Triệu Ngạn Kiều không đề phòng bất ngờ bị anh cắn một cái, đau đến hít vào một hơi, vội vàng
dùng cả tay cả chân tuột xuống khỏi người anh, trợn mắt liếc anh một
cái, vuốt vuốt vết cắn trên cổ, nói: "Tần Dịch Hoan! Anh là chó à?"
Tần Dịch Hoan cười hắc hắc, tiến lên dùng mặt cọ xát gò má Triệu Ngạn Kiều, nịnh nọt: "Em cứ không để ý tới anh, anh đành phải chủ động khiến em
quan tâm thôi."
Đây là cái logic gì vậy! Cô nào không để ý tới
anh chứ! Triệu Ngạn Kiều cảm thấy chỗ đầu ngón tay chạm vào hơi đau
nhói, trong lòng vẫn hơi căm giận, vừa định mắng anh mấy câu, lại phát
giác mấy ngày qua tâm tư của mình đúng là đều đặt hết trên người tiểu
Trạch, đành phải ngậm miệng, không nói nữa.
Tần Dịch Hoan thấy
thế, càng thêm được voi đòi tiên, quấn lấy Triệu Ngạn Kiều không tha,
lực chiến đấu có thể so với mười bé tiểu Trạch. Triệu Ngạn Kiều phiền
chết đi được, đành phải đuổi anh đi xuống lầu mua đồ Tần Dịch Hoan cũng biết là cô cố ý đuổi
mình đi, nhưng hiếm khi cô mở miệng yêu cầu, lại không thể không đi làm, đành phải ỉu xìu đi xuống lầu.
Không ngờ ở bên ngoài chung cư lại đụng phải một người mà anh không muốn gặp nhất: Chu Thần Cốc.
Tình địch gíap mặt hết sức đỏ mắt, cho dù Tần Dịch Hoan đã dùng một tờ hôn
thú buộc Triệu Ngạn Kiều lại bên mình, cũng không thể nhìn nổi có người
đàn ông khác vây quanh cô, hơn nữa người đàn ông này còn là người cô
từng thích.
"Ngài Chu đứng đây làm gì thế?" Tần Dịch Hoan đút hai tay vào túi, trong lời nói tràn đầy vẻ không khách khí.
Chu Thần Cốc bình tĩnh nhìn anh mấy giây, mới nói: "Tôi muốn gặp tiểu Kiều."
Ngày đó, lúc tiểu Mạch lôi kéo anh đến Blue Rose, anh đã cảm thấy có cái gì
đó không đúng. Tiểu Mạch luôn luôn không thích tới những chỗ ăn chơi ấy, cho tới bây giờ gần như đều không đi, lần gần đây nhất là do Mạnh Đình
đưa con bé đi. Tại sao lần ấy lại cố tình muốn đi, hơn nữa nhất định còn muốn anh đi cùng.
Nhưng ngày đó tiểu Mạch vô cùng cố chấp, nói
là nếu anh không mang theo cô đi, cô đành đi một mình. Chu Thần Cốc
đương nhiên không thể để cho em gái tiểu bạch thỏ của mình đơn độc đi
đến những chỗ ấy, nên đành đưa cô đi.
Ý định ban đầu của anh
chính là cùng cô ngồi một lúc ở đó, ai ngờ đến nơi, cô lại gọi một ly đồ uống không phải rượu cũng chẳng phải nước uống. Tửu lượng của anh luôn
rất kém, cho nên mặc kệ đi đâu cũng không hề uống rượu, nhưng tiểu Mạch
lại giải thích chất lỏng tươi diễm trong chén này là đồ uống. Vừa vặn
anh cũng cảm thấy khát nước, liền không hề suy nghĩ nhiều uống một hơi
cạn sạch chất lỏng trong ly.
Anh tuyệt đối không ngờ em gái ruột
sẽ tính kế mình như thế, một ly rượu vừa cạn, anh lập tức cảm thấy đầu
choáng váng, mới hiểu ra ly đồ uống này hoàn toàn không đơn giản, đáng
tiếc hối hận thì đã muộn rồi. .,Trong lúc mơ
mơ màng màng, anh hoàn toàn không hề hay biết sau đó đã xảy ra chuyện
gì. Chỉ là, vừa tỉnh dậy liền phát hiện đang nằm dưới đất ở cạnh quầy
rượu trong phòng.
