Thẩm Gia Mộc quay đầu lại liền thấy Trần Nhã đang kéo cánh tay của Lâm
Lạp đứng ở ven đường, vợ chồng hai người họ có vẻ hơi căng thẳng, nụ
cười cũng có chút ngượng ngùng. Lâm Tiểu Kiều cũng không còn nhiệt tình
như lúc trước nữa, cô kéo cánh tay của Thẩm Gia Mộc im lặng đứng tại chỗ nói chuyện cùng cha mẹ mình.
“Chị con đâu?” Từ sau ngày nhận
được tin nhắn của Lâm Tĩnh Hảo, Lâm Tiểu Kiều cũng không còn liên lạc
cùng chị nữa, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng đã gần một tháng rồi.
“A..., chị con...” Lâm Lạp sờ sờ mũi, cười trả lời, “Gần đây nó có việc cùng
Lục Nham, dường như nó đổi ngành đến công ty của Lục Nham làm rồi. Tiểu
Kiều à, chị con cũng không còn trẻ nữa, con kết hôn cũng đã gần một năm
rồi, con có thể nói chuyện với chị con một chút, khuyên nhủ nó sớm kết
hôn với Lục Nham có được hay không.”
Lần trước khi Lâm Tiểu Kiều
gặp Lâm Tĩnh Hảo, chị ấy đang trong tình trạng chia tay với Lục Nham, cô không biết cha mẹ có biết điều này hay không. Chẳng qua, nếu Lâm Tĩnh
Hảo ngang nhiên chạy đến công ty của Lục Nham, vậy chắc là cả hai đã làm lành rồi, bây giờ Lâm Tiểu Kiều cực kỳ thỏa mãn, cùng Thẩm Gia Mộc trải qua một trận ầm ĩ lúc nãy, dường như tất cả cũng không muốn quá chú ý
đến. Cho nên, cô cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu xem như đã biết.
Trần Nhã thở ra một hơi, nhìn con gái ngày càng trưởng thành xinh đẹp, hốc
mắt bà có chút chua xót. Từ sau khi chồng bà bị xuống chức, bà mới bắt
đầu cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc trong nhiều năm như vậy bản thân bà đã
làm sai cái gì. Cũng là bà mang thai mười tháng mới sinh ra, bà luôn cảm thấy Lâm Tĩnh Hảo cực kì giống mình, bà luôn cảm thấy hi vọng của cả
nhà luôn đặt trên người Lâm Tĩnh Hảo, thậm chí bà còn cảm thấy mình và
chồng mình mặc kệ Lâm Tiểu Kiều lớn lên như vậy đối với cô mà nói là
chuyện rất hạnh phúc, ở trong lòng bà, Lâm Tĩnh Hảo giống như bà phải
chịu rất nhiều vất vả.
Cho nên, bà ra sức chăm lo cho Lâm Tĩnh
Hảo mà lơ là Lâm Tiểu Kiều, dường như bà đã mang tất cả mọi sức lực của
mình để đặt trên người Lâm Tĩnh Hảo. Mãi cho đến ngày mà Thẩm Gia Mộc
đến Lâm gia nói những lời nặng nề như một chiếc búa đập vào trong lòng
thì đột nhiên bà mới cảm thấy hổ thẹn. Về sau, sau khi Lâm Tĩnh Hảo trở
về nghe thấy chuyện này thì chỉ nói với bọn họ hai câu: “Thực ra, cho
tới bây giờ Tiểu Kiều em ấy đều bị bố mẹ biến thành vật hi sinh cho
chính mình!”
Giờ phút này, nhìn khuôn mặt con gái mang theo nụ
cười xa cách, trong lòng Trần Nhã khó chịu không nói nên lời. Vừa rồi
Lâm Tiểu Kiều cười tươi như hoa trong lòng Thẩm Gia Mộc, bà cũng thấy
được, so sánh với bây giờ, bà cảm thấy cả trái tim mình như bị chôn
trong sa mạc rộng lớn vào ban đêm, lạnh đến mức bà phải rùng mình một
cái.
