Hai người tới trước đại điện, một hàng lớn quỳ trước điện, Sở Hiên nắm tay
Tô Hồng Tụ, hai người cùng quỳ xuống nhắm mắt cầu nguyện.
Tô Hồng Tụ yên lặng cầu khẩn trời xanh phù hộ cho nàng sớm ngày đắc đạo thành
tiên, nhưng nghĩ lại, dường như miếu nhân duyên không quản việc kia, lại thay đổi một nguyện vọng, cầu khẩn trời xanh sớm ngày cho nàng và Sở
Dật Đình gặp lại nhau.
Mới vừa cầu nguyện xong, mở mắt ra, đã nhìn thấy Sở Hiên không chớp mắt nhìn nàng.
“Không nói cho ngươi!” Tô Hồng Tụ trừng mắt liếc Sở Hiên, sau đó kéo tiểu tăng đang quét rác bên cạnh, tiến đến bên tai người nọ nói nhỏ: “Sở Hiên là
thùng dấm chua lớn đại biến thái, là con ruồi xanh lục không khiến cho
người ta thích!”
Thừa dịp tiểu tăng sững sờ, Tô Hồng Tụ xoay người sang chỗ khác, ra sau lưng Sở Hiên cười thản nhiên: “Ta nói cho hắn biết rồi!”
Sau một khắc, tiểu tăng đáng thương bị Sở Hiên túm lấy vạt áo trước xách
lên, Sở Hiên như hung thần ác sát ép hỏi: “Vừa rồi nàng nói gì với ngươi hả?”
Tiểu tăng nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Sở Hiên là thùng dấm
chua lớn đại biến thái, là con ruồi xanh lục không khiến cho người ta
thích!”
Sở Hiên nghe xong, mặt biến thành màu xanh rồi, lạnh lùng nói ra: “Không nhìn ra, ngươi một tiểu hòa thượng, thật to gan, dám
nhục mạ ta, có phải không muốn sống không!?”
Lực tay Sở Hiên lớn, đau đến tiểu tăng luôn miệng cầu xin tha thứ: “Nói! Ta rốt cuộc có chỗ nào giống như con ruồi xanh lục!?”
“Không... Không phải...” Tiểu tăng sợ tới mức toàn thân run lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: “Ngài... Không phải ngài hỏi ta vừa rồi nữ thí chủ kia nói gì
với ta sao?”
Sở Hiên chậm rãi giơ tay lên, Tô Hồng Tụ thấy tình
thế không ổn, vội đi đến ngăn cản, ai ngờ Sở Hiên đột nhiên buông lỏng
tay, quay đầu lại tức giận nhìn nàng chằm chằm, Tô Hồng Tụ thấy hắn suy
nghĩ sáng tỏ, vội nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Bồ Tát.
Vị tiểu tăng kia xụi lơ trên đất, được đại hòa thượng trong miếu giúp đỡ đi ra ngoài.
Sở Hiên túm lấy Tô Hồng Tụ, buồn bực không lên tiếng phóng ra ngoài đại
điện, Tô Hồng Tụ sợ hắn quá nóng giận, vội cầm tay hắn, cười híp mắt
nịnh nọt: “Ta đùa với ngươi một chút. Chẳng lẽ ngươi nhỏ mọn như vậy,
ngay cả vui đùa một chút cũng không được sao?”
Sở Hiên liếc Tô Hồng Tụ, không nói gì, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi đại điện.
Hai người đi theo những người khác vào hậu viện. Trong góc hậu viện bày một chiếc bàn vuông, bọc một tấm vải đỏ cực kỳ chặt chẽ, trên bàn đặt một
cái rương đỏ vuông vuông thẳng thẳng.
Trong rương đều là quẻ xăm, có một tăng nhân mặt mũi hiền lành ngồi bên cạnh, phụ trách giải xăm.
Có thật nhiều thiện nam tín nữ xếp hàng hai bên, đều đang chờ rút xăm.