Bên cạnh là những mảnh thủy tinh vương vãi,
đoán chừng là những chai rượu bị ném vỡ. Trong phòng nồng đậm mùi rượu,
Chu Thần Cốc suýt chút nữa bị hun đến ngất đi, ấn ấn huyệt thái dương
đau nhói, thật vất vả lái xe về nhà, tiểu Mạch liền bổ nhào vào anh hỏi
mọi chuyện thế nào rồi.
Anh vốn không biết cô đang hỏi cái gì,
nhưng cũng cảm thấy được tiểu Mạch đang mưu tính gì đó, lập tức dụ dỗ đe dọa, moi hết mọi chuyện từ trong miệng cô.
Khi đã biết hết mọi
chuyện, Chu Thần Cốc quả thật hận không thể cho Chu Tiểu Mạch một cái
tát, vào giờ phút ấy, người luôn ôn hòa tao nhã như anh lại thật sự nổi
giận. Đối với em gái thân yêu, không hề có sắc mặt tốt suốt mấy tuần,
ngay cả ba mẹ Chu khuyên bảo cũng vô dụng.
Sáu năm đấy! Chuyện
tình anh giấu trong lòng suốt sáu năm, lại bị cô lỗ mãng nói ra rồi! Hơn nữa, anh hoàn toàn không ngờ em gái mình lại dùng cách chia rẽ hôn nhân nhà người ta để thành toàn cho mình!
Anh thích tiểu Kiều, rất
thích, nhưng có lẽ do anh nhát gan nên chưa từng nghĩ đến sẽ ở chung với cô. Thậm chí, vào đúng khoảnh khắc thích cô đó, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý chấp nhận vào một ngày nào đó, sẽ thấy cô dắt một người
đến bên cạnh mình, giới thiệu đây là bạn trai của em. Anh cảm thấy cuộc
sống hiện tại của cô rất tốt, như vậy là được rồi, cô có một tổ ấm tốt
mới là điều quan trọng nhất. .Anh không có được tình yêu nên vẫn luôn hi vọng cô có thể đạt được.
Anh không hề quấy rầy
hay can thiệp vào chuyện gì, chỉ đứng ở phương xa lặng lẽ chăm chú nhìn
cô, chúc phúc cho cô có thể một đời hạnh phúc, suốt đời mạnh khỏe. Nhưng bây giờ đều rối loạn hết rồi, tất cả đều bị tiểu Mạch làm rối tung,
trong một tình huống mà anh không hề biết, đã có một người khác nói cho
cô biết tâm sự của anh.
Anh sợ hãi, anh không biết phải làm sao,
anh trốn tránh một thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã hạ quyết tâm tới
gặp cô một lần, muốn nói chuyện với cô. Nhưng mọi chuyện lại quá khéo,
anh không nhìn thấy cô, mà là thấy Tần Dịch Hoan.
Tiểu Kiều? Cả
đám người đều gọi cô thân thiết như thế nhưng họ lại lấy danh nghĩa là
muốn tốt cho cô mà tính kế cô! Bây giờ Tần Dịch Hoan vừa thấy người nhà
họ Chu liền sinh ra chán ghét.
"Không cần, có chuyện gì cứ nói
với tôi cũng được." Tần Dịch Hoan hơi hất cằm lên, vẻ mặt kia như đang
nói cho Chu Thần Cốc biết: tôi là chồng cô ấy, anh, chỉ là người ngoài
mà thôi!
Chu Thần Cốc cười khổ, cảm giác của người này thật đúng
là nhạy bén, anh mấp máy môi: "Anh yên tâm, tôi tìm cô ấy chỉ để tán gẫu chút thôi."
"Không cần!" Tần Dịch Hoan lạnh lùng ngắt lời.
"Mấy ngày nay tiểu Trạch bị bệnh, cô ấy đang chăm sóc cho tiểu Trạch, vẫn
không được nghỉ ngơi, xin anh đừng nên quấy rầy cô ấy!" Lúc này, Tần
Dịch Hoan mới nhớ tới chỗ tốt của con trai.