Đứng bên cạnh, tất cả mọi chú ý của Lâm Lạp đều đặt trên
người Thẩm Gia Mộc, đối với những suy nghĩ của vợ thì ông hoàn toàn
không hay biết. Hiện nay ở trong tay ông không quyền không thế, mà Thẩm
gia thì đã ăn sâu bén rễ với quân đội, cho dù Thẩm Gia Mộc không dựa vào bố nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng sẽ được các chú các bác thân quen từ mấy đời để ý đến, về sau đương nhiên tiền đồ sẽ không thể lường
trước được.
Rất dễ nhận thấy Thẩm Gia Mộc đang thiếu hào hứng, anh không tập trung lắng nghe Lâm Lạp, có nhiều lần anh còn nhéo vào
lòng bàn tay của Lâm Tiểu Kiều ý bảo cô lên tiếng cắt ngang những lời
khoe khoang thao thao bất tuyệt của bố vợ, không biết cô nhóc đang suy
nghĩ cái gì mà còn chả thèm phản ứng. Dần dần, anh thật sự là đã hết
kiên nhẫn, nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi liền bắt đầu nói lời chào
tạm biệt, nào biết Trần Nhã ở bên cạnh không nói gì lại mở miệng mời bọn họ đi ăn khuya.
“Mẹ, nếu lần sau rảnh, chúng ta lại đi ăn, đêm
nay hai chúng con có việc, chị của con còn đang chờ ở bên kia.” Thẩm Gia Mộc thấy Lâm Tiểu Kiều vẫn chưa xoay người lại, anh chỉ có thể cười khổ giải thích.
“À..., vậy cũng được...” Trần Nhã không nghĩ tới
việc Thẩm Gia Mộc sẽ trực tiếp từ chối như vậy, vốn là bà muốn nói
chuyện cùng Lâm Tiểu Kiều một lát, bây giờ cũng đành phải thôi, nhìn Lâm Tiểu Kiều vài lần, thấy cô không có biểu cảm gì, tuy trong lòng bà tức
giận nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Đợi sau khi hai người đi khỏi, Lâm Tiểu Kiều mới phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đi về phía
trước. Dọc theo đường đi, Thẩm Gia Mộc liếc nhìn cô vài lần, cuối cùng
anh không nhịn được liền hỏi: “Có vẻ em rất không vui, là vì không muốn
nhìn thấy bọn họ sao?”
“Không phải...” Lâm Tiểu Kiều lắc lắc đầu, nhưng dường như Thẩm Gia Mộc rất không hài lòng với đáp án của cô, anh
dừng bước lại, chờ cô trả lời tường tận. Cô đành phải ngừng lại, nở một
cười khó coi, ra vẻ thoải mái mà nhìn về phía anh, “Em nhớ tới chị của
em, em cảm thấy gần đây chị ấy thay đổi rất nhiều, em có chút lo lắng.”
“Em lo lắng cho cô ta làm gì?” Vì muốn tốt cho Lâm Tĩnh Hảo mà mấy lần Lâm
Tiểu Kiều đã giận dỗi với anh, bởi vậy Thẩm Gia Mộc rất có thành kiến
với Lâm Tĩnh Hảo, vừa nghe trong lòng nàng dâu nhỏ vẫn luôn nghĩ tới cô
ta thì liền có chút giận hờn, “Đều đã là người trưởng thành rồi, có cái
gì mà phải lo lắng. Không phải cô ta ở một chỗ cùng Lục Nham sao? Nghe
ba em nói, đoán chừng là Lục Nham muốn kết hôn, chỉ là chị em không đồng ý mà thôi, nói vậy thì cô ta cũng xem như là chiếm được ưu thế thì mới
dám nói như vậy, có cái gì mà em phải lo lắng?”
“Không phải em
muốn nói đến chuyện của chị ấy và Lục Nham.” Lâm Tiểu Kiều tìm tin nhắn
đêm đó Lâm Tĩnh Hảo gửi cho cô đưa cho Thẩm Gia Mộc xem, “Bình thường
làm gì có chuyện chị ấy thông báo việc này cho em? Hơn nữa em cảm thấy
vừa rồi hành động mẹ em cũng không được đúng lắm, nhưng mà cụ thể là gì
thì em cũng không rõ.”
