Blue Rose? Đây vốn là quán bar tốt nhất trong thành phố, anh đã từng đến đó vài lần cùng Mạnh Đình. Tuy là trang hoàng tráng lệ, nhưng vẫn không thể che giấu được
mùi vị dâm mỹ. Tần Dịch Hoan hơi chau mày, liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều
đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa liền lặng lẽ bước đến cổng
vòm, mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mạnh Đình không nghe
ra sự mất hứng trong lời nói của anh, mà là một vẻ đã phát hiện được bảo vật, nói liên tục: "Đừng hỏi, mau tới đây! Có việc gấp! Cho anh 20
phút!"
"Rốt cuộc là làm gì?" Tần Dịch Hoan hơi cao giọng, phát
hiện Triệu Ngạn Kiều tò mò nhìn về phía này liền hạ âm lượng xuống, chỉ
là khẩu khí kia đã không che giấu được vẻ bất mãn.
"Rốt cuộc anh có chuyện gì hả? Cô ấy mang thai bảy tháng rồi, thân thể đi lại bất
tiện, nếu đúng là rất gấp thì hãy đến nhà tôi đi!"
Ở đầu bên kia, vẻ mặt Mạnh Đình rất quái dị, anh ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như không
thể tin nổi những gì mình nghe được. Tình cảm của Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều tốt như thế từ lúc nào vậy? Lại còn nghĩ cho cô ấy nữa! Đây
quá không khoa học rồi!
"Dịch Hoan, anh chắc chắn không uống nhầm thuốc chứ?" Mạnh Đình cầm điện thoại, thận trọng hỏi.
"Nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy đây!" Tần Dịch Hoan lười cùng anh
ta nói nhảm, dời điện thoại ra khỏi tai, định ấn phím kết thúc.
"Đừng! Đừng!" Mạnh Đình ở bên kia la to: "Có người muốn gặp cô ấy!"
Làm sao có thể? Triệu Ngạn Kiều của lúc trước vốn chả có bạn bè nào, cả
ngày chỉ biết vây quanh anh, luôn hờ hững với những người khác. Sao lại
có người tìm cô được chứ? Nghĩ tới đây, Tần Dịch Hoan liền hướng về phía điện thoại, chắc chắn nói: "Không thể nào! Rốt cuộc anh đang giở trò gì hả? Nói mau! Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh đâu."
Mạnh Đình giật giật khóe miệng, lúc nào thì thời gian anh ta nói chuyện với anh đều biến thành lãng phí vậy?
"Là một người bạn của tôi, ờ.....Cô ấy hơi say, cho nên muốn gặp vợ anh một chút."
"Bạn bè nào?" Tần Dịch Hoan lập tức cảnh giác.
"Chính là người bạn đưa laptop cho anh sửa lần trước đó."
Tần Dịch Hoan chấn động trong lòng, vội thay đổi ý niệm: "Chờ chút, đừng đi đâu cả, tôi qua ngay đây!"
Nói xong liền vội vàng tắt điện thoại, khom lưng bắt đầu xỏ giày.
Đây là cơ hội tốt để biết được quá khứ của cô đấy! Anh tuyệt đối không thể bỏ qua!
"Anh đi đâu vậy?" Triệu Ngạn Kiều nghiêng đầu hỏi anh.
"Một người bạn tìm anh có chút việc, đừng chờ anh, mệt nhọc là phải vào
phòng ngủ đó!" Tần Dịch Hoan nói xong liền trực tiếp đẩy cửa đi ra,
Triệu Ngạn Kiều nháy nháy mắt, nuốt xuống câu nói đã đến bên miệng, tiếp tục xem TV. Thật ra thì cô rất muốn nói cho Tần Dịch Hoan biết, anh
quên chưa đi tất, nhưng anh cứ như vậy chạy mất rồi.
Khi Tần Dịch Hoan vô cùng lo lắng chạy tới Blue Rose, Mạnh Đình đã chờ hết nổi rồi.
Thấy Tần Dịch Hoan tới, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng không thấy ai ở
đằng sau anh liền có chút thất vọng hỏi: "Triệu Ngạn Kiều đâu?"
