Sau nụ hôn cuồng nhiệt dần dần bình tĩnh, người con gái này khiến cho
Thẩm Gia Mộc có chút hoảng hốt, dịu dàng xoa môi cô, ngón tay thô ráp
vuốt ve lên làn da mặt mịn màng của cô, mập mờ mà tình "Sắc". Lâm Tiểu
Kiều từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ, nghe được tiếng cười thỏa mãn của
anh, bổng dưng định thần trở lại, đẩy anh ra chạy thật nhanh.
Thẩm Gia Mộc bị cô đẩy ra, cảm thấy bất mãn trong lòng, thấy vẻ mặt
kinh hoàng của cô thì thầm mắng trong lòng mình đã quá xúc động, trên
mặt ngượng ngùng, hai tay để trên đầu gối không biết làm thế nào để an
ủi cô gái đang hoảng sợ. Mặt Lâm Tiểu Kiều đang ửng đỏ nhưng trong lòng
không bài xích nụ hôn này, tim đập nhanh biểu hiện cho cô gái đang rụt
rè, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nút áo thứ ba trên ngực.
"Khụ...." Thẩm Gia Mộc ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí trầm lặng
này, tình yêu là trên hết, con trai phải chủ động, "Anh.... ... Thật xin lỗi, anh không cố ý."
Lời xin lỗi yếu ớt khiến cho Thẩm
Gia Mộc cảm thấy mình chưa đủ tự tin, nhưng anh không biết giải thích
thế nào với cô là mình nhất thời không kìm lòng nổi mà thôi. Lúc này Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đỏ bừng còn chưa tản đi. Ánh sáng mỏng manh của buổi sáng sớm lộ ra chút mị hoặc, trong lòng Thẩm Gia Mộc nổi lên một trận nhộn nhạo, giống như hồ nước đầu xuân, bị đảo loạn
không thể bình tĩnh trở lại.
"A." Cô chỉ đáp lại một tiếng đơn giản.
"Anh......" Thẩm Gia Mộc ngây ngốc há miệng thở dốc, vẫn không biết nói gì, cuối cùng cũng thất bại không thể giải thích được, không yên hỏi,
"Vậy em còn muốn đi vào quân đội sao?"
Lâm Tiểu Kiều thắt
dây an toàn, cũng không nhìn anh, im lặng gật đầu. Thẩm Gia Mộc cực kỳ
hưng phấn khởi động xe, dọc đường đi đều duy trì trạng thái vui sướng
phấn khởi, vào quân khu không có trở ngại gì. Lâm Tiểu Kiều có chút bất
đắc dĩ, cô có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông bên cạnh đang rất vui
sướng, nhưng không biết tại sao anh lại vui sướng. Là vì nụ hôn kia sao? Nếu là như vậy.... ....Lâm Tiểu Kiều mím môi, im lặng nở nụ cười.
"Tiểu đội trưởng, mau nhìn, không phải con nhóc lần trước kia sao?"
Lâm Tiểu Kiều đang suy nghĩ lung tung thì bị một âm thanh cắt đứt, cô
nhìn xung quanh, chỉ có mình là con gái, liền nở nụ cười gật đầu người
nọ. Hình như người sau rất vui vẻ, liền chạy tới, anh chàng mày rậm mắt
to này thoạt nhìn vừa có chút ngại ngùng vừa có chút ngây ngô: "Ay, cô
còn nhớ rõ ta không? Lần đó ở trước cửa chung cư cục tài chính tôi hỏi
đường cô đó!"
Lâm Tiểu Kiều thấy anh lính này đang
kích động, không được tự nhiên quay qua cầu cứu Thẩm Gia Mộc. Thoáng
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang luống cuống của cô, anh bước lên trên
đem người bảo hộ ở phía sau, giọng điệu không tốt răn dạy:"Xảy ra chuyện gì? Nhàn rỗi hả? Muốn tôi cho chạy việt dã!"
"Doanh
trưởng.... ....." Vị chiến sĩ kia cảm thấy có chút oan, nhưng nhìn gương mặt âm trầm đang giận kia nên không dám nói gì.
"Có thể
xem anh ta chạy việt dã sao?" Lâm Tiểu Kiều chỉ nghe qua chưa thấy địa
hình chạy việt dã, cầm một góc áo của Thẩm Gia Mộc với ánh mắt tỏa sáng.
Thẩm Gia Mộc gật đầu, ngược lại nói: "Trước tiên anh đưa em đến chỗ của anh nghỉ ngơi đã, em ngủ đủ, thời gian nào cũng đi xem được!"
Lâm Tiểu Kiều có ước mơ tha thiết được đến địa phương này làm gì còn tâm
trạng đi ngủ, vội vàng vẫy tay: "Không buồn ngủ, không ngủ được, không
muốn ngủ!"
