Tuy bất ngờ, nhưng
cũng nằm trong dự đoán, như vậy đối với cô là tốt nhất. Triệu Ngạn Kiều
cong khóe môi lên nhàn nhạt cười, đặt trán lên vai Tần Dịch Hoan: “Ông
xã, em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Ông xã, hai chữ vô cùng
đơn giản, lại dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng Tần Dịch Hoan, giọng
nói của cô không lạnh nhạt giống như bình thường, mềm mại ướt át, giống
như móng vuốt của con mèo nhỏ cào nhẹ qua tim anh, tựa như bình thường
luôn làm nũng để lấy lòng anh.
Tần Dịch Hoan khẽ liếc qua Triệu
Ngạn Kiều, cô đang cúi đầu, để lộ phía sau gáy trắng nõn thon dài, lễ
phục trễ ngực để lộ ra toàn bộ bả vai trơn tuột, da thịt trắng muốt
giống như giọt sương trên ngọn cỏ non vào sáng sớm, vừa tươi mát vừa tốt đẹp.
Ánh mắt Tần Dịch Hoan tối sầm lại, đưa tay ôm lấy bờ vai
nhỏ bé của cô, bàn tay đặt trên bờ vai lộ ra, cúi đầu: “Được, tiểu Kiều
nói thế nào thì làm thế đó.” Trong giọng nói kia chưa ba phần cưng chiều bảy phần dung túng, Tề Minh Nguyệt nghe xong mặt đều biến đen, cũng
không dám làm thêm động tác gì, vừa mới nhận được ánh mắt cảnh cáo của
Tần Dịch Hoan, vậy nên dù cho lúc này có oán hận hơn nữa cô cũng nhịn
được.
Cô muốn người đàn ông này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã bắt đầu muốn, chờ nhiều năm như vậy, trong lúc này cũng không cần vội.
Trong lòng Tề Minh Nguyệt âm thầm nhắc nhở bản thân, cắn chặt hàm răng
ép buộc chính mình không nói ra lời độc ác.
“Không cần nói với mẹ một tiếng sao?” Thanh âm của Triệu Ngạn Kiều nho nhỏ, trên khuôn mặt
mềm mại có thể bấm ra nước còn mang chút e thẹn, Tần Dịch Hoan nhìn mà
miệng đắng lưỡi khô, làm gì còn nhớ được chuyện khác? Liền ôm cô bước
đi, lời nói trong miệng không có chút nào liên quan: “Thân thể của tiểu
Kiều là quan trọng nhất, bây giờ chúng ta trở về nhà.”
Thật sự là một diễn viên tốt! Triệu Ngạn Kiều vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, than ở ở trong lòng một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Tần Dịch Hoan. Dọc theo
đường đi, Tần Dịch Hoan không ngừng tăng tốc độ xe lên, tưởng như là
đang đua xe ở trên đường lớn! Dù cho Triệu Ngạn Kiều có tâm lý vững vàng cũng không chịu nổi, cô nắm chặt giây an toàn trước ngực, quay đầu nói
với Tần Dịch Hoan: “Anh đi chậm một chút, quá, quá nhanh rồi.”
Trong đầu Tần Dịch Hoan đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn, nghe cái gì cũng đều mơ mộng một phen, mà những lời này của Triệu Ngạn Kiều rõ ràng
khiến cho anh mơ mộng vô ích.
Lúc dừng đèn đỏ anh nghiêng đầu qua nhìn cô, cô đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như bình thường, lúc cô
cúi đầu trong nháy mắt hầu như phong tình trên người cô dần mất hẳn, chỉ là cặp mắt to đen láy kia giữa hoàn cảnh lờ mờ này lại lóe lên vài tia
ướt át, khi không lại để lộ ra một tia yếu đuối.
“Tiểu Kiều…” Tần Dịch Hoan bất giác gọi tên của cô, nhìn bộ dáng nghiêng đầu nghi hoặc
của cô, bỗng rất muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt mềm mại một chút, chỉ
tiếc anh chưa kịp đưa tay ra, thì phía sau truyền đến tiếng còi chói
tai.
Đèn xanh đáng ghét! Tần Dịch Hoan tức giận chạy nhanh đến
lầu dưới nhà anh, giống như giận dỗi ngồi cả buổi ở ghế lái cũng không
đứng lên. Không hiểu ra sao cả, Triệu Ngạn Kiều tháo dây an toàn trên
người ra, cũng không hỏi đến anh, liền mở cửa đi xuống xe, đang lúc
chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Tần Dịch Hoan gọi lại.
“Triệu Ngạn Kiều, cô lợi dụng xong rồi liền một cước đá văng sao?”
Âm dương quái khi vậy, đang nổi điên cái gì? Triệu Ngạn Kiều vốn không
muốn để ý đến anh, nhưng lại nghĩ tới cô “Mới đến”, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào anh, đành phải chịu đựng không kiên nhẫn trong lòng vòng
qua mở cửa xe cho anh, giọng nói một mực cung kính, không tìm ra chút
khuyết điểm nào: “Tần thiếu gia, mời.”