Thẩm Gia Mộc nhìn thoáng qua tin nhắn, anh vỗ vỗ vai cô an ủi: “Em xem, mẹ em cũng không nói gì thêm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu. Hoặc là, cho dù thật sự có chuyện bọn họ không
muốn nói cho em, không muốn để cho em biết, vậy thì em lo lắng có lợi
ích gì cơ chứ? Tất cả cứ đi một bước rồi tính một bước thôi, huống hồ
còn có anh nữa mà.”
Lâm Tiểu Kiều vẫn rất lo lắng, Thẩm Gia Mộc
đành phải dùng đồ vật khác để dời lực chú ý của cô đi: “Ngày mai chúng
ta quay về xem có thể đặt chuồng chó ở đâu, bây giờ đi mua một ít đồ
dùng đã, anh biết phụ nữ bọn em thích cái loại vừa đắt vừa không thực tế gì gì đó, thích sử dụng thức ăn cho chó mèo để đút cho chó cho mèo ăn.
Nếu không thì lúc này đi xem đi? Đừng để đến lúc anh thật sự dắt chó về
em lại giận cá chém thớt với anh, anh đây thực sự sẽ hối hận đến chết
mất!”
Cô cười đánh anh một cái rồi liền hối thúc anh đi đến siêu thị.
Ban đầu đêm nay là không có ý định trở về doanh trại, chỉ đơn giản là đi
dạo một chút, mua một ít đồ, hai người trở về căn nhà nhỏ kia. Vừa vào
cửa, Thẩm Gia Mộc vừa cởi giày vừa nói: “Đói chết mất, vợ, nấu mì đi, đồ ăn bên ngoài khó ăn lắm.”
Bởi vì ngày thường tiêu hao quá nhiều
thể lực cho nên Thẩm Gia Mộc rất thích ăn mì hoặc phở, bởi vậy Lâm Tiểu
Kiều đã chạy theo đầu bếp ở nhà ăn học cách làm các loại mì, phở từ nam
ra bắc. Nghĩ đến lúc trước anh không ăn một miếng đồ nướng nào với cô,
về sau ở bên đường cũng chỉ tùy tiện ăn mấy miếng đồ ăn vặt, chắc chắn
là không lấp đầy bụng anh được, bây giờ anh kêu đói, cô liền đau lòng
không chịu được, bỏ túi xuống, cô vén tay áo lên rồi vào phòng bếp.
Rõ ràng là Thẩm Gia Mộc đã tính toán trước, lúc ở siêu thị anh mua rất
nhiều đồ, khi đó nói là để dữ trự đồ ăn, thế nhưng bây giờ Lâm Tiểu Kiều nghĩ lại, chỉ sợ là lúc đó anh đói bụng mà lại không biết nói sao cho
tốt mà thôi. Cô cũng nhanh chóng bắt đầu đun nước, mở tủ bát ra mới phát hiện, hai người chỉ mới ở trong này có một lần, vậy thì gia vị trong
phòng bếp lấy ở đâu?
Anh dựa trên khung cửa nhìn cô nấu mì, thấy
cô ngập ngừng một lúc rồi sau đó lại quay đầu buồn bực nhìn anh. Anh
nhíu mày, cô mới nhăn mặt nói: “Gia vị cũng không có...”
Thẩm Gia Mộc có chút ảo não tại sao anh lại quên mất điều này, anh chỉ có thể
cam chịu số phận mặc áo khoác vào xuống lầu tìm cửa hàng tiện lợi. Mới
vừa đi giày thì liền nghe thấy Lâm Tiểu Kiều kêu to ở phía sau: “Mua
muối, xì dầu, dấm chua, đấy là những cái cơ bản nhất, cái khác anh xem
rồi mua thêm đi, nếu có rau xanh cùng hành lá rửa sạch thì anh mua một
túi về... À, nhớ mang chìa khóa theo nha...”