"Vậy lúc trước ai quên rửa mặt mà bỏ chạy ra
khỏi nhà?" Thẩm Gia Mộc buồn cười nhìn cô, không cho cô cơ hội phản bác, trực tiếp kéo người đến khu dành cho người nhà ở.
Trong
lúc hai người vô vô cùng thân thiết, chiến sĩ bị thương kia chạy về phía tiểu đội trưởng, chuẩn bị càu nhàu, lại bị một người gõ trán. Tiểu đội
trưởng nhìn thấy chiến sĩ kia ôm cánh tay liền cười hi hi mắng: "Tôi nói cậu không có mắt nhìn người mà cậu không tin! Cậu thấy thái độ vừa rồi
của doanh trưởng rồi, rõ ràng là đang che chở bảo bối của mình, cậu còn
chạy tới làm quen! Doanh trưởng đang phát hỏa, tôi đều thấy được!"
"Cô gái nào xinh đẹp đều bị doanh trưởng thu về trận địa của mình hết
rồi sao? Lần trước chúng ta đi đón cô gái kia? Chuyện này không phải là
của ngày hôm qua sao? Mới có một ngày liền thay đổi một người?"
"So với người ngày hôm qua, cậu thích ai làm chị dâu hơn? Đi nhanh đi,
đi tập luyện đi, đừng đợi lát nữa bị doanh trưởng nhìn thấy, cậu đừng
nghĩ tối nay được đi ngủ!"
Thẩm Gia Mộc vội vã đi vào
phòng làm việc, đưa Lâm Tiểu Kiều vào ký túc xá của mình, tùy ý dặn dò
đôi câu liền đóng cửa đi ra ngoài. Lâm Tiểu Kiều đi lòng vòng trong
phòng, giường chiếu chỉnh tề, ngay cả cái gối cũng vuông vức sạch sẽ,
khác với một số đàn ông lôi thôi, phòng của Thẩm Gia Mộc sạch sẽ đến mức làm cho Lâm Tiểu Kiều phải líu lưỡi không nói lên lời.
Dù sao không có chuyện gì làm, cô ngồi xem TV rồi ngủ bù, trước khi đi
Thẩm Gia Mộc không có nói phòng nào dành cho khách. Có hai phòng, liếc
mắt có thể nhìn thấy. Nhưng không có chủ nhà cho phép, cô cũng không dám vào phòng khác ngủ. Suy nghĩ mãi, cô vào phòng lấy chăn ra, nằm trên
ghế sô pha.
Lúc Thẩm Gia Mộc lên lầu, khóe miệng cười càng lúc càng lớn, nhớ tới vừa rồi doanh trưởng tiểu đoàn 2 nghe nói anh dẫn theo một cô gái tới nhưng không phải là Lâm Tĩnh Hảo, lại cảm thấy buồn cười. Tiếng mở cửa rất nhỏ, không quấy nhiễu đến giấc mộng của cô,
trong mắt anh là một cái chăn nhỏ màu xanh, cảm thấy đáy lòng có chút
biến hóa.
"Sao lại ngủ ở chỗ này?" Anh lẩm bẩm đi tới, bế
cô lên, bước đến phòng khách mà lại thấy bồi hồi, cuối cùng cũng tới
phòng khách, ra ngoài cởi áo khoác thường phục, tháo caravat tiện tay
ném trên sô pha, vào phòng bếp.... ...... ...... ...... .....
Khi Lâm Tiểu Kiều tỉnh lại, có chút không thích ứng với cảnh bốn phía
là bức tường trắng, khác với gian phòng lúc trước cô ngủ. Cô mở mắt nằm
trên giường, nghe được âm thanh bên ngoài "Xuy lạp.... ..." một âm thanh vang lên, chắc là âm thanh đang nấu ăn, giùng giằng ngồi dậy, tìm nửa
ngày cũng không được chiếc lược, chỉ có thể để đầu tóc rối tung đi vào
phòng bếp.
Thẩm Gia Mộc xoắn tay áo lên một nửa, để lại
đường cong duyên dáng của cánh tay. Lộ trong không khí, da tay ngăm đen
cùng với khói dầu tạo ra cảm giác hài hòa. Lâm Tiểu Kiều có chút ngây
ngẩn nhìn anh, đến lúc anh quay đầu lại nhìn cô, đưa bát đũa cho cô cầm
để lên bàn thì mới kịp phản ứng.
"Cái kia.... ... Có cái lược không? Tóc của em có chút rối."
