Sở Hiên thản nhiên
nói, Tô Hồng Tụ mừng rỡ không thôi, lập tức bới hang tìm chỗ giấu gà
rừng đi – trước kia lúc nàng làm hồ ly, mùa đông cất con mồi như vậy.
Khi Tô Hồng Tụ đào hang, Sở Hiên giống như ảo thuật lôi ra một thùng gỗ cực lớn từ trong hang, hắn đổ nước nóng vào thùng, sau đó hái những hoa nhỏ màu trắng nở trên mặt đất kia, ném vào trong thùng gỗ.
Lúc này,
Tô Hồng Tụ đã đọc được tâm hắn, những thứ cỏ này có thể loại trừ huyết
chú trên người nàng, nên không nhúc nhích, ngoan ngoãn mặc cho Sở Hiên
bến nàng vào trong thùng gỗ.
“Cái kia...” Tô Hồng Tụ cẩn thận dè
dặt liếc nhìn Sở Hiên, cân nhắc một chút, nhỏ giọng mở miệng nói: “Cửu
ca ta kêu ta đến lễ mừng năm mới trở về, ta đã lâu không quay về hồ ly
cốc rồi, ta nhớ Cửu ca ta, ta nhớ nhà.”
Nói nhỏ hồi lâu, Sở Hiên
không hề để ý đến Tô Hồng Tụ, vẫn không ngừng nhổ cây thuốc trên mặt
đất, một phát ném vào trong thùng gỗ.
Thấy Sở Hiên cứ không để ý đến nàng, Tô Hồng Tụ hơi tức giận, đổi lại bình thường, nàng nhất định đã cãi lộn với Sở Hiên.
Chỉ có điều bây giờ, nàng đã vừa nhận biết được Sở Hiên có bao nhiêu khủng
bố, có cho nàng trăm lá gan, nàng cũng không lấy được dũng khí tranh
chấp với hắn.
Tô Hồng Tụ không còn cáh nào, đành phải hết lần này tới lần khác nhẹ nhàng kéo ống tay áo Sở Hiên, dè dặt cẩn thận, trong
miệng càng huyên thuyên không ngừng: “Ta nhớ nhà! Ta phải về nhà!”
Chân mày Sở Hiên nhíu chặt, giây phút này đang mắt không chớp mà quan sát dấu ấn màu đỏ trên ngực Tô Hồng Tụ.
Thân thể Tử Bạch Kim Tinh biến thành những cỏ thuốc này có tác dụng trừ tà,
lẽ ra dùng những cỏ thuốc này, chú trên người Tô Hồng Tụ lập tức sẽ biến mất.
Nhưng mà, không hiểu tại sao, có lẽ Tô Hồng Tụ kia lúc tự
sát để lại oán niệm thật sự quá mạnh mẽ, dấn ấn trên ngực Tô Hồng Tụ
ngược lại không hề biến hóa, thậm chí theo ngâm thuốc, càng sâu hơn
trước.
Quan sát hồi lâu, Sở Hiên dứt khoát lột xiêm áo trên người Tô Hồng Tụ xuống, chỉ vào huyết chú màu đỏ thẫm trên ngực Tô Hồng Tụ,
quắc mắt hỏi nàng: “Rốt cuộc thứ này đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao
vậy? Tại sao lại để người khác hạ chú với nàng?”
Sở Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tô Hồng Tụ, dáng vẻ hung ác nổi trận lôi đình, giết
người không chớp mắt dọa sợ Tô Hồng Tụ đến mức tim cũng sắp ngừng.
“À thì... Chính là lúc ta vừa biến thành người, cái kia, nữ nhân này muốn
ta báo thù cho nàng, muốn Lâm Hạo Hiên và Lương Hồng Xu đều chết không
yên lành!”
Lương Hồng Xu vốn chính là nghĩa muội của Sở Hiên, Sở
Hiên vừa nghe tên Lâm Hạo Hiên và Lương Hồng Xu, không cần Tô Hồng Tụ
nói rõ, lập tức hiểu bảy tám phần. Thì ra nữ nhi Thừa tướng bị Lâm Hạo
Hiên từ hôn lúc trước là Tô Hồng Tụ.
“Ngu xuẩn! Việc này đâu phải có thể tùy tùy tiện tiện đồng ý với người khác? Nàng có biết bản thân
có bao nhiêu khả năng? Chỉ bằng nàng? Chỉ sợ nàng còn chưa chạm đến Lâm
Hạo Hiên, cũng đã chết rồi!”
Sở Hiên coi thường nói.
Tô
Hồng Tụ bị chọc tức, nhưng nàng không có lá gan trả treo. Nàng nghĩ
thầm, không phải vậy chứ! Nếu không phải Sở Dật Đình mang nàng tới đây,
Sở Hiên lại nhốt nàng lại, sao nàng có thể để cho huyết chú lưu lại trên người lâu như vậy? Thật sự coi nàng là con ngốc sao?