Anh gật gật đầu,
đứng ở trước cửa dưới ánh đèn, cười đến cực kì dịu dàng, Lâm Tiểu Kiều
đang mặc tạp dề, trong tay cô cầm một cái bát, thấy nụ cười của anh cô
liền có cảm giác như thiên trường địa cửu (*). Những thứ tưởng rằng là
mộng ảo trong tình yêu tất cả đều bộc phát dưới nụ cười của anh, cô chưa từng giống như giờ phút này chỉ mong muốn thời gian hãy ngừng lại, sinh mệnh của chúng ta là hữu hạn, thế nhưng đối với khát vọng tình yêu thì
chính là vô hạn, dường như chỉ khi thời gian ngừng lại, hoa hồng tình
yêu mới có thể nở rộ mãi mãi.
(*): trường tồn mãi mãi, lâu dài.
Lúc Thẩm Gia Mộc trở về, nước trong nồi đã sôi rất nhiều lần, Lâm Tiểu Kiều nghe thấy tiếng mở cửa thì liền nhanh chóng bỏ mì sợi vào trong nồi,
chạy đến phòng khách nhận lấy túi ni lông trong tay anh, rồi cô lại vội
vàng quay vào trong phòng bếp đổ gia vị vào, lấy rau xanh cùng hành lá
ra cho vào chậu để rửa sạch. Cô ở trong phòng bếp bận rộn, Thẩm Gia Mộc
tiện tay ném áo khoác lên ghế salon rồi cũng vào bếp theo cô.
Đèn phòng bếp không phải loại đèn màu vàng nhạt thông thường, trái lại, nó
là đèn chân không nên rất sáng. Mái tóc dài của cô được buộc lên tùy ý,
tay áo vén lên, cô cúi đầu nấu mì cho anh, mấy lọn tóc của cô rơi xuống
quẹt nhẹ lên mặt cô, dường như có chút ngứa, cô nâng mu bàn tay lên cọ
cọ.
Trong lòng Thẩm Gia Mộc ấm áp, anh không tự chủ đi tới, cầm
sợi tóc rơi của cô ở trong tay, miết hai lần, cảm nhận được sự mềm mại
của sợi tóc trong lòng bàn tay anh, xúc cảm mềm nhẹ kia khiến cho anh
sinh lòng thương tiếc, lại không nỡ buông tay ra. Lâm Tiểu Kiều đang
chuẩn bị bỏ rau xanh vào trong nồi thì bỗng nhiên bị anh nắm lấy tóc,
quay đầu lại, da đầu bị kéo có chút đau, cô hít một hơi khí lạnh rồi
đánh vào cổ tay anh một cái.
Thẩm Gia Mộc cười hì hì thả tóc của
cô ra, lại cực kì vô lại ôm cô từ phía sau, chậm rãi cọ cọ. Lâm Tiểu
Kiều gãi vào mu bàn tay của anh, đầu ngửa ra sau, má trái dán vào má
phải của anh từ từ cọ xát, xem như vỗ về: “Được rồi, buông em ra, bằng
không đợi lát nữa là không có đồ ăn đâu.”
Anh nghe cô nói vậy
nhưng lại không hề thả cô ra, cô hết cách chỉ đành phải kéo theo người
phía sau nặng nề thả rau xanh vào trong nồi, cắt hành xong cô lại vớt mì lên đổ vào trong bát, rồi lại gắp rau xanh đặt trên mì, rắc hành lá ở
trên, sau khi đổ nước nóng vào, một bát mì thơm ngát liền xuất hiện
trước mặt Thẩm Gia Mộc.
Lâm Tiểu Kiều đẩy tay anh ra, rút một đôi đũa đưa cho anh. Thực sự là Thẩm Gia Mộc rất đói, lúc này cũng chẳng
quan tâm đến sắc đẹp nữa, vừa nhận bát là anh ăn một miếng lớn. Nghe âm
thanh xì xụp húp mì của anh, cô thỏa mãn nở nụ cười, bắt tay vào dọn dẹp bàn bếp. Sau khi lau xong thì liền đến bên cạnh ngồi nhìn anh ăn.
Miệng Thẩm Gia Mộc chứa một đống mì, không thuận tiện để nói chuyện, anh gắp
một miếng đến bên miệng cô. Lâm Tiểu Kiều lắc đầu, đẩy tay anh về, Thẩm
Gia Mộc cũng không nói gì mà liền nhanh chóng xì xụp ăn sạch sẽ bát mì.