Tô Hồng Tụ chưa bao giờ nhìn thấy cái này, hào hứng chạy tới, thò tay vào trong rương đỏ, cũng muốn rút.
Tăng nhân giải xăm ngồi bên cạnh đầu tiên tùy ý liếc nhìn Tô Hồng Tụ, sau đó hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, mắt không chớp mà nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ kỳ quái trong lòng, hỏi tăng nhân kia: “Lão nhìn chằm chằm vào ta làm gì vậy? Trên mặt ta có gì kỳ kỳ quái quái sao?”
Lão tăng nhân nhìn Tô Hồng Tụ, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thật ra không có, chỉ có điều lão tăng nhìn mặt thí chủ, thật sự có mệnh hoa đào trăm năm khó gặp, người theo đuổi thí chủ chắc hẳn rất nhiều.”
“Gì mà nhiều...” Tô Hồng Tụ cúi đầu, phiền muộn không vui nói: “Ta cũng đã thành thân!”
Nghe Tô Hồng Tụ nói như vậy, lão tăng nhân giống như hơi kinh ngạc, hơi
không dám tin mà nhìn Tô Hồng Tụ: “Thí chủ? Thí chủ đã thành thân rồi
hả? Thí chủ gả cho ai? Có thể dẫn vị hôn phu của thí chủ tới cho lão
tăng nhìn không?”
Tô Hồng Tụ chỉ chỉ vào Sở Hiên đứng bên cạnh nàng, sa sầm mặt, bĩu môi nói: “Ừ, chính là hắn.”
Lão tăng nhìn Sở Hiên, lại nhìn Tô Hồng Tụ, bấm tay tính toán, sắc mặt trở
nên kỳ quái, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Kỳ quái, kỳ quái.”
Trong lòng Tô Hồng Tụ hiếu kỳ, hỏi tăng nhân kia: “Kỳ quái ở đâu?”
Lão tăng nhân lại chỉ nhìn Tô Hồng Tụ, không nói một lời, xoay người sang
chỗ khác, dặn dò tiểu tăng sau lưng thu cái bàn và rương lại, nói không
thôi.
“Này, lão chờ một chút, kỳ quái gì chứ? Lão vẫn chưa nói cho ta biết đó?”
Tô Hồng Tụ đầy bụng nghi ngờ, đuổi theo lão tăng nhân kia không tha, Sở Hiên lại sớm nhìn ra manh mối trên mặt lão tăng nhân.
Vừa rồi Tô Hồng Tụ nói hắn là phu quân của nàng, trong mắt lão tăng nhân
kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, thoáng kinh ngạc, như vậy, giống như
lời nàng nói là chuyện quái lạ.
Tô Hồng Tụ còn định đi túm lão
tăng nhân kia, Sở Hiên lại đột nhiên ngăn cản nàng, giọng điệu cực mạnh
nói với nàng: “Đi, chúng ta không xem, theo ta trở về.”
Tô Hồng
Tụ vốn chưa kịp phản đối, Sở Hiên đã ôm lấy nàng, ném quẻ xăm trên tay
nàng xuống, thi triển khinh công, bước nhanh mà đi.
Trên đường,
hai người lại gặp phải hai nam nhân như kẻ cướp mặt mày hèn mọn bỉ ổi,
đi theo phía sau, một đeo mặt nạ sói dữ tợn, mặt không có cảm xúc gì,
ánh mắt cực lạnh.
Sở Hiên ôm Tô Hồng Tụ, vừa đúng lúc đi lướt qua nam nhân kia, khoảnh khắc khi hai người chạm vào nhau, Sở Hiên hơi lảo
đảo, mày kiếm thoáng cái nhíu lên, cúi người, giống như cuối cùng đứng
không vững, ôm Tô Hồng Tụ, quỳ một chân trên đất, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ khổ sở.