Nhớ tới Sở
Dật Đình, Tô Hồng Tụ không khỏi chua xót trong lòng. Nàng ngơ ngác nhìn
Sở Hiên, trong lòng có ngàn lần vạn lần không muốn tin tưởng, Sở Dật
Đình sẽ cứ biến mất không thấy như vậy.
Rõ ràng tướng mạo giọng
nói tính khí hai người không hề có chỗ nào giống nhau, điều này sao có
thể? Sở Dật Đình thật sự biến mất sao?
Nhìn một chút, Tô Hồng Tụ
thật sự không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Sở Hiên: “Cái đó Dật Đình ca ca
của ta đi đâu vậy? Ngươi đừng gạt ta, hắn không phải bị ngươi ăn chứ?
Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải Sở Hiên, ngươi... Trên người
ngươi có yêu khí rất nặng...”
Nhịn thật lâu, Tô Hồng Tụ coi như hỏi nghi ngờ chất sâu nơi đáy lòng, ngẩng đầu lên, sợ hãi và mê man nhìn Sở Hiên.
“Sở Dật Đình của nàng? A, Sở Dật Đình trở thành người của nàng từ khi nào
rồi hả? Hắn không có ở đây, nàng nói không sai, ta bắt hắn ăn rồi.”
Sở Hiên không nhìn Tô Hồng Tụ, lấy con gà rừng đuôi đỏ được nướng chín trên đống lửa xuống.
Tô Hồng Tụ nào có thể chấp nhận câu trả lời như vậy của hắn? Trong lúc
nhất thời lòng đau như cắt, không khỏi thò chân nhe răng trong ngực Sở
Hiên: “Khốn kiếp! Ngươi trả Dật Đình ca ca cho ta! Ngươi trả Dật Đình ca ca cho ta!”
Tô Hồng Tụ liều mạng giãy giụa, muốn tránh khỏi lồng ngực đang ép buộc giam cầm của Sở Hiên.
“Nàng lại kêu nữa đi.”
Sở Hiên lạnh lùng nói, ngẩng đầu lên không hề chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ.
Trong ánh lửa chập chờn, bóng dáng Sở Hiên cao lớn tạo thành bóng ma khổng lồ cúi đầu xuống, tối mù mịt, bao lại cả Tô Hồng Tụ, hắn
từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lẽo mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.
Dưới ánh lửa bập bùng, ngũ quan khắc sâu hình thành bóng dáng đối lập
mãnh liệt, khuôn mặt lạnh lẽo trước mắt dọa người.
“Nàng lại kêu
tiếng nữa, nàng có can đảm, lại kêu một tiếng Sở Dật Đình trước mặt ta!
Có tin bây giờ ta móc hắn ra, nấu hắn thành canh thịt nhét cho nàng!?”
Thân thể Tô Hồng Tụ co rụt lại, thoáng cái sợ tới mức không phát ra âm thanh gì.
Qua hồi lâu, Tô Hồng Tụ lại bắt đầu thì thầm, uất ức không ngừng.
“Ngươi, ngươi thật hung dữ! Ta.. Ta ghê tởm ngươi, ta không muốn ở cùng với ngươi, ta phải về nhà.”
Tô Hồng Tụ vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, sợ hãi mà liếc mắt nhìn Sở Hiên.
Dưới ánh lửa lấp loáng, đôi mắt hung ác nham hiểm của Sở Hiên giống như mắt con thú hung ác tàn bạo nhất trong rừng sâu. Mắt của hắn đột nhiên nhíu lại, cực kỳ giống con báo nhìn chòng chọc con mồi, bất cứ khi nào bất
cứ lúc nào đều chuẩn bị nhào tới cho nó một kích trí mạng, nguy hiểm mà
nhíu lại.
Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, không đếm xỉa đến một hơi nói chuyện tiếp: “Ngươi đừng làm ta sự, nương ngươi nói cho ta biết, ngươi
đến độ kiếp. Sở Dật Đình, Sở Hiên và Tôn Kiệt đều là ngươi, hừ, ta cũng
không tin, ngươi thật sự có thể móc chính ngươi ra, nhét cho ta ăn! Ta
cho ngươi biết! Ta phải về nhà, ta phải về nhà!”
Sở Hiên không
nói một chữ, giống như hoàn toàn không nghe được, mò Tô Hồng Tụ từ trong thùng gỗ ra, dùng da lông lau khô, vác thẳng lên lưng.
Lúc Tô
Hồng Tụ vào hang đã dẫm nát đá, Sở Hiên nheo mắt lại đánh giá chung
quanh, cẩn thận vượt qua đá vụn đi từng bước về phía trước.