Chu Thần Cốc cảm thấy rất bất đắc dĩ với sự cảnh giác của Tần Dịch Hoan, không nghĩ đến, chỉ
chưa tới một năm, bọn họ thật sự sắp thành người lạ rồi, ngay cả gặp mặt cũng khó khăn quá. Nhưng mặc kệ như thế nào, lần này anh nhất định phải gặp được cô.
"Tần Dịch Hoan, anh không thể trông coi cô ấy cả
đời được, cô ấy có di động, sẽ lên mạng cũng sẽ ra ngoài, cuối cùng tôi
vẫn có cơ hội để gặp cô ấy."
Tần Dịch Hoan nhíu mày, trong mắt
lướt qua một tia sáng sắc bén, nói: "Thật sự không nhìn ra cậu chủ lớn
nhà họ Chu đúng là rảnh rỗi quá! Nghe nói gần đây đang định luân chuyển
nhân sự trong thành phố, chẳng lẽ anh không quan tâm chút nào à?"
Sắc mặt Chu Thần Cốc trầm xuống, nói: "Tần Dịch Hoan, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
"Thôi đi!" Tần Dịch Hoan giống như rất tùy ý phất phất tay, nhưng trên mặt
lại tràn đầy vẻ lạnh lùng. .
"Anh vẫn nên quản lý tốt em gái mình đi, đưng luôn tự cho là đúng, được nể mặt mà không muốn! À, đúng rồi."
Tần Dịch Hoan vỗ vỗ đầu, khóe môi hơi nhếch lên cười nhẹ, nói tiếp: "Anh
xem, trí nhớ của tôi này, nói cho anh biết một chuyện cơ mật, độc nhất
vô nhị. Anh cũng biết Tề Minh Nguyệt đi, cô ta muốn kết hôn đấy, nếu như không muốn em gái tốt của anh cũng 'được' kết hôn sớm..." Đôi mắt xếch
dài của anh hơi híp lại, tiếp tục nói: "Thì hãy bảo cô ta ít suy nghĩ
lung tung đi, bằng không...."
Tần Dịch Hoan còn chưa nói dứt câu, nhưng sao Chu Thần Cốc không nghe ra ý tứ uy hiếp trong đó chứ. Anh mấp máy môi, trong đôi mắt hiền hòa thoáng qua chút cảm xúc phức tạp.
"Tần Dịch Hoan, anh không làm gì được tôi đâu." Nhà họ Chu không phải là nhà bình thường, tuy rằng nhà họ Tần cũng đứng thứ nhất thứ nhì trong thành phố, nhưng dù sao nhà họ Tần chỉ là thương gia mà thôi, mà nhà họ Chu
còn là quan nữa.
"Có gan thì anh cứ thử xem!" Tần Dịch Hoan không thèm để ý, chợt nhíu mày, cất bước đi về phía trước, chỉ lưu lại một
câu nói: "Tôi không hại chết cả nhà thì cũng phải hủy hoại vài thứ!"
Đáy lòng Chu Thần Cốc chấn động, nhìn bóng lưng dần khuất xa của Tần Dịch
Hoan liền thở dài một hơi. Xem ra, Tần Dịch Hoan thật sự rất quan tâm
đến tiểu Kiều, đây là một chuyện tốt, thế nhưng anh thật sự chẳng thể
vui mừng nổi. Anh xiết chặt nắm đấm, liếc nhìn về phía tòa chung cư,
cuối cùng vẫn là lái xe rời đi.
Đến khi không còn thấy bóng dáng
chiếc xe, ở chỗ rẽ, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dịch Hoan liền lộ ra, anh hướng về phía Chu Thần Cốc vừa rời đi, làm một dộng tác tay hết sức
phách lối, mới nghênh ngang đi tới siêu thị. Hừ, ngay cả một chút chuyện như thế cũng không quyết định được, tên đó thì có tý uy hiếp quái nào!
Triệu Ngạn Kiều kêu Tần Dịch Hoan đến siêu thị mua ít tã giấy, Tần Dịch Hoan
chưa từng mua mấy thứ đó, đương nhiên là không biết nhãn hiệu nào tốt.
Dù sao cứ nhặt cái nào đắt nhất là được, mua đầy một xe đẩy hàng mới
dừng tay. Bằng đây có thể dùng rất nhiều ngày rồi, cô sẽ chẳng có lý do
đuổi anh đi mua nữa.
