Sắc mặt Triệu Ngạn Kiều trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cắn môi không
chịu thốt lên một tiếng. Tần Dịch Hoan đứng ở bên giường của cô, tim đau như bị đao cắt. Cô phải chịu đau khổ lớn như vậy, thế nhưng anh chỉ có
thể thúc thủ vô sách (bó tay) đứng ở bên cạnh, trơ mắt nhìn cô tiếp tục
khổ sở.
Tần Dịch Hoan nắm thật chặt quả đấm, hàm răng siết chặt
kêu 'ken két', giống như làm như vậy có thể gánh chịu chút khổ sở thay
cô.
Đã qua buổi sáng rồi mà miệng tử cung vẫn chưa có dấu hiệu mở ra. Bác sĩ cau mày lại kiểm tra thêm lần nữa, quả quyết kêu một y tá đi chuẩn bị thuốc giục sinh, rồi bảo y tá còn lại đẩy cô vào trong phòng
sinh. Thật bất đắc dĩ lắm mới phải lựa chọn phương thức đặc thù ấy.
Cửa chính phòng sinh khép chặt, ngăn cách anh ở bên ngoài. Đau khổ, mỗi
phút mỗi giây đều là đau khổ, vẻ mặt khổ sở của cô không ngừng phóng đại ngay trước mắt, liên tục cắt nát trái tim anh và nghiền thành bột
phấn...
Anh hiểu rất rõ cô, biết cô chưa bao giờ bật khóc, biết
có khổ nữa thì cô vẫn chịu đựng, nhưng một người kiên cường như thế, giờ cũng bị giày vò đến rơi lệ, thật là đau khổ biết bao!
Tần Dịch
Hoan tựa trán trên vách tường lạnh như băng, thân thể căng ra giống như
cây cung đã lên tên, giống như một giây sau sẽ không bị khống chế mà bắn ra.
Không bao giờ để cho cô sinh con nữa! Không bao giờ nữa! Một lần là đủ rồi,
anh tuyệt đối sẽ không để cô chịu nỗi đau này lần thứ hai!
Mẹ Tần nhìn vẻ mặt âm trầm của con trai, thức thời không có quấy rầy, chỉ lặng lẽ kéo thím Trần qua một bên, dặn bà về nhà nấu cháo, đợi đến khi Triệu Ngạn Kiều có thể ra khỏi phòng sinh là có thể ăn chút đồ ăn.
Triệu Ngạn Kiều chưa từng thấy đau đớn như vậy, bụng đau như muốn nổ tung,
tê tê liệt liệt. Bác sĩ và y tá đều muốn cô dùng sức, nhưng cô đã hoàn
toàn hết hơi sức rồi, từng hạt mồ hôi từ hai bên mặt chảy xuống, mỗi lần dùng sức đều đau đớn ngập đầu, cô tận lực, nhưng cục cưng vẫn không
chịu ra....
"Sản phụ dùng sức đi, tiếp tục như vậy thì đứa bé sẽ
gặp nguy hiểm đấy. Nếu như thật sự không còn hơi sức, vậy sẽ phải lựa
chọn sinh mổ rồi."
Giọng nói máy móc của bác sĩ khiến Triệu Ngạn
Kiều chấn động trong lòng. Không! Không được! Cô không thể sinh mổ, như
vậy rất bất lợi đối với đứa bé! Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều gắt gao
cắn môi dưới, liều mạng dùng sức.
Nhất định phải sinh ra cục cưng khỏe mạnh cường tráng! Cho dù liều cái mạng này cũng sẽ không hối tiếc!
Vang lên bên tai là giọng nói vui mừng của y tá: "Mau! Lại dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!"
Triệu Ngạn Kiều âm thầm vui mừng, cũng bất chấp toàn thân đau đớn, đôi tay
nắm chặt ga giường ở dưới thân, liều mạng dùng lực. Một lần hít sâu, hai lần rặn thì ba lần suy kiệt, cô hiểu rõ đạo lý này, cho nên nếu như lần này không thành công thì thật sự gặp nguy hiểm rồi.
"Rất tốt, tiếp tục!"
"Đúng, cứ như vậy, thêm một lần nữa!"
"Sắp sinh ra rồi!"
"Mau! Mau! Chỉ còn mỗi bắp chân thôi!"