Vừa rồi, ngay khoảnh khắc khi hắn chạm vào nam
nhân mang mặt nạ, có một hình ảnh rất sống động, trông rất sống động bất ngờ không cảm giác mà chạm vào trong óc Sở Hiên.
Trước mặt Sở
Hiên chậm rãi hiện lên một vùng thảo nguyên mênh mông vô tận, tám con
Thần thú oai phong lẫm liệt, dáng người hùng tráng ngủ đông trên thảo
nguyên.
Khoảnh khắc khi nhìn những Thần thú đó, giống như có một
âm thanh vang lên bên tai Sở Hiên, đây là huynh đệ của hắn, hắn đều biết những Thần thú đó, hắn đã từng sống chung một chỗ với bọn họ.
Trong đầu Sở Hiên đau hơn, buông Tô Hồng Tụ trong ngực ra, chịu hết nổi dùng
tay ôm đầu, đập từng phát một lên vách tường đối diện.
Ngoại trừ
Thần thú, trong bụi cỏ như ẩn như hiện, văng vẳng loáng thoáng giống như còn có một bóng trắng ẩn núp mà đã từng gặp trước đó, cho hắn cảm giác
tim đập nhanh vô cùng quen thuộc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi
ngang đồi cỏ xanh khắp núi, bóng dáng nho nhỏ tròn tròn ở giữa bụi cỏ
dần hiện ra, không ngờ lại là tiểu hồ ly chín cái đuôi trắng, tròn vo,
lông mềm như nhung.
Lúc đầu gặp tiểu hồ ly này, trong lòng Sở
Hiên vừa động, thiếu chút nữa không khống chế được mình, muốn tiến lên
ôm tiểu hồ ly vào trong ngực.
Nhưng mà dường như tiểu hồ ly không phát hiện ra hắn, nhìn cũng không liếc mắt
nhìn về phía hắn, ngược lại vui vẻ ra mặt, vô cùng phấn chấn mà chui tới chui lui giữa tám vị huynh đệ khác của hắn.
Nàng nhất thời chui
vào trong bờm một con Thần thú, cười khanh khách lăn quan lăn lại trong
đám lông giống như tấm thảm, lúc lại lẻn vào trong ngực một con Thần thú khác, chi một tiếng ngậm lấy con mồi Thần thú vừa mới bắt được, bay qua mà trốn vào rừng cây.
Sở Hiên vươn tay, muốn dốc hết toàn lực
nói cho đối phương biết, hắn trong này, nơi này không chỉ có tám con
Thần thú, còn có hắn nữa, nhưng chẳng hiểu vì sao, từ đầu đến cuối,
không có bất kỳ người nào liếc mắt nhìn về phía hắn.
Những huynh
đệ kia của hắn không nhìn hắn thì thôi đi, kể từ khi con tiểu hồ ly lông mềm như nhung hiện ra từ bụi cỏ, Sở Hiên giống như không hề có một khắc đặt lực chú ý lên người những huynh đệ kia của hắn.
Nhưng khi
tiểu hồ ly kia vẫn không nhìn hắn, giống như coi hắn không tồn tại, Sở
Hiên lại không biết vì sao, trong lòng đau đến giống như muốn nứt ra.
“Tới đây, tới đây, vật nhỏ, tới chỗ của ta.”
Sở Hiên duỗi dài tay, dốc hết toàn lực, phát ra âm thanh về phía con hồ ly.
Nhưng giọng hắn nhẹ như vậy, yếu ớt như vậy, bị gió thổi đi, đã biến mất
không thấy gì nữa, từ đầu tới cuối không truyền vào trong tai con tiểu
hồ ly kia.
Sở Hiên trơ mắt nhìn tiểu hồ ly cách mình càng lúc
càng xa, càng ngày càng xa, cuối cùng, nàng tung người một cái nhảy vào
trong ngực một nam nhân như tiên giáng trần, áo trắng, tướng mạo anh
tuấn.
