Tề Minh Nguyệt thấp
thỏm, lo lắng đợi ở nhà, nhớ tới vẻ mặt đầy máu của đứa bé khi lăn xuống cầu thang đã cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cô ta không phải cố ý, cô ta
thật sự không phải cố ý......
Nhưng vì sao anh luôn tỏ ra khó gần với cô ta! Cô ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế,
có chỗ nào thua kém Triệu Ngạn Kiều ti tiện đó đâu!
Cô ta chỉ
muốn gả cho Tần Dịch Hoan mà thôi, cô ta đã thích anh nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, dựa vào đâu mà Triệu Ngạn Kiều lại nhanh chân
đến trước chứ? Cô ta không cam lòng! Không cam lòng!
Còn cả đứa
bé kia nữa, đôi mắt ấy giống hệt như Triệu Ngạn Kiều, lạnh lùng nhìn cô
ta, bên trong toàn là giễu cợt! Đúng, giễu cợt! Cô ta nhìn ra được, đó
là một yêu nghiệt, nó đang cười nhạo cô ta!
Cô ta vốn muốn thân
thiết với con trai của anh, đứa bé còn nhỏ như thế vẫn chưa biết phân
biệt ai với ai, đợi sau khi cô ta gả cho Tần Dịch Hoan,
le//eq;’’;;uyqu/..;donn...có thể nói cho nó biết, mình chính là mẹ ruột
của nó, sẽ nuôi dưỡng nó! Nhưng đứa bé kia cứ như vậy mà trợn tròn mắt
nhìn cô ta, ánh mắt y hệt Triệu Ngạn Kiều, cô ta thật sự không chịu nổi!
Cô ta chỉ định dạy dỗ bé một chút mà thôi, nhưng đợi đến lúc cô ta phản
ứng kịp thì đứa bé kia đã mặt mày đầy máu, nằm ở dưới đó rồi. Thế nhưng
đôi mắt kia vẫn nhìn cô ta chằm chằm! Cô ta sợ, rất sợ, liền chạy ra
khỏi nhà họ Tần, ngay lúc đó, ánh mắt của mẹ Tần giống như hận không thể róc xương lóc thịt cô ta. Cô ta không thể chọc bà mất hứng, nếu không
về sau được gả vào sẽ không được sống dễ chịu.
Lúc lái xe từ nhà
họ Tần trở về, cả người cô ta vẫn run rẩy, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút hưng phấn. Nếu như đứa bé kia không còn thì thật là tốt biết bao,
cô ta có thể sinh cho anh một đứa bé chỉ chảy dòng máu của hai người bọn họ, không còn giống gien dơ bẩn của Triệu Ngạn Kiều nữa.
Cha mẹ
nhất định sẽ che chở cho cô ta, cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh chưa lớn
thôi, chết thì chết đi, Tần Dịch Hoan chán ghét Triệu Ngạn Kiều như thế, có lẽ cũng sẽ không thích đứa bé do cô ta sinh đâu. Đúng! Anh nhất định không thích đứa bé kia!
Tề Minh Nguyệt đi tới đi lui quanh phòng ngủ, lúc thì vui vẻ quơ quơ hai tay, lúc thì ỉu xỉu rũ xuống, vừa khóc
vừa cười, quả thực giống như kẻ điên vậy.
Mà ở trong bệnh viện,
rốt cuộc hai cánh cửa đóng chặt của phòng giải phẫu đã mở ra, bác sĩ, y
tá lần lượt từ bên trong bước ra. Triệu Ngạn Kiều đẩy Tần Dịch
Hoan đang ôm mình ra, lao tới bên cạnh vị bác sĩ đi nhanh nhất, gắt gao
bắt lấy cánh tay ông ta, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tiểu Trạch thế
nào rồi? Có phải không sao đúng không? Hiện tại tôi có thể
vào nhìn nó hay không?"
Bác sĩ thở dài trong lòng, đôi vợ chồng
trẻ này cũng quá bất cẩn đi, làm cho đứa bé chưa đến năm tháng tuổi ngã
xuống cầu thang thành ra nông nỗi này, bây giờ mới biết hối hận à? Đây
chính là một cái mạng nhỏ đó!