Trước mắt Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn mơ hồ, đầu óc mơ mơ màng màng, đau đến
cực hạn rồi chết lặng, hiện tại cô chỉ là máy móc đang dùng lực thôi,
bác sĩ nói gì thì làm theo đó. Thân thể đã mệt
mỏi tới cực điểm, lưng eo bởi vì dùng sức quá mức mà đau ê ẩm, cô chưa
từng khó chịu như thế đâu.
Nhóc con này cũng thật biết dày vò mà, mệt cô còn tưởng rằng là một đứa bé ngoan ngoãn!
"Dùng sức! Đừng phân tâm! Đứa bé sắp ra rồi!" Lời bác sĩ nói khiến Triệu Ngạn Kiều rét lạnh trong lòng, gần như là đã dùng hết sức lực ít ỏi của toàn thân hung hăng rặn một cái....
"Ra rồi! Ra rồi! Xem ra không nhỏ đâu!"
Tiếp theo chính là tiếng vỗ tay thanh thúy, nhất thời, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng khắp phòng sinh.
"Rất khỏe mạnh, sản phụ xác nhận giới tính đi." Y tá ôm đứa bé mới sinh đến trước mặt Triệu Ngạn Kiều, nói.
Triệu Ngạn Kiều kích động quay đầu vừa nhìn, nhất thời trợn to hai mắt, làm sao có thể......Tại sao có thể như vậy......
********
Còn chưa ra! Tại sao vẫn chưa ra? Đã ba tiếng rồi! Tính cả thời gian cô bắt đầu đau đẻ là hơn bảy tiếng rồi! Tần Dịch Hoan không ngừng quanh quẩn ở cửa phòng sinh, nhiều lần đã suýt chút nữa không nhịn được định vươn
tay đẩy cửa phòng sinh ra.
"Dịch Hoan, thả lỏng một chút, không có việc gì đâu." Mẹ Tần vỗ vỗ bả vai con trai, an ủi.
Nhìn biểu hiện của Dịch Hoan là có thể thấy được, sau khi cưới, vợ chồng son chung sống không tệ lắm, tình cảm cũng càng ngày càng tốt, cứ tiếp tục
như vậy thì bà có thể thật sự yên tâm rồi.
"Đã vào lâu như thế,
mẹ, ngài có liên hệ với bác sĩ giỏi nhất không? Hộ lý, bác sĩ đều có
kinh nghiệm chứ ạ? Y tá đâu? Y tá....."
"Mẹ con ra tay mà con vẫn chưa yên tâm sao?" Mẹ Tần giả vờ trừng mắt oán trách Tần Dịch Hoan rồi
đẩy anh một cái, nói tiếp: "Không có việc gì, thím Trần cũng sắp đến
rồi, con ra cửa đón thím ấy đi." Đứa nhỏ này còn luẩn quẩn ở nơi này nữa thì nhất định sẽ làm cho tinh thần của mình càng khẩn trương hơn.
"Nhưng mà......"
"Nhưng nhị cái gì, nhanh đi đi! Con cứ lượn qua lượn lại khiến mẹ cũng choáng váng theo đấy."
Tần Dịch Hoan không lay chuyển được mẹ Tần, chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu, đi ra đón thím Trần. Thím Trần cầm rất nhiều đồ, chỉ là hộp cơm giữ
nhiệt thôi mà đã lên đến bốn cái, Tần Dịch Hoan thấy thế vội vàng nhận
lấy mấy hộp cơm.
"Còn chưa sinh xong sao?" Thím Trần thấy sắc mặt Tần Dịch Hoan rõ ràng không tốt lắm, bèn hỏi.
"Vâng." Tần Dịch Hoan nhíu chặt mày, bước nhanh quay trở về.
Thím Trần thấy thế thì không nói thêm nữa, chỉ tăng nhanh bước chân đuổi
theo Tần Dịch Hoan. Hai người vừa đi đến cửa, Tần Dịch Hoan tinh mắt
thấy được y tá đứng ở cửa phòng sinh, trái tim
anh chấn động, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới. Bác sĩ đang nói
chuyện với mẹ Tần, vẻ mặt mẹ Tần tươi vui, nhìn là biết tâm tình cực
tốt.