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn vị như tiên giáng trần ôm mình, đột nhiên đỏ mặt lên, cuộn tròn mình lại, vùi thật sâu, thật
sâu vào trong ngực vị như tiên giáng trần kia.
Khoảnh khắc khi
chứng kiến cảnh tượng này, đau tê tâm liệt phế cuốn về phía Sở Hiên, hắn gần như không đỡ được, chỉ cảm giác trong ngoài mình đều bị người xé
thành hai nửa.
Sở Hiên đấm một quyền lên mặt đất, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài tức giận và đau đớn: “Ngao -!”
Tô Hồng Tụ vốn định đi tới đỡ hắn, nhưng nhìn thấy sắc mặt dữ tợn, cặp mắt ửng đỏ của hắn, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ giống như dã thú lên trời.
Tô Hồng Tụ giật mình, lui về sau mấy bước, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Đang hoảng hốt, không biết làm thế nào cho phải,
xa xa, hình như nam nhân mang mặt nạ đó lại xuất hiện trước mắt Tô Hồng
Tụ.
Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn nam tử đứng ở góc đường, hắn cho
nàng cảm giác quen thuộc quen thuộc, trên người hắn tản ra mùi đàn hương quyến rũ và say lòng người.
Nam nhân này không thể nào là người khác, hắn nhất định chính là Sở Dật Đình!
“Dật Đình ca ca...”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc mà nhìn Sở Dật Đình đứng trước mặt mình, không nói
một lời, ánh mắt lạnh lẽo, nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao Sở Dật
Đình lại nhìn nàng như vậy.
Chẳng lẽ thật sự như lời Tôn Kha nói, Sở Dật Đình bị Phong Lăng Thiên xóa trí nhớ?
Không, không thể nào, sẽ không đâu, dáng vẻ Sở Dật Đình nhìn nàng, rõ ràng không giống như không biết nàng.
Hắn không phải không biết nàng, chỉ có điều so sánh với ngày trước, cảm
giác hắn cho nàng đột nhiên trở nên lạnh quá, trong tròng mắt thanh thúy lạnh lẽo kia không hề quay cuồng khổ sở đè nén và mâu thuẫn giống như
trước, mà giống như biến thành hai luồng lửa đỏ thẫm, cháy hừng hực, Tô
Hồng Tụ nhìn không hiểu khuấy tung kích động liên hồi ở chính giữa,
không phân biệt rõ điên rồ và chấp niệm.
“Ngươi nghĩ ra chưa? Nếu không nghĩ ra, không sao. Thời gian còn dài, còn có ba năm, ngươi từ từ suy nghĩ, chờ ngươi nhớ ra, hãy tới tìm ta, Sở Hiên, kẻ địch của ngươi
không phải là của ta, ta là ngươi, ngươi chính là ta, ta không muốn sinh ra tranh chấp với ngươi. Ba ngày sau, ta sẽ mang thứ thuộc về ta đi.”
Nam nhân mang mặt nạ nói, chậm rãi tới gần Sở Hiên, khi hắn đi qua Tô Hồng
Tụ thì Tô Hồng Tụ kéo hắn lại, giọng run rẩy, lại mang theo vẻ chờ đợi,
vừa thấp thỏm hỏi: “Ngươi... Ngươi có phải là Dật Đình ca ca của ta
không? Ngươi... Ngươi sao vậy? Có phải Phong Lăng Thiên động chân động
tay gì với ngươi không? Sở Dật Đình, ngươi, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta, ta hơi sợ.”
Khoảnh khắc khi tiếp xúc thân thể đối phương, ngọt ngào và hạnh phúc đã lâu
như thủy triều mãnh liệt ập tới vỗ vào lòng Tô Hồng Tụ.
Mặt Tô
Hồng Tụ đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, xông lên phía trước, giống như
thiêu thân lao đầu vào lửa lao vào trong lồng ngực ấm áp mà bền chắc của Sở Dật Đình.