Thẩm Gia Mộc nhíu mày, quả thật nên mua một cây lược rồi, tóc của anh
ngắn không cần phải chải, nhưng về sau cô cũng cần. Lắc đầu không suy
nghĩ nữa, cam đoan nói: “Em bưng bát đũa để lên bàn trước đã, anh sẽ làm cho tóc em không rối nữa.”
Lâm Tiểu Kiều nghe lời này
có chút không tự nhiên, đang ở nhà người khác cô cũng không nên nói đòi
hỏi, chỉ nghe lời lấy hai bộ bát đũa ra để trên bàn. Mọi việc đều làm
thỏa đáng, Thẩm Gia Mộc bưng món ăn cuối cùng ra ngoài, anh vừa cẩn thận vừa nghiêm túc buông đồ ăn xuống rồi đi rửa tay mới ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Tiểu Kiều đang gắp thức ăn, Thẩm Gia Mộc liền bảo cô dựa vào đây
một chút. Cô khó hiểu cảnh giác nhìn về phía anh: "Làm gì?"
"Tóc.... ........" Thẩm Gia Mộc đưa tay lên, ánh mắt đụng phải vẻ mặt
cảnh giác của cô, ôn hòa cười cười, làm cho mình có chút thân thiện,
"Chỗ này của anh không có lược, anh dùng ngón tay chải sơ một chút, lát
nữa còn phải đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy không tốt."
Lâm Tiểu Kiều vừa nghe liền sốt ruột, vội vàng nắm tóc của mình: "Tự em làm được rồi."
Thẩm Gia Mộc làm sao bỏ qua cơ hội tốt này được! Con ngươi chuyển đến
nhìn cái chuông lớn treo trên tường, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Thời gian
buổi chiều của anh có hạn, có thể dẫn em đi rất ít chỗ, thừa dịp lúc ăn
cơm đi trước, nếu không anh không thể dẫn em đi được! Anh ăn cơm rất
nhanh, em ăn trước, anh giúp em chải tóc rồi ăn sau."
Thấy anh có vẻ thân thiết, trong lòng Lâm Tiểu Kiều dao động, trải qua do
dự, vẫn đánh không lại lời nói mê hoặc của Thẩm Gia Mộc, liền đồng ý.
Trong lòng Thẩm Gia Mộc rất cao hứng, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc,
đứng ở phía sau cô, động tác rất thành thạo, chải lên mái tóc của cô.
Tóc của Lâm Tiểu Kiều rất mềm mại, Thẩm Gia Mộc sợ chải mạnh sẽ làm đứt tóc, khống chế hô hấp đến độ cực thấp, anh hưởng thụ mái tóc dài của cô quấn quanh các đầu ngón tay cảm thấy ấm áp, nhu hòa,... ...... .... Lại luyến tiếc không muốn buông ra, cô ăn xong chén cơm, đành lưu luyến
buông mái tóc ra.
Hai ba miếng liền ăn xong cơm, Thẩm Gia
Mộc dẫn Lâm Tiểu Kiều xuống lầu. Vào lúc này có người đứng ở bên ngoài,
Lâm Tiểu Kiều có chút nghi vấn, Thẩm Gia Mộc nghiêm túc nói huấn luyện
phải giữ bí mật, lúc này Lâm Tiểu Kiều có cái hiểu có cái không hiểu
liền gật đầu, không hỏi thêm.
Trọng tâm chính là buổi tốt
có cuộc họp, phụ nữ vào quân đội rất ít, khi có phụ nữ đến có thể náo
loạn một đêm. Vì vậy, tin tức doanh trưởng Thẩm dẫn bạn gái vào quân đội truyền khắp nơi, doanh trưởng tiểu đoàn 2 đập mạnh cánh cửa nhìn ra
ngoài, tìm kiếm nữ nhân trong truyền thuyết.
Đội
trưởng nghe được tin, cười Thẩm Gia Mộc rất nhanh tiến độ, ra lệnh cho
Thẩm Gia Mộc tối nay đến dẫn vợ đến nhà mình! Hôm qua, Lâm Tĩnh Hảo gây
cho bọn họ chấn động quá lớn, bọn họ tràn đầy mong chờ bạn gái nhỏ này.
Lâm Tiểu Kiều đi theo sau Thẩm Gia Mộc vào nhà, giống như cảnh tượng
khi Lâm Tĩnh Hảo tới. Thẩm Gia Mộc giới thiệu một chút, tùy ý kiếm vị
trí ngồi xuống, Lâm Tiểu Kiều xấu hổ không biết làm sao, một đám nam
nhân, cô đứng ở giữa có vẻ không hợp lắm, liền dời bước đi vào phòng
bếp, cô không biết nấu cơm, có thể phụ một số việc.