Cô đứng lên thu dọn bát đũa, Thẩm Gia Mộc liền đoạt lại từ trong tay cô, anh mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó vừa vẩy nước trên tay vừa đi vào phòng ngủ.
Lâm Tiểu Kiều đang ở trong phòng tắm tắm
rửa, đột nhiên cửa bị người khác mở ra, Thẩm Gia Mộc đi tới, đứng ở
trước gương bắt đầu cởi quần áo. Cũng đã sớm có thói quen nhìn nhau khỏa thân, Lâm Tiểu Kiều coi như không thấy gì, lại vẫn tự động tránh sang
một bên để cho anh một chỗ. Anh cởi quần áo đi vào dưới vòi nước, chờ cô thoa dầu gội lên đầu, sau khi gột rửa sạch sẽ, mái tóc ướt nhẹp liền
dính hết phía sau đầu cô, trông cô lẳng lơ quyến rũ không điều gì có thể tả được, cuối cùng Thẩm Gia Mộc cũng không thể nhịn được nữa, anh ôm cô ở trong phòng tắm làm một hồi.
Hai người lăn qua lăn lại đến nửa đêm, từ phòng tắm đến sàn gỗ phòng ngủ, lại đến trên giường, cuối cùng, Lâm Tiểu Kiều kiệt sức nằm trên người anh, bất mãn véo tay anh oán
giận: “Hôm nay tại sao lại ra sức như vậy, phía dưới em khó chịu đến
chết, bây giờ khép chân lại cũng vẫn rất khó chịu đây.”
Thẩm Gia
Mộc vừa nghe thấy vậy liền chuẩn bị đứng dậy, miệng lại vẫn nói: “Để anh nhìn xem, ngoan nào, anh nhìn xem có bị thương không, sẽ không đau
đâu.”
Vốn là Lâm Tiểu Kiều nằm trên người anh, anh vừa cử động cô liền lẩm bẩm kêu đau, anh không còn cách nào khác chỉ đành phải nằm
xuống, chậm rãi vỗ vỗ lưng dỗ cô đi vào giấc ngủ. Thế nhưng Lâm Tiểu
Kiều vẫn không hề buồn ngủ, cô yên tĩnh nằm sấp một hồi rồi bắt đầu hỏi: “Anh nói, chúng ta như vậy có phải rất nhanh sẽ có bé yêu hay không?”
Thẩm Gia Mộc còn chưa trả lời, cô lại cứ thế tiếp tục nói: “Có phải duyên
phận của em với bé yêu còn chưa đủ không, cho nên con không muốn tới tìm em sớm như vậy? A, cũng không đúng, chắc là chúng ta phải tìm bé yêu
trước, con nhỏ như vậy, đường cũng không đi được thì làm sao có thể tới
tìm chúng ta chứ?”
Thẩm Gia Mộc ngưng cười, vén mái tóc của cô
ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận chỉ bé bằng lòng bàn tay, hỏi:
“Em thực sự rất thích có con sao? Vì điều gì?”
Vừa nói tới bé yêu của cô và anh, Lâm Tiểu Kiều liền cảm thấy trong tim đều là hạnh phúc
ngọt ngào, giống như được bao bọc bởi một lớp đường trắng vậy: “Anh
không biết con chính là bé yêu đáng yêu nhất trên thế giới này hay sao?
Bé yêu sẽ có tất cả ưu điểm của anh và em, lúc vừa sinh ra bé yêu cái gì cũng không biết, khi đó em sẽ dạy con nói chuyện, dạy con tập đi, sau
đó đợi đến khi con trưởng thành, anh sẽ dạy con viết những nét chữ cứng
cáp mạnh mẽ, nếu là con trai, con nhất định cũng sẽ đẹp như anh...”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Thẩm Gia Mộc không khỏi nâng mặt cô lên,
cắn lên chóp mũi của cô một cái, sau đó trán dựa trán, anh mang theo ý
cười nói: “Nếu là con gái, con cũng sẽ xinh đẹp giống như em, con sẽ gọi anh một tiếng “Ba ba” ngọt ngào, con sẽ làm nũng với anh, con sẽ hỏi
anh vì sao ba ba đối xử với mẹ tốt như vậy, con sẽ tranh thủ tình cảm
cùng em, sau khi cãi nhau với em sẽ chạy đến tìm anh, con sẽ uất ức mà
khóc, khi đó anh sẽ ôm con an ủi con, nói cho con biết rằng đời này ba
ba yêu nhất là mẹ con, cho nên ba ba sẽ đối xử với mẹ rất tốt rất tốt,
tốt đến mức khiến cho con phải ghen tị...”