"Trên người có nhiều chỗ bị gãy xương."
Bác sĩ vừa nói xong một câu, sắc mặt Triệu Ngạn Kiều lập tức trắng bệch. Có nhiều chỗ bị gãy xương, tiểu Trạch của cô lớn được bao nhiêu mà tại sao phải chịu đau đớn như thế?
"Song, điều đó không quan trọng lắm,
xương của trẻ sơ sinh rất mềm, chỉ cần chăm sóc thì chẳng có gì đáng lo
ngại." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nghiêm túc nói với Triệu Ngạn Kiều: "Tổn thương trên đầu bé mới là điểm quan trọng nhất."
"Sẽ, sẽ
ảnh hưởng đến sự phát triển của trí lực sao?" Giọng nói của Tần Dịch
Hoan vô cùng khô khốc, vất vả lắm mới hỏi ra được những lời này.
Đồng thời, vợ chồng nhà họ Tề đứng ở phía xa xa cũng toát mồ hôi lạnh, nếu
như đứa nhỏ này thật sự có mệnh hệ gì thì người nhà họ Tần có lẽ sẽ nổi
điên mất. Tề Kiêu không muốn nhấc lên bất kỳ sự xung đột nào với nhà họ
Tần, thế lực của nhà họ Tần không hề thua kém nhà họ Tề, thậm chí mơ hồ
còn có xu thế vượt qua nữa. Cho nên ông ta mới phải hạ thấp tư thế tới
đây nói lời xin lỗi, mặc dù bị bọn họ nói nặng lời như vậy, vẫn không hề bỏ đi.
"Có thể sẽ, cũng có thể không." Bác sĩ trả lời lập lờ
nước đôi, làm cho trái tim Triệu Ngạn Kiều thoáng cái vọt lên tới cổ
họng. Nếu như ảnh hưởng tới trí lực thì đó chính là chuyện cả đời rồi.
Vậy đã nói rõ rằng cả đời này của tiểu Trạch sẽ không thể cắp sách đến
trường học giống như những đứa trẻ khác, không thể có cuộc sống bình
thường nữa....
Tề Minh Nguyệt! Cô muốn giết cô ta!
Triệu
Ngạn Kiều trợn trừng hai mắt, con ngươi đỏ sậm, nắm thật chặt quả đấm,
xoay người đi ra bên ngoài. Cho dù cô ta nhắm về cô cũng được, cô đều
không quan tâm, chỉ là giở chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, cô nhận hết. Nhưng con trai của cô còn nhỏ như vậy, nó còn chưa biết gọi mẹ, nó vừa mới có thể ăn chút canh trứng gà, sao cô ta nỡ xuống tay? Sao nỡ xuống tay!
"Tiểu Kiều! Em đi đâu vậy?" Tần Dịch Hoan kéo cô lại, không để cho cô đi ra bên ngoài, lo lắng nói.
"Tần Dịch Hoan, anh buông tay ra cho em." Triệu Ngạn Kiều không hề nhìn anh, chỉ cúi thấp đầu, toàn thân tràn đầy hơi thở bi thương, quyết tuyệt
giống như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
Tần Dịch Hoan đau nhói lòng, nói: "Tiểu Kiều, em đừng như vậy, anh sẽ xử lý, anh......"
"Anh sẽ xử lý ư?" Triệu Ngạn Kiều đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ sậm tựa như có thể nhỏ ra máu.
"Anh đã nói lời đó bao nhiêu lần rồi hả? Rồi anh đã xử lý như thế nào? Anh
xử lý là đẩy con em vào trong bệnh viện ư! Còn Tề Minh Nguyệt kia thì
không biết đang ung dung ở chốn nào nữa!"
Tần Dịch Hoan chỉ cảm
thấy lòng buồn bực không thở nổi, từng chữ từng câu của cô giống như
từng thanh lợi kiếm, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng anh, đâm cho
anh đầm đìa máu tươi. Là anh không bảo
vệ tốt cho con trai, là lỗi của anh! Trong đôi mắt xếch dài của Tần Dịch Hoan đã phiếm hơi nước.