Tô
Hồng Tụ thấy Sở Hiên không để ý đến nàng, trong lòng càng bực, chịu hết
nổi ghé vào lưng Sở Hiên, nhỏ giọng nói không ngừng: “Hừ, ta chưa từng
gặp người nào hẹp hòi như ngươi! Muốn ăn dấm chua của người khác, của
mình cũng muốn ăn, sớm muộn gì có ngày ngươi cũng sẽ ngã vào vại dấm
chua mà chết! Hừ, ngươi đừng cho rằng ta thật sự không biết, Tôn Kiệt,
Sở Dật Đình, còn có Sở Hiên kia, bọn họ đều thích ta. Ngươi do ba người
bọn họ biến thành, ngươi nhất định cũng yêu thích ta. Ngươi không mang
ta về nhà, ta, cả đời ta sẽ chán ghét ngươi!”
Sở Hiên đột nhiên
lảo đảo, thiếu chút nữa không để ý giẫm lên đá vụn, thân thể nghiêng đi, suýt chút nữa làm rớt Tô Hồng Tụ cõng sau lưng.
“Câm miệng!” Mặt Sở Hiên biến sắc, nét mặt lạnh lùng, đưa lưng về phía Tô Hồng Tụ phát
ra tiếng gầm nhẹ hùng hậu, Tô Hồng Tụ bị dọa hết hồn, thân thể nhỏ bé
khẽ run lên, chu miệng run run rẩy rẩy nằm bò lên sau lưng Sở Hiên, cũng không dám phát ra tiếng gì nữa.
Sở Hiên không mang Tô Hồng Tụ về Thải Hoa lâu, mà mang nàng trở về Hoàng cung, Lương đế băng hà, bây giờ Sở Hiên đã đăng cơ làm đế.
Mặc dù lúc hắn làm Thái tử đã rất bận rộn, cả ngày suốt đêm không thấy bóng người, nhưng mà, từ khi hắn đăng
cơ, hình như hắn càng thêm bận rộn, thường mười ngày nửa tháng không về
một lần.
Không biết hắn đang bận rộn cái gì, Tô Hồng Tụ cảm giác, mỗi lần Sở Hiên trở về, dáng vẻ của hắn đều hơi quỷ dị.
Giống như, giống như mỗi lần nàng thấy hắn, cũng sẽ cảm giác yêu lực trên người hắn mạnh hơn trước.
Nhưng rốt cuộc hắn làm sao mà được như vậy? Chẳng lẽ hắn ra cửa để tu luyện? Sẽ không, mười ngày nửa tháng có thể tu luyện thành cái gì?
Hơn nữa, càng ngạc nhiên hơn, mỗi lần trở về, trên người Sở Hiên luôn mang theo mùi máu nồng đậm.
Có lẽ hắn ra ngoài đánh trận rồi, dù sao hiện giờ Đại Lương đang khai chiến với Đại Chu.
Mặc dù biểu hiện của Sở Hiên rất quái dị, nhưng Tô Hồng Tụ cũng không muốn, nàng vốn không quan tâm Sở Hiên quá mức.
Một ngày này, Tô Hồng Tụ lại bắt đầu đi dạo trong phòng, nàng đang tìm canh gà đuôi đỏ vừa rồi nàng đã hầm xong.
Tìm hồi lâu, tìm được nồi rồi, nhưng canh gà bên trong không thấy nữa, cửa
sổ phòng ngủ mở toang, trên mặt tuyết trắng tinh nhuộm một tầng canh gà
màu vàng nhạt, nhìn có vẻ, Sở Hiên đổ canh gà.
Tô Hồng Tụ ủ rũ, cúi gằm đầu xuống.
Dựa vào cái gì! Tên khốn kiếp này, hôm nay không dễ gì nàng mới có hứng
thú, tự ra tay hầm một nồi canh gà, cho dù hơi cháy khét, nhưng không
cần Sở Hiên vội tới vứt của nàng!
Nhưng mà, hơi kỳ quái, trên mặt tuyết chỉ có nước canh màu vàng, lại không hề thấy thịt gà màu đen trong canh.
Thịt gà đi đâu rồi? Là bị chó hoang bên ngoài ngậm trong mồm tha đi rồi sao?
Tô Hồng Tụ lên tinh thần, nằm bên cửa sổ định nhìn xem bên ngoài có dấu
chân chó hoang không, nàng cũng không chú ý tới bên ngoài Hoàng cung
cách đó không xa, có hai cặp mắt đen sắc bén đang thừa dịp nàng thò đầu
ra khỏi phòng, dò xét nàng cẩn thận.
Tới không phải ai khác, chính là thủ hạ của Phong Lăng Thiên, Vân Phạm và Tu Hạo – ngự tiền thị vệ của Đại Chu.
