Ngón tay Thẩm Gia Mộc vì trải qua huấn luyện và cầm súng thường xuyên, đã sớm có nhiều vết
chai, một đôi tay như vậy chuyển động trên phím đàn đen trắng sẽ có cảm
giác như thế nào? Lâm Tiểu Kiều không biết, chỉ có cảm giác dưới ngón
bàn tay của mình hai ngón tay, một ngón mềm mại, một ngón mạnh mẽ cứng
rắn, đối lập rõ ràng.
Bốn ngón tay còn lại của Thẩm
Gia Mộc cũng không biết nên làm gì, ánh mắt co quắp rơi vào trên tay của cô, nhìn ngón tay của mình ở dưới sự hướng dẫn của cô vẫn có vẻ vụng
về, không khỏi nở nụ cười. Những gia đình trong đại viện không ít nhà
cho con gái học đàn piano, anh không phải người có tế bào nghệ thuật,
chưa bao giờ nảy sinh cảm giác lãng mạng với đàn Piano sinh. Chỉ có giờ
khắc này, anh mới cảm nhận được tiếng đàn mang lại cho mình sự vui vẻ
thuần túy nhất đi sâu vào tâm hồn, sợ là cả đời cũng không thể quên
được.
Đàn xong một bài này, cô gái nhỏ ở trong lòng Lâm Tiểu Kiều cười khanh khách không ngừng, Lâm Tiểu Kiều vuốt ve đầu của cô bé, dịu
dàng nói: "Hiện tại đã đàn được bài 《 Tiểu Tinh Tinh 》 rồi, anh trai em
cũng sẽ không cười em nữa, em cũng đừng khóc nhè nữa nhé."
"Vâng, cảm ơn chị!" Bé gái cười nhíu cái mũi nhỏ, lại cảm thấy ánh mắt người
đàn ông bên cạnh dừng trên người mình có chút không vui, cô bé ngoan
ngoãn ngước cổ lên, gọi lấy lòng, "Chào cậu."
Lâm Tiểu
Kiều nhất thời không có hiểu rõ tình huống, chỉ có nhìn Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ thở dài, bế cô bé lên đặt trên cánh tay, giọng nói có phần bất
đắc dĩ: "Phải gọi là dì, không phải chị. Đi theo ông bà ngoại tới? Hay
đi với mẹ?"
"Đi cùng ba!" Cô bé ôm cổ cậu hồn nhiên trả
lời, rồi sau đó vừa chỉ chỉ sau lưng vừa nói, "Anh trai cũng tới, nhưng
mà anh ấy là mẹ đưa tới."
Thẩm Gia Mộc xoay người nhìn
sang, Diệp Mặc nhấc tay giơ cái ly lên, cười đến nho nhã, đứng bên cạnh
anh ta là một bé trai giống anh ta đến mấy phần. Thẩm Gia Mộc nhíu mày,
nói với Lâm Tiểu Kiều một câu: "Xin lỗi" , liền ôm cháu gái nhỏ đi tới.
Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp gật đầu đã nhìn thấy bóng lưng Thẩm Gia Mộc
chạy đi, sau đó hai người đàn ông này rất ăn ý đi rời khỏi bữa tiệc
trong đại sảnh.
Trần Nhã thấy Thẩm Gia Mộc đi, liền đi
tới gọi Lâm Tiểu Kiều, kích thích tối nay thật sự là quá lớn, bà khó có
thể tiếp nhận. Lâm Lạp tất nhiên cũng nhìn thấy hành động vừa rồi của
con gái, ông biết vợ mình đang tức giận, kéo bà một cái, người sau rất
nhanh phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều.
Lâm
Tiểu Kiều không biết mình phạm phải lỗi gì, trong lòng có chút uất ức,
đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân. Mới vừa dời bước đến trước bàn ăn, từ sau liền duỗi đến một cánh tay mạnh
mẽ cứng rắn, đưa qua đầu vai của cô cầm lấy một cái đĩa nhỏ, kèm theo
còn có tiếng thở dốc khe khẽ của đàn ông.
Lâm Tiểu Kiều
quay đầu nhìn thì ra là Thẩm Gia Mộc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thấy gương mặt âm trầm của anh, cũng biết là có liên quan đến cha của bé gái kia. Gia thế của anh ta, cô không tiện hỏi nhiều, cũng không nói
chuyện, chỉ cười cười với anh. Vậy mà Thẩm Gia Mộc cũng không thèm nhìn
cô một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn ăn thật dài kia hỏi: "Em
thích ăn cái gì?"
"À?" Lâm Tiểu Kiều xoa xoa có gương mặt chút đỏ lên: "Em thích điểm tâm nhỏ, chỉ cần không quá ngọt ."
Thẩm Gia Mộc gật đầu một cái, Lâm Tiểu Kiều nhìn theo bả vai rộng của anh
cảm thấy có chút không giải thích được, trong lòng cũng dâng lên chua
xót, đầu óc của cô không nhanh nhạy như Lâm Tĩnh Hảo, ở một số phương
diện trời sinh trì độn. Cô còn chưa kịp hiểu cảm xúc mang chút tức
giận kia vì sao mà đến, Thẩm Gia Mộc đã bưng đĩa trở lại.
Anh rất tự nhiên đem cái đĩa đưa cho cô: "Ăn đi, chắc cũng không quá ngọt."