Đó là con anh, là cốt nhục của anh!
Không phải là người khác! Người khác tổn thương tiểu Trạch một phần thì
giống hệt như đang tổn thương anh, anh có thể không đau, có thể không
hận sao?
"Thật xin lỗi, tiểu Kiều, em bình tĩnh một chút,
anh.....Anh......" Tần Dịch Hoan nói đến đây liền nghẹn ngào, anh che
mắt quay đầu sang chỗ khác, tấm lưng run rẩy, trong cổ họng phát ra
tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay Triệu Ngạn Kiều
không buông.
Nước mắt vốn đã lau khô của Triệu Ngạn Kiều lại rơi
xuống trong nháy mắt, cô đột ngột xoay người hung hăng ôm lấy Tần Dịch
Hoan, hung ác cắn một cái trên bả vai anh. Tần Dịch Hoan ôm ngược lại eo cô, chịu đựng cơn đau mãnh liệt trên bả vai, vùi mặt vào cần cổ cô,
thấm ướt một mảng da thịt trắng như tuyết.
Mẹ Tần quay đầu lau
hết nước mắt trên mặt, đi tới trước mặt bác sĩ, hỏi: "Rốt cuộc là như
thế nào? Dưới tình huống nào sẽ ảnh hưởng tới trí lực?" Ngay giây phút
này, bà đã bày ra toàn bộ khí thể của nữ cường nhân, từng trải qua nỗi
đau khi mất đi người yêu nhất, ở duới tình huống như thế, bà cũng có thể bình tĩnh nuốt hết tất cả đau thương vào trong bụng.
"Đứa nhỏ
này đúng là có phúc khí, nhìn thì rất đáng sợ, nhưng những tổn thương
trên đầu đều không quá nghiêm trọng, song chưa thể khinh thường được,
còn phải quan sát mấy ngày nữa. Nếu như mấy ngày tới xuất hiện hiện
tượng nôn mửa thì gay go, nếu không có, vậy thì không có gì đáng lo
rồi."
"Vậy, nếu như có hiện tượng nôn mửa thì sao?" Mẹ Tần hơi chần chờ hỏi.
"Vậy mọi người cần chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như đứa bé nhỏ như vậy bị xuất
huyết bên trong não thì đành thuận theo ý trời thôi, bọn họ còn trẻ mà."
Mẹ Tần sững sờ, cắn chặt răng mới miễn cưỡng để cho mình trấn định lại,
hỏi tiếp: "Vậy bây giờ chúng tôi có thể qua xem cục cưng một chút
không?"
"Bây giờ còn chưa được, bé phải ở lại trong phòng ICU hai ngày, hai ngày sau mới có thể đi vào gặp bé được."
Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều đương nhiên cũng nghe thấy lời bác sĩ nói, phòng ICU, tiểu Trạch vẫn còn nhỏ như vậy mà. Trong lòng Triệu Ngạn
Kiều vô cùng đau đớn, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Hoan, nói: "Anh định làm như thế nào?"
"Yên tâm." Tần Dịch
Hoan vén lại những sợi tóc dính trên trán cô, trong đôi mắt xếch dài lập lòe ánh sáng khát máu, cười gằn: "Anh sẽ cho tiểu Trạch một sự công
bằng."
Mẹ Tần vốn định bảo Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều về
nhà, ở chỗ này cũng vô dụng, chi bằng dưỡng tốt tinh thần rồi hai ngày
sau lại đến. Thế nhưng Triệu Ngạn Kiều kiên quyết không chịu, Tần Dịch
Hoan đành phải tìm bác sĩ mở một phòng cách phòng ICU gần nhất để cho cô ở, coi như là cho Triệu Ngạn Kiều một chút an ủi. Hơn nữa, tiểu Trạch
còn cần bú sữa mẹ, mặc dù Triệu Ngạn Kiều không vào được, nhưng được đưa sữa tươi đến gần có thể khiến cô cảm thấy mình đang cùng con trai vượt
qua cửa ải khó khăn.