"Cô ấy đi lại bất tiện." Tần Dịch Hoan không chút khách khí ngồi xuống ghế, Mạnh Đình thấy thế vội đẩy một ly rượu qua, Tần Dịch Hoan không thèm
nhìn tới, trực tiếp cầm lên uống một hớp. Khẩu vị của Mạnh Đình không
khác anh là mấy, cho nên anh không cần lo lắng không hợp khẩu vị.
Thế nhưng ngụm rượu vừa vào miệng, Tần Dịch Hoan liền nhíu mày, duỗi duỗi
cổ vất vả nuốt rượu xuống, lập tức đặt ly rượu xuống, nói: "Cho nhiều
rượu Rum quá, khi nào thì anh thích uống rượu Rum thế hả?"
Mạnh
Đình cười khổ, nói: "Không phải là của tôi, ai thích uống thứ đồ chơi ấy chứ, là của cô ấy!" Nói xong, anh chỉ chỉ ghế sofa phía sau, lúc này
Tần Dịch Hoan mới phát hiện ra có một cô gái đang nằm trên ghế sofa,
hình như đã say rồi.
"Chính là cô ấy muốn gặp tiểu Kiều à?" Tần
Dịch Hoan đi tới, cúi người quan sát cô gái đang nhắm mắt nằm sấp ở trên ghế sofa, khuôn mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, dáng vẻ rất ngoan
ngoãn. Bởi vì uống rượu mà hai gò má ửng hồng, liếc mắt nhìn qua rất dễ
dàng làm cho người ta có ấn tượng tốt, chỉ là, cô gái này thật sự có
quan hệ với Triệu Ngạn Kiều của trước đây sao?
Anh đang do dự có
nên đánh thức cô dậy hay không, chỉ thấy Mạnh Đình qua đó ngồi, vỗ nhẹ
lên gương mặt của cô gái, dịu dàng nói: "Tiểu Mạch, tiểu Mạch, dậy đi!"
Đôi mắt mơ màng của cô gái nhìn Mạnh Đình rồi lại nhắm mắt lại, trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì. Mạnh Đình không có chút mất kiên nhẫn
nào, chỉ dịu dàng gạt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, kề sat bên tai cô, nói: "Không phải em muốn gặp Triệu Ngạn Kiều sao? Cô ấy tới rồi, e
không muốn gặp à?"
Không ngờ, vừa dứt lời, cô gái vốn đang mơ mơ
màng màng đột nhiên nâng đầu dậy, nắm chặt cổ áo Mạnh Đình, ép hỏi:
"Tiểu Kiều ở đâu? Tiểu Kiều! Tiểu Kiều! Cậu trở về rồi sao?" Nói xong
liền đẩy Mạnh Đình ra, lảo đảo nghiêng ngả đứng lên, định chạy ra bên
ngoài.
Tần Dịch Hoan nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, lạnh nhạt nói: "Tôi là ông xã của Triệu Ngạn Kiều, cô tìm cô ấy có chuyện gì?"
Chu Tiểu Mạch đột nhiên trợn to hai mắt, chỉ vào Tần Dịch Hoan hồi lâu vẫn
không thốt nên lời, cả người run lên, run rẩy giống như lá khô trong
gió, giống như bị kích thích rất lớn.
"Không thể nào! Không thể
nào! Tiểu Kiều, tiểu Kiều mới không thích anh đâu! Anh giấu cô ấy đâu
rồi hả? Tiểu Kiều, tiểu Kiều! Cậu đang ở đâu?"
Mạnh Đình sợ cô
ngã xuống, vội vàng chạy tới dìu cô, để cho cô tựa vào trong ngực, nói:
"Tiểu Mạch, đừng tùy hứng nữa. Đây là ông xã của người cũng tên là Triệu Ngạn Kiều mà anh đã từng nói với em, chỉ là trùng tên mà thôi, cô ấy
không phải là bạn của em."
Nghe vậy, Chu Tiểu Mạch càng run rẩy hơn, nhìn nhìn Tần Dịch Hoan lại nhìn nhìn Mạnh Đình, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Phải.....Đúng vậy.....Tiểu Kiều đã sớm mất rồi, mất rồi mà!" Cô lau lau nước mắt,
giọng nói bi thương thê lương, ngay cả hai đấng mày râu như Tần Dịch
Hoan và Mạnh Đình nghe thấy cũng hơi xúc động.