Tần Dịch Hoan càng buồn
bực, Tần thiếu gia! Tần thiếu gia! Người phụ nữ này vừa rồi còn nũng nịu gọi anh là ông xã đấy! Anh tức giận gạt tóc, xuống xe, đóng cửa xe bịch một cái liền đi thẳng lên nhà, cũng không thèm nhìn Triệu Ngạn Kiều một cái. Triệu Ngạn Kiều cũng không để ý đến anh, chỉ ôm bụng cẩn thận đi
lên lầu, suy nghĩ trong đầu đều là tối nay ăn cái gì, không nghĩ đến Tần Dịch Hoan chút nào.
Anh vậy mà lại có phản ứng? Vậy mà lại muốn
hung hăng đè người phụ nữ này ở phía dưới mà thương yêu! Tần Dịch Hoan
nằm ngửa ở trên giường, một tay che kín mắt, phiền não trong lòng giống
như hơi nước bốc lên. Rõ ràng anh chán ghét người phụ nữ này chán ghét
kinh khủng, vì sao hôm nay lại xuất hiện xúc động như vậy đối với cô?
Ở buổi tiệc liền gấp gáp quay về, không muốn để cho bất kỳ ai chiếm được
tiện nghi của cô. Muốn giữ cô ở nhà hung hăng hôn… Nếu không phải do đèn xanh và một câu Tần thiếu gia kia của cô, còn không biết bản thân sẽ
làm ra chuyện gì nữa, Tần Dịch Hoan nhíu chặt lông mày, chỉ mấy ngày nữa mà thôi, anh cũng dần nắm được mọi chuyện trong tay rồi. Anh hung hăng
nện một cái lên giường mềm mại, lật người chôn mặt trong gối đầu.
Có lẽ là do không khí quá tốt, không cần chú ý không cần chú ý,…
Bên này Tần Dịch Hoan đang tự mình rối rắm, thì tâm tình của Triệu Ngạn
Kiều lại không tệ đã bắt tay vào làm xong cơm tối. Mặc dù cuộc sống bây
giờ còn chưa ổn định lại, nhưng ánh sáng đã ở trước mặt rồi, không lâu
nữa cô đã có thể đi tìm Chu Tiểu Mạch, có lẽ còn có thể… Gặp được người
kia.
Lúc Dịch Hoan tới, Triệu Ngạn Kiều đã ăn cơm tối không sai
biệt lắm, mặc dù lúc trở về Tần Dịch Hoan thể hiện ra như vậy, nhưng vẫn tới dùng cơm, tuy rằng sắc mặt không được tốt lắm.
Triệu Ngạn
Kiều liếc anh một cái không nói gì, trong lòng lại rất khinh bỉ, cơm tối có hoa Tây lan cô thích nhất, xào vừa chín tới, còn màu xanh tươi,
khiến người xem rất muốn ăn, Triệu Ngạn Kiều với đũa qua, còn chưa ăn
được hoa Tây lan trong miệng đã cảm thấy bên trong bụng khẽ động, cô làm rơi đũa bộp một tiếng lên trên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mới vừa rồi Bảo Bảo… Động? Triệu Ngạn Kiều không dám tin thân thể cứng
ngắc, động cũng không dám động một cái, chỉ sợ bỏ lỡ một chút động tĩnh
của đứa bé. Lòng cô mãnh liệt nhảy bang bang, giống như muốn đụng tới
lồng ngực, khẩn trương, hưng phấn, mong đợi,… Đủ loại tình cảm đồng thời tràn vào tim. Đôi mắt Triệu Ngạn Kiều chợt ướt, cô chưa bao giờ cảm
động giống như lúc này, giờ khắc này cô mới cảm nhận được đứa bé là cốt
nhục được tách ra từ cô. Lúc trước, cẩn thận bảo vệ đứa bé này, chỉ vì
chủ trước rất quan tâm đứa bé, cô chiếm thân thể của cô ấy, tự nhiên sẽ
làm gì đó cho cô ấy, nhưng vào giờ phút này trách nhiệm với chủ trước
cũng bỏ đi! Đây là bảo bối của cô! Là thứ quan trọng nhất trong cuộc
sống của cô!
“Cô làm sao vậy?” Dáng vẻ ngơ ngác của cô cuối cùng cũng đưa tới sự chú ý của Tần Dịch Hoan.
“Động, động!” Triệu Ngạn Kiều kích động nhìn Tần Dịch Hoan, nói năng không có đầu đuôi: “Thật sự động!”
Tần Dịch Hoan vẫn chưa kịp phản ứng: “Cái gì động?”