Anh cũng bất chấp tất cả, dùng sức đẩy hai người y tá đang
từ phòng sinh đi ra ngã sang một bên, chạy vào trong phòng sinh. Triệu
Ngạn Kiều đang nhắm mắt nằm ở chỗ kia, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, cả người trông rất yếu ớt, Tần Dịch Hoan đau nhói lòng, đi tới bên giường
cầm tay cô, nhẹ giọng gọi cô: "Tiểu Kiều, tiểu Kiều?"
Triệu Ngạn
Kiều đã cực kỳ mệt mỏi, hừ hừ một tiếng tỏ vẻ mình nghe được. Tần Dịch
Hoan không để ý y tá ngăn cản, sửa lại tóc tai rối bời cho cô, nói:
"Ngồi dậy ăn một chút gì đi."
"Tiên sinh, xin tránh ra được không?" Rốt cuộc vị y tá bị xem nhẹ cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Phòng sinh này nặng mùi máu tươi như vậy, vậy mà anh vẫn không để ý được à?
"Chúng tôi muốn chuyển sản phụ vào trong phòng bệnh, nơi này quá nhiều vi khuẩn, nhất định phải lập tức xử lý trừ độc."
Nghe vậy, Tần Dịch Hoan bất đắc dĩ đứng thẳng người lên, đi theo y tá bước
chân vào cửa phòng bệnh. Ở bên kia, mẹ Tần và thím Trần đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhóm y tá vừa đi ra ngoài, mẹ Tần liền ngồi vào bên giường, dịu
dàng nói: "Tiểu Kiều, con cực khổ rồi, ngồi dậy ăn chút gì đi."
Triệu Ngạn Kiều miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn nhìn vẻ mặt ân cần của mẹ Tần, gật đầu một cái định ngồi dậy. Tần Dịch Hoan kinh sợ, vội vàng chạy lên lót gối mềm ở phía sau lưng cô, dìu cô ngồi dậy xong, cũng nhận lấy chén
cháo nhỏ từ trong tay mẹ Tần.
"Mẹ, để con đi!"
Lúc này,
ngửi thấy được mùi cháo thơm, Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy đói, hơn nữa
không phải là đói bình thường mà bụng đột nhiên trống rỗng, giống như
không thể lấp đầy. Cô ăn từng thìa cháo do Tần Dịch Hoan đút cho, ăn thế nào cũng không thấy no bụng.
"Chưa no lắm." Triệu Ngạn Kiều ngẩng đầu lên, ỉu xìu nói với Tần Dịch Hoan.
"Hả, còn có thứ khác không? Có trứng gà không ạ?" Tần Dịch Hoan lập tức quay sang hỏi thím Trần, từ đầu đến cuối, đều quên mất hỏi chuyện của đứa
nhỏ.
"Có!" Thím Trần vội vàng đưa bát trứng chưng lên.
Vẫn là trứng gà tốt hơn, Triệu Ngạn Kiều ăn hết bát trứng chưng to đùng mới cảm thấy bụng hơi no no. Cô liếm liếm môi, nhìn Tần Dịch Hoan đang trợn mắt há hốc mồm, nói: "Còn nữa không?"
Tần Dịch Hoan sửng sốt một giây, lập tức mở một hộp cơm khác, lại bắt đầu công trình đút cơm của mình.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh rung lên vài cái rồi chợt bị đẩy ra, một y tá ôm một bọc nhỏ trong ngực, đi tới nói: "Cục cưng của hai người đây."
Lúc này Tần Dịch Hoan mới nhớ tới cậu nhóc, vội vàng liếc nhìn, không ngờ
vừa thấy liền bị hù sợ. Rốt cuộc đứa nhỏ này giống ai vậy? Làm sao sẽ
xấu như thế? Anh ho khẽ hai tiếng để che giấu nỗi khiếp sợ của mình, múc một muỗng cháo, nói: "Đây, tiểu Kiều, ăn cháo trước đã."
Không
ngờ, Triệu Ngạn Kiều chả thèm ban cho anh một cái liếc mắt, mà là vươn
tay đón lấy đứa bé, vui sướng hài lòng nhìn ngắm, khuôn mặt đầy hạnh
phúc. Nhưng chỉ vài phút sau, cô liền nhíu mày, đáng thương tội nghiệp
nhìn Tần Dịch Hoan, nói: "Làm sao bây giờ? Là con trai.....Quần áo chúng ta mua đều không dùng được rồi...."