Lúc xếp hàng tính tiền, Tần Dịch Hoan nhanh
mắt thấy đủ hộp áo mưa được treo ở quầy thu ngân,- -
hai mắt anh lập tức sáng ngời, cảm thấy chuyến đi tới siêu thị này là
quá sáng suốt. Sau khi lấy mỗi mùi hương một hộp, mới hài lòng trả tiền
rồi đi ra. Trong lòng đang tính xem mỗi buổi tối cần dùng mấy loại mùi,
cái nào trước cái nào sau, quả thật suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, - - ngay cả khóe miệng cũng không kiềm được nhếch lên
một nụ cười gian xảo. Người đi đường nhìn thấy, rối rít cách xa anh vài
mét mới cảm thấy được an toàn.
Triệu Ngạn Kiều không hề biết
chuyến này anh đi ra ngoài đã đụng phải Chu Thần Cốc, thấy anh mua nhiều tã giấy, mang về như vậy, suýt chút nữa đã bị hù chết rồi. Rốt cuộc
người đàn ông này muốn thể hiện gì đây, chẳng lẽ là mang hết tã giấy
trong siêu thị về rồi hả? Nhưng là cô kêu anh đi mà, cô cũng không thể
trách được, chỉ có thể liên tục nhịn xuống lời nói đã đến bên miệng.
Đúng lúc này, mẹ Tần liền gọi điện thoại tới, giọng nói vô cùng hưng phấn,
nói trong tay bà có hai phiếu đến suối nước nóng của làng du lịch, kêu
Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan cùng đi vào ngày mai, vừa vặn trải qua
thế giới của hai người.
Tần Dịch Hoan nhìn nhìn bé con đang nằm ở trên giường trợn to đôi mắt tròn, lại nhìn Triệu Ngạn Kiều đang lắc đầu với mình, chỉ có thể cố nén ham muốn đáp ứng ở trong lòng xuống, không
cam lòng nói không thể đi được.
Ai ngờ mẹ Tần giống như đã sớm
đoán được anh sẽ nói như vậy, lập tức tiếp lời. Nói cái gì mà Triệu Ngạn Kiều vừa mới sinh xong sẽ bị nhiễm lạnh, -phải ngâm suối
nước nóng nhiều một chút. Với cả bà hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho
tiểu Trạch, ngay cả sữa bột bà cũng chuẩn bị xong luôn! Nếu như Triệu
Ngạn Kiều còn chưa yên lòng, sáng sớm mai cũng có thể dùng máy hút sữa
ra cho vào trong bình, đợi lúc tiểu Trạch đói bụng, bà sẽ lấy ra cho nó
uống.
Điều kiện mà mẹ Tần đưa ra hết sức mê người, không có tên
quỷ nhỏ quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa còn tốt cho cơ thể
cô. Điều quan trọng nhất là, Tần Dịch Hoan nhìn mấy túi to do mình vừa
mua về, hoàn toàn bị mẹ Tần thuyết phục, vô thức đồng ý rồi.
Mẹ
Tần giống như sợ anh đổi ý, vội vàng nói một câu sáng sớm mai sẽ qua đón tiểu Trạch rồi cúp máy luôn. Tần Dịch Hoan đặt điện thoại xuống, vừa
quay đầu lại đã bị ánh mắt hung dữ của Triệu Ngạn Kiều hù dọa. Trong
lòng anh cũng biết cô đang lo lắng cho con trai, liền vội vàng trấn an:
"Anh suy nghĩ cho thân thể của em mà, hơn nữa làng du lịch cũng ở gần
đây, chúng ta có thể trở về trong ngày. Với cả để mẹ chăm sóc cho tiểu
Trạch thì em còn lo lắng gì nữa đây."
Triệu Ngạn Kiều cắn cắn môi, liếc nhìn con trai ngây ngô đang nằm ở trên giường nhỏ, phiền não vùi mặt vào gối.
Không thể ở bên cạnh con trai là đáng ghét nhất đó!
Tần Dịch Hoan ở bên cạnh vuốt cằm cười gian, ánh mắt mập mờ thỉnh thoảng
lướt qua mấy túi lớn ở trên sàn, anh thật mong đến ngày mai quá đi!