Những ngày Tô Hồng Tụ mất tích, Phong Lăng Thiên vẫn phái người tìm nàng
chung quanh, bọn họ gần như lật tung cả Đại Lương và Đại Chu, khó khăn
lắm, cuối cùng mới phát hiện Tô Hồng Tụ ở trong tẩm cung của Sở Hiên.
Lúc đầu thấy Tô Hồng Tụ, Vân Phạm hơi kinh ngạc, hơi ngạc nhiên, hắn rất
được Chu đế tin tưởng, hàng năm ra vào hậu cung, mỹ nhân từng gặp coi
như đếm không hết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy người đẹp như
vậy, quyến rũ như vậy, nhất là cặp mắt to ngập nước kia, giống như sẽ
câu hồn người, nhìn nhiều thêm một lát, quả thật ngay cả hắn cũng bị mê
hoặc.
Không trách được Phong Lăng Thiên vẫn nhớ mãi không quên nữ tử này.
Bây giờ, đã tìm được người, vấn đề còn lại chỉ có một, nên thừa dịp Sở Hiên không có ở đây, mang Tô Hồng Tụ đi.
Nghĩ tới đây, Vân Phạm đột nhiên rùng mình, nhớ tới tin tức những ngày qua thủ hạ chính là mật thám mang đến cho hắn.
Mấy ngày nay Sở Hiên thường xuyên ra trận, chém giết vô số đại tướng từ tam phẩm của Đại Chu trở lên, cũng không biết tại sao, những đại tướng bị
hắn chém giết không một ai có thi thể để lại.
Không riêng gì
những đại tướng kia, thủ hạ của bọn hắn cũng biến mất theo, có tin tức
nói, Sở Hiên chôn sống tất cả bọn họ rồi. Hễ
là người từng giao chiến với hắn, đã từng đắc tội với người của hắn, cho dù người kia có giá trị lợi dụng bao nhiêu, Sở Hiên đều không lưu lại
một người sống, luật chém tận giết tuyệt, không chừa một mống.
Hoàn thành nhiệm vụ Phong Lăng Thiên giao cho quan trọng hơn, nhưng mà, đắc
tội Sở Hiên, mang tới trả thù và đả kích không phải hắn có thể chịu đựng nổi.
Vân Phạm chần chừ không dứt, hắn hạ thấp giọng, trầm giọng
nói với Tu Hạo ở bên cạnh vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn vào Tô Hồng Tụ:
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp, không thể cứ dẫn nàng ta đi như vậy, Sở
Hiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”
Sắc mặt Tu Hạo lạnh
lẽo, như đinh chém sắt: “Không có cách nào, chúng ta muốn mang nàng ta
đi, chỉ có thể chém đầu Sở Hiên trước.”
Tu Hạo nói xong, giơ tay đặt lên cổ, làm động tác chém đầu.
Tu Hạo hoảng hốt thất sắc, “Giết chết Sở Hiên?” Hắn trừng lớn cặp mắt, dáng vẻ nhìn Tu Hạo giống như Tu Hạo mọc ra hai cái đầu.
“Ai có thể tiêu diệt hắn, ngươi sao?”
Vân Phạm ngạc nhiên nói, mấy ngày nay, Sở Hiên bách chiến bách thắng trên
chiến trường, không hề có đối thủ, hắn dũng mãnh đã sớm truyền khắp sáu
nước trung nguyên.
Vì giết chết Sở Hiên, bọn họ gần như đã dùng đủ biện pháp, ám sát, hạ độc, bố trí bẫy rập, phái gian tế đi Hoàng cung Đại Lương.
Tuy nhiên không một biện pháp nào hiệu quả.
Cả đám thích khách phái đi đều bị Sở Hiên mổ bụng mổ ngực, phơi thây ở Ngọ môn, người đầu độc vốn không thể đến gần bên cạnh hắn, bày bẫy rập tất
cả đều bị Sở Hiên liếc mắt nhìn ra, còn chưa có chút công dụng nào, cũng đã bị hắn phái người phá hủy trước.
Sức quan sát và sự sáng suốt của Sở Hiên có thể nói là hạng nhất, hơn nữa hắn có thần lực thiên phú, dũng mãnh vô địch, hắn gần như không có nhược điểm.
Vân Phạm cúi đầu, rơi vào trầm tư, hắn cũng không ý thức được mình đã bất tri bất giác nói ý tưởng trong đầu ra.
“Làm thế nào mới có thể đối phó được hắn? Hắn gần như không có nhược điểm.”
Vân Phạm hạ thấp giọng nói, không ngừng lắc đầu, tự mình lẩm bẩm.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Tu Hạo sắc bén, không hề chớp mắt nhìn Tô Hồng Tụ
đang đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt dáo dác ngó qua cửa sổ.