Thì ra là con trai....Xấu xí thì xấu xí đi! Tần Dịch Hoan lén thở phào trong lòng, đưa thìa cháo đến bên miệng Triệu Ngạn Kiều: "A....Há mồm!" Anh cũng không hề hay biết
lúc mới sinh trẻ con đều là nhiều nếp nhăn, da ửng đỏ, qua một tuần mới
dễ nhìn hơn một chút, cho nên vừa liếc mắt đã chụp cái mác "đứa bé xấu
xí" cho con mình luôn.
Triệu Ngạn Kiều ngoan ngoãn há mồm ăn
cháo, lại cúi đầu nhìn đứa bé, bé con rất hiền lành, không khóc không
làm khó, đôi mắt vẫn khép chặt, bây giờ còn chưa nhìn ra là giống ai.
"Ngạn Kiều à, con ăn thêm cái gì đi, đứa bé để mẹ ôm là được." Mẹ Tần lại
gần, đỏ mắt chờ mong nhìn cục cưng, vẻ mặt đầy mong đợi. Ai ui, đây
chính là cháu trai đầu tiên của bà đấy! Chỉ nhìn thôi cũng khiến người
ta thương đến tận xương tủy!
Triệu Ngạn Kiều nhìn mẹ Tần lại nhìn cục cưng, đành dằn lòng giao đứa bé ra, mẹ Tần thận trọng đón lấy bé,
cười đến không khép được miệng.
"Anh không thích à?" Vì sao Tần
Dịch Hoan không có chút phản ứng nào vậy? Anh không thích đứa bé à?
Triệu Ngạn Kiều có chút đau lòng nghĩ.
"Khụ khụ, dĩ nhiên không
phải." Tần Dịch Hoan liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải có mẹ
ôm rồi sao, anh chỉ muốn đút cho em ăn gì thôi."
Triệu Ngạn Kiều
vừa muốn nói thêm, ý tá đứng bên cạnh chợt mở miệng: "Thai phụ có sữa
chưa? Nhanh chóng cho
đứa bé bú đi, nếu chưa có thì phải mau đi mua sữa bột đi." Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Sữa? Tần Dịch Hoan nhìn Triệu Ngạn Kiều,
ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi thăm. Ánh mắt Triệu Ngạn Kiều chợt lóe,
cúi đầu nhỏ giọng nói: "Có rồi." Mấy ngày trước cô liền bắt đầu có sữa
rồi, chẳng qua là ngượng ngùng mở miệng nói thôi!
Trong mắt Tần
Dịch Hoan lướt qua ý cười, đặt hộp cơm xuống, đi tới bên cạnh mẹ Tần,
chủ động ôm lấy cục cưng, nói: "Mẹ, mẹ và thím Trần về trước đi, tiểu
Kiều ngượng ngùng, cho nên....."
"Được, mẹ biết rồi!" Mẹ Tần liên tục gật đầu, chỉ là ánh mắt kia vẫn dính trên người cục cưng, nhưng vì
không để cháu trai nhỏ bị đói, bà đành phải nhẫn xuống sự lưu luyến
trong lòng, lôi kéo thím Trần đi về.
"Được rồi, cho cục cưng bú đi!" Tần Dịch Hoan cười tít mắt, ung dung đi đến bên đầu giường, nói.
"Nhưng.....Nhưng....."
"Tiểu Kiều, không cần kì kèo, nhìn đi, cục cưng đói rồi đó." Tần Dịch Hoan trợn to mắt nói dối.
Không ngờ Triệu Ngạn Kiều thật đúng là bị hù dọa, cũng chả để ý Tần Dịch Hoan ở bên cạnh, vội vàng cởi nút áo ra, cẩn thận đưa đầu nhũ lại gần cái
miệng nhỏ nhắn của cục cưng. Bú sữa mẹ là loại chuyện mà bất kỳ đứa trẻ
nào cũng là vô sự tự thông (không cần thầy dạy cũng biết), vừa tựa sát
vào đầu nhũ, cục cưng liền há mồm ngậm lấy, mút vào chùn chụt.
Tần Dịch Hoan không chớp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực của Triệu Ngạn Kiều,
trong mắt lướt qua vẻ nghi ngờ, làm sao sẽ......Lớn nhiều như vậy?