“Bảo Bảo, Bảo Bảo động!” Triệu Ngạn Kiều cách bàn nắm lấy tay Tần Dịch Hoan, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ: “Anh sờ sờ! Anh sờ đi! Động… Động…”
Thật ra thì Tần Dịch Hoan không có tình cảm gì với đứa bé này, chung quy đứa bé này khiến cho anh nhớ tới đêm đó bị tính kế và bị tù túng cuộc sống, trước đây anh luôn cố ý xem nhẹ đứa bé này, mặc kệ không hỏi, xa lạ
giống như khách qua đường. Hiện tại ý thức của anh cũng nghĩ kháng cự
lại đứa bé không mời mà tới này, nhưng khi nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều
nước mắt lưng tròng, câu nói “Chuyện này liên quan gì đến tôi” tới khóe
miệng cuối cùng cũng không có nói ra.
Anh đi vòng qua bên người Triệu Ngạn Kiều, từ từ ngồi xuống, tay đặt lên chỗ bụng nhô lên của cô: “Nơi này sao?”
Triệu Ngạn Kiều bỗng nghẹn lời, chuyện này tới đột ngột, cô quá kích động,
nhất thời quên mất Bảo Bảo động ở chỗ nào! “Tôi… Tôi quên, làm sao bây
giờ… Làm sao bây giờ? Tôi…”
“Tốt lắm, không cần gấp gáp, chúng ta đợi một chút.” Anh vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói đầy dịu
dàng, chỉ tiếc chính anh cũng không chú ý tới, Triệu Ngạn Kiều kinh hỉ
đan xen lại càng không chú ý tới.
Không biết có phải hay không
không muốn mẹ gấp gáp, đứa bé trong bụng rất nhanh liền có động tĩnh,
lần này so với lần trước đạp mạnh hơn, giống như đang thể hiện sức lực
của mình với người ở phía ngoài. Đôi mắt chứa nước của Triệu Ngạn Kiều
cuối cùng cũng rơi xuống, hạnh phúc này giống như gió biển thôi nâng
buồm, trái tim cô trương lên một chút, cô chưa từng cảm tạ trời cao như
vậy, vào lúc này lại thiếu chút nữa chắp tay trước ngực thành tâm tín
ngưỡng.
Dưới lòng bàn tay chợt động cũng làm trái tim Tần Dịch
Hoan run lên, đây là con của anh, đứa bé sẽ gọi anh là cha… Anh nhẹ
nhàng vuốt ve bụng, trong lòng xuất hiện một cỗ tình cảm phức tạp. Đây
là huyết mạch của anh, là lễ vật tốt nhất đời này anh nhận được, vì sao
anh phải cự tuyệt? Cứ như vậy nhìn một đứa bé từ từ lớn lên là chuyện
tốt đẹp cỡ nào? Vì sao phải coi nó thành sỉ nhục và gánh nặng?
Anh ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng hai mắt đẫm lệ của cô, từ từ nhếch môi
cười, nụ cười vui vẻ tràn đầy trong cặp mắt hẹp dài, khiến cho không khí xung quanh cũng khoan khoái theo.
“Triệu Ngạn Kiều.” Anh đứng dậy một chút mới nói tiếp: “Cô khóc lên thật xấu xí.”
“Anh không biết… Anh cũng không biết…” Triệu Ngạn Kiều cúi đầu lầm bầm,
giống như đang nói chuyện với anh, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.
“Chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn có được không?” Tần Dịch Hoan chợt đứng lên,
một tay nâng cằm của cô, một tay lau nước mắt cho cô, động tác rất vụng
về, trong mắt lại dịu dàng, không biết là đối với Triệu Ngạn Kiều hay là đối với đứa bé chưa ra đời.
Triệu Ngạn Kiều ngẩn người, lau mắt
đang còn ẩm ướt, hơi hất cằm lên nhìn Tần Dịch Hoan, mạnh mẽ và kiêu
ngạo giống như trước, dường như yếu đuối ban nãy chưa từng tồn tại: “Dĩ
nhiên! Anh là cha của đứa bé! Anh phải chịu trách nhiệm!”
Tần
Dịch Hoan dở khóc dở cười nhìn cô, trước đây cô nghĩ hết biện pháp để
được anh dịu dàng, hôm nay anh thay đổi, cô lại không cần nữa.
Có lẽ người a, chính là bị coi thường ở chỗ này, lúc cô liều mạng dính lấy anh, anh chán ghét, ruồng bỏ. Nhưng đợi đến lúc cô cách xa anh, cách
rất xa, anh lại phát hiện cô giống như một nguồn sáng, không ngừng hấp
dẫn anh, khiến cho anh loại bỏ hết bóng tối để đến bên cạnh cô.
Có lẽ bây giờ nhớ nhung còn chưa mãnh liệt như vậy, nhưng mà một năm ba
trăm sáu mươi lăm ngày, cuộc đời của anh làm gì có nhiều một năm như
thế, cả ngày lẫn đêm muốn cùng nhau trôi qua với cô như vậy, chuyện sau
này, ai mà biết được?