Cả nhà chẳng ai để ý đến cặp vợ chồng nhà họ Tề, vào giờ phút này, nhìn thấy nhà họ Tề, mọi người đều hận không thể
nhào qua cắn một cái, chứ đừng nói là bày ra sắc mặt tốt. Vợ chồng nhà
họ Tề nghe xong lời của bác sĩ chỉ có thể ảo não rời đi.
Tần Dịch Hoan chọn xong phòng bệnh, sắp xếp cho Triệu Ngạn Kiều ổn thỏa liền gọi điện ngay cho Lâm Thụy, bảo anh ta hành động trước đi. Không biết Lâm
Thụy nghe được chuyện này từ nơi nào, bật cười một tiếng liền sảng khoái đáp ứng.
Tề Minh Nguyệt tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày sẽ
có người tự xưng là anh trai mình hẹn mình đi ra ngoài gặp mặt, cô ta rõ ràng là con gái một trong nhà, lấy đâu ra anh trai chứ? Cô ta nắm chặt
di động, có chút không thể quyết định chắc chắn, nhưng vừa nghĩ đến cha
mình có tình nhân và cả đứa bé ở bên ngoài, cô ta liền cảm thấy phẫn nộ, vừa nhắm hai mắt liền đáp ứng.
Lâm Thụy lười dài dòng với Tề
Minh Nguyệt, trực tiếp đưa cho cô ta tập tài liệu đã sắp xếp ngay ngắn,
để cô ta tự xem, anh ta cũng không rảnh rỗi đến nỗi giải thích chút xíu
cho cô ta hiểu.
Tề Minh Nguyệt càng xem sắc mặt càng khó coi,
cuối cùng thẳng tay ném đống tài liệu lên người Lâm Thụy, rống to:
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là anh đang lừa tôi!"
Làm thế nào Tề Minh Nguyệt cũng không dám tin từng ấy năm qua,
cha mình vậy mà luôn bồi dưỡng cho đứa con trai hoang này. Rõ ràng cô ta mới là con gái bảo bối của ông! Đứa con
riêng đột nhiên xuất hiện này thì là cái thá gì!
Với cả, tại sao
cha có thể phản bội mẹ chứ? Tại sao có thể nuôi tình nhân ở bên ngoài?
Còn cả đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia nữa, lại dám trắng trợn, táo
bạo quyến rũ đàn ông đã có vợ! Nhất định chính là gái bao! Chết không có gì đáng tiếc cả!
Sắc mặt Tề Minh Nguyệt xanh mét, cơn giận trong lồng ngực bắt đầu cháy rừng rực.
"Rốt cuộc là có thể hay không thì chẳng phải trong lòng Tề tiểu thư đã biết
rồi hay sao?" Lâm Thụy cười híp mắt nâng ly trà lên, uống một ngụm trà
thơm, chậm rãi nói.
"Nói cho anh biết, anh đừng có mơ tưởng đến
gia sản nhà họ Tề! Chỉ là đồ con hoang mà thôi, cũng dám công khai tìm
đến nữa!" Tề Minh Nguyệt cao ngạo hất chiếc cằm nhọn lên, đột nhiên đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thụy, trong mắt đều là khinh
thường.
"Vậy cần phải hỏi cha một chút thôi!" Lâm Thụy chớp chớp mắt, trả lời có chút dí dỏm.
"Anh bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!" Tề Minh Nguyệt rống lên một câu rồi mang
theo túi xách nổi giận đùng đùng bỏ đi, vừa đi còn vừa bấm số di động
của Tề Kiêu.
Đúng lúc này, Tề Kiêu đang lái xe chở vợ từ bệnh
viện về nhà, nghe tiếng chuông điện thoại reo, ông ta liếc qua màn hình
hiển thị cuộc gọi, thấy là Tề Minh Nguyệt liền ra hiệu cho vợ nhận điện.
Mẹ Tề vừa nhận điện, giọng nói oang oang của Tề Minh Nguyệt liền truyền
ra: "Rốt cuộc tên Lâm Thụy kia là ai ạ? Có phải đúng là cha có tình nhân và cả con riêng ở bên ngoài không? Cha nói rõ ràng đi! Nói rõ ràng đi!"