Lâm Tiểu Kiều nghe
anh nói xong liền cười đến mức hai vai run run, sau cùng cô quay một
vòng té xuống đất ngủ cạnh anh. Nằm bên cạnh cô, một tay của cô vắt
ngang eo anh, một chân cô cũng gác lên đùi anh, nửa gương mặt đều dán
lên ngực anh, đây là tư thế ngủ quen thuộc của cô, cuộn trong vòng tay
ấm áp của anh, cô thì thào nói: “Ba mẹ nhất định là chức vụ vĩ đại nhất
trên đời này... Thẩm Gia Mộc, anh chắc chắn chính là một người ba tốt... Thật hi vọng sẽ nhanh có con.”
Thẩm Gia Mộc biết cô lại nghĩ tới chuyện mang thai nhầm, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, giọng điệu dịu dàng khác thường, giống như là ánh trăng đêm nay, có yếu tố khiến cho Lâm
Tiểu Kiều cảm thấy rất bình yên: “Việc có con không cần phải gấp, rất
nhanh rồi sẽ có thôi, chúng ta đều còn trẻ, có thể cũng không quá thích
hợp làm ba mẹ, cho nên, bé yêu không đến là vì sợ chúng ta chăm sóc
không tốt cho con đó.”
“Thế nhưng em đã rất cố gắng để chuẩn bị rồi mà...”
“Nhưng anh còn chưa chuẩn bị tốt... Tiểu Kiều, chúng ta cũng không cần nóng
vội như vậy? Tính xem... Nếu về sau chúng ta thật sự không có con của
chính mình thì chúng ta có thể đi nhận nuôi một đứa được hay không?”
“Được.”
Đêm nay, Lâm Tiểu Kiều ngủ không được ngon, trong mơ tất cả đều là tiếng
khóc của bé yêu, cô đi tìm theo tiếng khóc, đang chuẩn bị ôm bé yêu từ
trong nôi ra thì đột nhiên con lại tan biến, chỉ còn lại tiếng khóc tê
tâm liệt phế quanh quẩn bên tai cô. Đột nhiên tỉnh lại, đầu Lâm Tiểu
Kiều đã tràn đầy mồ hôi.
Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh đột nhiên bị cô
run rẩy đến tỉnh giấc, anh mê man nhìn cô hỏi làm sao vậy, cô lắc lắc
đầu bảo anh cứ tiếp tục ngủ, còn cô thì đi vào phòng tắm.
Cô vừa
đi, Thẩm Gia Mộc đâu còn buồn ngủ nữa, anh ngồi dậy bật đèn tường lên,
lúc Lâm Tiểu Kiều trở lại, trong miệng anh đang ngậm một điếu thuốc, tay phải đang cho trong túi quần tìm kiếm bật lửa. Cô đi tới giật lấy điếu
thuốc vứt vào trong thùng rác, trừng mắt với anh: “Không muốn có con
sao? Tại sao anh vẫn hút thuốc hả?”
Thẩm Gia Mộc nghiêng đầu cười cười, vươn tay về phía cô, cô cực kì tự nhiên đi tới, anh kéo cô vào
lòng, vỗ vỗ vào người cô vài phát, anh thở dài một hơi nói: “Không phải
sợ... Nếu không có con, em còn có anh mà...”
Vốn dĩ tất cả sợ hãi của cô anh đều biết, giờ phút này, mũi Lâm Tiểu Kiều liền cay cay, cô
kéo tay anh xuống, mười ngón đan xen cực kì thân mật: “Thực ra, anh
không chỉ biết mỗi vui mừng của em, Thẩm Gia Mộc, gả cho anh là quyết
định đúng đắn nhất đời này của em!”