệng chảy lênh láng, mắt thấy không sống được nữa rồi.
Mạc Kha nhảy lên đầu tường, đao vung liên tục, mấy người lính vây quanh hắn lập tức phơi thây đầy đất.
Máu tươi văng khắp nơi, binh lính còn lại vội vàng che chở Vệ Thập Nhị,
muốn lui về sau, Mạc Kha vừa nhìn thấy Vệ Thập Nhị, cười dữ tợn một
tiếng, thân hình lại một lần nữa bay lên.
Theo hắn đột nhiên bay
lên, thân thể die nd da nl e q uu ydo n của hắn hóa thành một hư ảnh màu đen trên không trung, đến nhanh như chớp.
Vài tên binh sỹ đi lên trước chặn đánh, còn chưa nhìn rõ thân hình của hắn, đã bị đao đầm đìa
máu tươi trong tay hắn chém thành hai đoạn.
Binh sỹ cuối cùng dưới tay Vệ Thập Nhị đã bị Mạc Kha chém giết, mày kiếm của Vệ Thập Nhị nhíu chặt, vẻ mặt nặng nề.
Khi một tiếng vang thật lớn, quanh quẩn không thôi trên đầu thành, đao đầm
đìa máu tươi trong tay Mạc Kha bị chặn lại, bóng dáng nhanh nhẹn như báo của Sở Hiên, khảnh khắc khi Mạc Kha sắp đánh về phía Vệ Thập Nhị, di
chuyển thân thể nghênh đón trước mặt Mạc Kha.
Mạc Kha thu đao lại, đối mặt với Sở Hiên, cười ha ha, cười không phải nụ cười của người, mà là nụ cười của thú hoang.
Hai kẻ mạnh gặp nhau, tính dã man trong máu Mạc Kha bị kích thích trong
nháy mắt, hắn nhìn thấy Sở Hiên, giống như một đầu sói nhìn thấy con
mồi, không nhìn thấy chút tình cảm nào trong đôi mắt mờ mịt mông lung,
chỉ bắn ra ánh sáng lạnh lùng khát máu.
Ngay sau đó, Mạc Kha nhào tới, vung đao, choang choang nổ bên tai không dứt, ánh đao bóng kiếm,
không còn ai thấy rõ bóng dáng của Sở Hiên và Mạc Kha, chỉ thấy ánh bạc
không ngừng nhấp nháy giữa không trung, nhanh như chớp, mạnh như sấm,
chấn động, rung chuyển trời đất.
Vệ Thập Nhị hoàn toàn khiếp sợ
rồi, cao thủ cùng cấp bậc chiến đấu, trước nay hắn chưa bao giờ được
gặp, quả thật không thể tưởng tượng, hổ khiếu long ngâm.
Khi Mạc
Kha hét lớn một tiếng một lần nữa, giơ đao lên, thân hình bay lên không
mãnh liệt đánh về phía Sở Hiên, Sở Hiên lui về sau một bước, giơ đao bắn ra ánh bạc lên không trung đón nhận Mạc Kha.
Hai đao màu bạc va chạm vào nhau.
Trên đầu thành, giống như dâng lên một vầng thái dương, đôi mắt của tất cả
mọi người đều bị chiếu sáng, sau một tiếng vang thật lớn, ngay lúc này
cả tường thành đột nhiên rung lên, ầm ầm giữa bụi đất tung bay, đúng là
sụp đổ.
Tất cả mọi người đều bị tiếng vang chấn động mãnh liệt này ngã xuống đất.
Trời ạ! Đây là thần lực như thế nào! Điều này có thể do người làm ra được sao?
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Mạc Kha bị sức lực này đánh thẳng tới dưới đầu tường, lắc lư hai lần, té
trên mặt đất, máu tươi trong miệng chảy lênh láng, binh lính đằng sau
xông lên, bảo vệ hắn.
Sắc mặt Sở Hiên nghiêm nghị, nhìn từ trên cao xuống, đứng ngạo nghễ trên đầu tường.
Tường thành bên cạnh hắn sụp đổ một mảng lớn, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập
lên. Dưới tình cảnh như vậy tô đậm, Sở Hiên như thiên thần hạ phàm!
Đám binh sỹ nước Ly bắt đầu hốt hoảng lui về sau, bọn họ hoàn toàn bị tình cảnh trước mắt dọa sợ.
Mọi người như thủy triều xôn xao, lui xuống, đỡ Mạc Kha hấp hối trong miệng chảy đầy máu tươi, trong nháy mắt lui về sau, tan biến trong vô hình.
Văn này thật sự không viết nổi nữa, quả quyết thất bại, đề cương kiểu kết thúc tôi.
Cuối cùng Sở Hiên nuốt cả Vệ Thập Nhị và Phong Lăng Thiên. Tô Hồng Tụ vẫn
không nhớ ra Tử Bạch, hai người hạnh phúc sống chung một chỗ.