Hình như cô đã quá say, ngay cả thực tế và mộng cảnh cũng không phân rõ nữa, nếu không sao lại quên mất sự thật là Triệu Ngạn Kiều đã chết
rồi? Song hình như cô cũng chưa có say, cô có thể nói rõ và trôi chảy từng chữ, thậm chí còn có thể tỉnh táo suy xét.
Cô quay sang phía Tần Dịch Hoan, nói: "Anh, anh chính là ông xã của Triệu Ngạn Kiều kia sao?"
Tần Dịch Hoan gật đầu một cái, đáp: "Đúng vậy."
"Cô ấy là người thế nào?"
"Rất hiểu chuyện, rất háo thắng." Cũng rất đáng yêu.
"Sự thật, sự thật....." Chu Tiểu Mạch lẩm bẩm, chợt đẩy Mạnh Đình ra xông
về phía Tần Dịch Hoan, ánh mắt đầy van xin: "Anh có thể.....Có thể để cô ấy đến gặp tôi không?"
Tần Dịch Hoan lui về phía sau một bước, tránh xa cô, nói: "Hiện tại cô ấy đang mang thai, đi lại rất bất tiện."
"Chỉ gặp một lần thôi cũng không được sao?" Đôi mắt Chu Tiểu Mạch đầy lệ, cầu khẩn nói.
"Đã bảy tháng rồi, đi lại khắp nơi rất nguy hiểm." Tần Dịch Hoan vờ như
không thấy ánh mắt ám chỉ của Mạnh Đình, suy nghĩ một chút liền nói: "Cô có thể chờ cô ấy sinh con xong rồi gặp cũng được, cô ấy không có bằng
hữu nào, nhìn thấy cô sẽ rất vui mừng đấy."
Chu Tiểu Mạch liên
tục gật đầu, giọng nói đã nghẹn ngào: "Cô ấy, cô ấy cũng không có bạn bè nào...." Cô vươn tay lau hết những giọt lệ vướng víu, tiếp tục nói:
"Thật ra tôi càng không có bạn bè, nếu không phải là cô ấy, nếu không
phải là cô ấy......" Nói tới đây, cô liền không nói nổi nữa, vùi đầu vào trong ngực Mạnh Đình sụt sịt khóc, Mạnh Đình vỗ vỗ lưng cô, trong đôi
mắt là vô hạn thương yêu.
Đợi đến lúc Chu Tiểu Mạch ngừng khóc
hẳn, ba người liền ngồi xuống ghế. Nói là ngồi, nhưng thật ra là Chu
Tiểu Mạch giống như không có xương tựa vào người Mạnh Đình. Tần Dịch
Hoan gọi một chai rượu Pastis*, anh không dám uống rượu có nồng độ quá
cao, Triệu Ngạn Kiều đang mang thai, là lúc cần anh chăm sóc nhất. Tuy
rằng anh rất tin vào tửu lượng của mình, nhưng cũng không dám dùng sự an toàn của cô làm tiền đánh cuộc.
* rượu Pastis: là tên gọi chung
của các loại rượu mạnh anisé của Pháp ( nồng độ 45° ) chứa khoảng 2g dầu hương liệu anis trong mỗi litre.
Thản nhiên nhấp một ngụm rượu
Pastis, mặc cho hương vị kích thích tàn phá trong khoang miệng, Tần Dịch Hoan thoải mái híp mắt. Tuy rượu Pastis có nồng độ không cao nhưng đặc
biệt có mùi vị, trừ Brandy ra thì chính là loại rượu anh thích nhất.
"Có thể nói cho tôi một vài chuyện của cô ấy không?" Tần Dịch Hoan nuốt ngụm rượu xuống, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Tôi cảm thấy trùng tên là một chuyện rất kỳ diệu, cho nên....Dĩ nhiên, nếu như cô không muốn noi thì thôi."
Vẻ mặt kia là sao hả? Vẻ mặt gì thế! Nếu không phải mỹ nhân đang ở trong
ngực thì Mạnh Đình đã sớm nhảy qua cho anh một cái tát rồi! Giả bộ! Thật sự là giả bộ!
Chu Tiểu Mạch quả nhiên bị vẻ mặt anh mê hoặc, lắc lắc đầu nói: "Không có, không phải không thể nói.....Cô ấy, cô ấy rất
ngu ngốc."