Đội
trưởng nhìn bóng dáng Lâm Tiểu Kiều biến mất ở sau cánh cửa phòng bếp,
cười ha ha, bàn tay vỗ lên vai Thẩm Gia Mộc: "Không tệ lắm, so với cô
gái ngày hôm qua thì tốt hơn, làm thế nào mà bắt được cô gái này? Không
hổ là tinh anh trong tinh anh, tốc độ rất nhanh!"
Thẩm Gia Mộc sờ mũi, ngượng ngùng cười: "Còn chưa có bắt đầu, cô gái này thật sự rất ngây thơ.... ........ Hơn nữa, chuyện chị gái của cô ấy tôi cũng
chưa giải quyết tốt, sợ không lưu lại ấn tượng tốt với cô ấy, đành chậm
chạp không dám động thủ."
"Chị gái của cô ấy là ai?" Doanh trưởng tiểu đoàn 2 ngồi một bên không nói gì, vừa nghe anh ta hỏi, vội vàng nói tiếp.
"Lâm Tĩnh Hảo."
"Gì?" Doanh trưởng tiểu đoàn 2 mở to hai mắt nhìn nét mặt lạnh lùng của anh, "Tôi nói, Thẩm Gia Mộc, lần này câu hơi quá rồi, làm sao có thể
cùng với em vợ?"
"Tôi với Lâm Tĩnh Hảo vốn không thành, nên không tồn tại cô em vợ."
Tham mưu trưởng rướn cổ lên nhìn vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Tôi cho cậu biết, đã chọn người đó! Phụ nữ, cậu chỉ cần đánh nhanh tiến độ, cố
chấp gay gắt, chỉ cần cô ấy chấp nhận cậu, cho dù người nhà có ý kiến gì cũng không được!"
Thẩm Gia Mộc lặp lại lời này đến
lúc ngồi vào bàn cơm, bọn họ thấy anh vui vẻ liền trêu cợt, một ly nhận
một ly rót. Anh không cự tuyệt ai, Lâm Tiểu Kiều lại gấp, uống như vậy
làm sao chịu nổi, cô cũng bị buộc uống một ít, lúc này mọi người mới
dừng tay.
Trên đường, Thẩm Gia Mộc cố tình ngã, Lâm Tiểu
Kiều không đỡ nổi, liền ngã về phía tường. Thẩm Gia Mộc giả say, thấy
thế vội vàng ôm chặt hông của cô, để cô vào trong lòng. Tay nhỏ bé của
Lâm Tiểu Kiều để lên vai anh, do uống chút rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô đỏ ửng, dưới ánh trăng nhìn rất mê hoặc.
Thẩm Gia Mộc
không do dự xoay người đè cô trên trường, chân dài chống đỡ một chút, cả thân thể đè cô không thể nhúc nhích. Trong mắt cô là nỗi sợ hãi, cúi
đầu dán môi lên môi của cô. Trong một ngày Lâm Tiểu Kiều bị anh cưỡng
hôn hai lần, rất không vui, cố đẩy anh ra.
Thẩm Gia Mộc
nhớ tới lời của tham mưu trưởng, phải tàn nhẫn, liền cắn môi của cô, Lâm Tiểu Kiều bị đau, thả lỏng lực. Nhân cơ hội này Thẩm Gia Mộc đưa lưỡi
vào trong, Lâm Tiểu Kiều không chịu, lắc đầu tránh né anh. Thẩm Gia Mộc
dùng một tay đè vai của cô, một tay đỡ đầu của cô, không tha đuổi theo,
ngậm bờ môi của cô, mơ hồ nói ra mấy chữ: "Tiểu Kiều, gả cho anh đi,
chúng ta kết hôn!"
Lâm Tiểu Kiều ngẩn ra, Thẩm Gia Mộc
thuận lợi đưa lưỡi vào trong miệng của cô, quấn quanh lưỡi của cô, câu
ra không ít dịch bạc vào trong miệng của mình. Lâm Tiểu Kiều bắt đầu
kháng cự, hai người phân cao thấp, rõ ràng cô đang yếu thế, cô không có chí tiến thủ nên thả lỏng xuống. Thẩm Gia Mộc cười, cuối cùng khống chế được cô, triền miên hôn, lưỡi anh vòng quanh khoang miệng của cô, ý đồ
bắt lấy tư vị của cô đến miệng của mình để từ từ thưởng thức, động tác
đang ở giữa, cô lại vừa tàn nhẫn vừa chuẩn cắn lên lưỡi của anh.
Hương vị tràn ra, Thẩm Gia Mộc buông môi của cô ra, hai tay quấn chặt
cô, thở gấp kịch liệt, âm thanh không mất kiên định: "Anh không nói
giỡn, chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn!"