"Luôn quật cường muốn chết, chưa bao giờ dễ dàng tiếp
nhận sự trợ giúp của người khác. Mỗi ngày chỉ biết liều mạng làm việc,
luôn tăng ca bất cứ lúc nào. . . "
"Cô ấy rất kiên cường, luôn tràn đầy hy vọng sống. . . . . ."
Chu Tiểu Mạch nói từng chút một, từ năm thứ nhất bọn họ quen biết đến khi
Triệu Ngạn Kiều chết đi, không sót chút nào, đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng. Người bạn tốt nhất cuộc đời này của
cô, cứ như vậy mà rời bỏ cô, cô nhớ cô ấy đến sắp
phát điên, đồng thời trong lòng lại tự trách đến chết. Nếu lúc trước cô
cứng rắn một chút, sắp xếp Ngạn Kiều đến công ty của mẹ, vậy có phải cô
ấy sẽ không mệt đến chết không?
"Cám ơn Chu tiểu thư, nhưng mà
tôi có chút chưa rõ, tại sao cô ấy muốn tự mình kiếm tiền, chẳng lẽ cha
mẹ của cô ấy không nuôi cô ấy sao?" Tần Dịch Hoan uống hết ngụm rượu
Pastis vào trong bụng, đặt ly rượu xuống, hỏi.
"Ha ha. . . .Cha
mẹ à?" Chu Tiểu Mạch cười khổ, "Từ lúc cấp ba cô ấy đã không còn cha mẹ
nữa, về phần hai người anh của cô ấy...." Trong mắt cô lóe lên ánh sáng
oán hận, "Một phân tiền cũng không có cho cô ấy, liền đuổi cô ấy ra khỏi cửa! Khi đó cô ấy mới mười bảy tuổi thôi!"
Ánh mắt Tần Dịch Hoan thoáng cái đã trầm xuống, anh nắm thật chặt quả đấm, hơi thở xung quanh trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.
"Cô ấy không chịu nói gì, nếu không phải là ta hỏi cô ấy tại sao lại trưởng thành hơn tôi nhiều như vậy thì suốt đời này cô ấy cũng sẽ không nói!
Cô ấy chính là ngốc như vậy, cái gì cũng giấu ở trong lòng, cho dù có
khổ nữa mệt mỏi nữa cũng sẽ không nói ra."
Tần Dịch Hoan bỗng nhiên đứng phắt dậy, dọa Mạnh Đình sợ hết hồn, vội hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Tôi đi về trước đây." Ném xuống những lời này, Tần Dịch Hoan liền bước
nhanh ra ngoài, bước chân mang theo sự vội vã không thể khống chế. Mạnh
Đình khó hiểu liếc anh một cái, liền cúi đầu chăm sóc Chu Tiểu Mạch.
Làm sao cô phải chịu nhiều đau khổ như thế? Mười bảy tuổi đó! Anh cảm thấy
mình đã đủ cực khổ rồi, cha qua đời, anh một thân một mình phiêu bạt ở
nước ngoài, không ngờ so với cô, mình đúng là giống như được ngâm trong
hũ mật. Ít nhất anh không cần lo lắng ba bữa cơm mỗi ngày, ít nhất anh
có thể mua những thứ mình thích, có thể làm việc mình muốn làm.
Còn cô thì sao, một cô gái mới lớn bơ vơ nơi thành thị xa lạ một mình nỗ
lực, đến một người thân cũng không có! Trong mắt Tần Dịch Hoan như bốc
hỏa, hận không thể xông tới giết hai kẻ vô tình vô nghĩa kia. Vừa nghĩ
tới cô đã từng sống gian nan như thế, trái tim anh liền đau dữ dội như
bị đao cắt.
Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà, anh tùy tiện
cởi giày, ngày cả áo khoác cũng không cởi liền chạy thẳng vào phòng ngủ
tìm cô. Cô đang ngồi tựa vào đầu giường nghe nhạc giao hưởng, dáng vẻ an nhàn yên tĩnh, giống như chưa từng trải qua những gió sương kia, thấy
anh trở lại liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đã về rồi à!"
Trái tim Tần Dịch Hoan đau xót, đi tới ôm chặt cô vào lòng, nói: "Về sau sẽ
không bao giờ có người bắt nạt em nữa, anh sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ
đối xử thật tốt với em!"