Lâm Tiểu Kiều thấy anh nhẹ nâng khóe miệng, liền"Nhé nhi ——" một tiếng bị
chọc thủng rồi, bọt nước văng khắp nơi, giống như trong lòng cũng không
bình tĩnh như vậy. Ngượng ngùng không phải phong cách của cô, cô thoải
mái nhận lấy cái đĩa, nói cám ơn, ăn say sưa ngon lành.
Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh không nói một lời, hứng thú nhìn cô há miệng một
ngụm nuốt trọn từng cái bánh ngọt nhỏ nhắn tinh xảo kia, cuối cùng còn
vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm khóe môi. Này cái lưỡi mềm mại, Thẩm
Gia Mộc thấy vậy cổ họng căng thẳng, lúng túng dời tầm mắt.
"Khi nào thì em có thời gian rảnh?" Thẩm Gia Mộc thấy cô sắp ăn xong, lại
đưa khăn giấy qua, ánh mắt lưu luyến nhìn động tác tùy tiện lau miệng
của cô, "Mấy ngày tới có thể anh không quá bận, dẫn em tới doanh trại đi dạo?"
"Thật à?" Vừa nghe có thể đi tới quân doanh, ánh
mắt Lâm Tiểu Kiều sáng lên, "Em lúc nào cũng rảnh , dù sao cũng đang
thất nghiệp, chỉ cần anh gọi em liền có mặt!"
"Vậy được. . . . . ." Thẩm Gia Mộc liếc mắt nhìn đại sảnh náo nhiệt, "Cũng sắp kết thúc rồi, đi thôi, tiến vào."
"Vâng."
Hai người trở lại bên cha mẹ mỗi người, không đến mấy phút sau bữa tiệc đã
kết thúc. Sau khi Thẩm gia cùng Lâm gia nói lời tạm biệt, Lâm Tiểu Kiều
lên xe cha mình, một nhà rời đi trước, Tần Tĩnh nhìn theo hướng đèn xe
biến mất, hoàn toàn trầm mặt, giọng nói không vui lắm: "Thẩm Gia Mộc, mẹ thấy con cần giải thích cho mẹ một chút giữa con và Lâm Tiểu Kiều rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sớm đi giải quyết mọi
chuyện so với kéo dài cuối cùng lại trở thành vấn đề phức tạp vẫn tốt
hơn, Thẩm Gia Mộc vẫn luôn làm theo đạo lý này. Vì vậy, một khi anh đã
có chủ ý thì chưa từng có ý định giấu giếm, Tần Tĩnh vừa hỏi anh cũng
nói ngay: "Mẹ, con và Lâm Tĩnh Hảo đã chia tay rồi, con nghĩ rằng con và Lâm Tiểu Kiều có lẽ sẽ tốt hơn."
"Không có cái lẽ
đó!" Tần Tĩnh không chút do dự thể hiện rõ lập trường của mình, "Lâm
tiểu Kiều có chỗ nào thích hợp con? Con phải hiểu rằng gia đình chúng ta là ai, cần người vợ như thế nào!"
"Gia đình chúng ta thì sao?" Thẩm Gia Mộc cười tự giễu: "Không phải là tổ tông rửa sạch
bùn trên chân, lên bờ ruộng cầm súng náo loạn cách mạng mà thôi, mẹ, con muốn cưới là vợ, là vợ của Thẩm Gia Mộc, không phải là mặt mũi của Thẩm gia."
"Con cũng không vì gia đình mà suy nghĩ một
chút?" Móng tay Tần Tĩnh cũng ấn sâu vào huyệt thái dương của anh: "Mẹ
chọn cho con một Lâm Tĩnh Hảo có chỗ nào kém với Lâm Tiểu Kiều mơ mơ hồ
hồ giống như đứa trẻ kia hả ? !"
"Cô ta chỗ nào cũng
tốt, nhưng con cố tình không thích, không muốn kết hôn cô ta. Lâm Tiểu
Kiều không có điểm nào ơn được cô ta, nhưng con muốn cưới cô ấy về nhà,
con thích cô ấy!" Thẩm Gia Mộc nói xong, đôi mắt buồn bã: "Mẹ, chẳng lẽ
sau chuyện của chị mẹ không rút ra được bài học nào sao? Hay là mẹ muốn
thao túng hôn nhân của con giống như chị?"
"Con. . . . . ." Tần Tĩnh trợn tròn mắt, không thể tin con trai lại nói ra lời như
vậy, trong lòng càng thêm bất mãn với Lâm Tiểu Kiều.
"Được rồi! Ầm ĩ cái gì? Còn ra thể thống gì nữa!" Thẩm Kiến Quần lên tiếng
quát khiến hai người dừng lại, lông mày ông nhíu chặt, vẻ mặt âm u không rõ, "Tiểu Tĩnh, đây là chuyện của Gia Mộc, nó không phải đứa trẻ ba
tuổi, việc nó quyết định nó sẽ phải chịu trách nhiệm. Chỉ cần là do nó
lựa chọn, tốt hay xấu, nó cũng phải chịu, chúng ta có thể quản cả đời
hay sao? ! Chẳng lẽ qua chuyện của Gia Giai, bà không nhận rút ra được
bài học nào sao? Bà nhìn xem đứa bé thật tốt bị bà biến thành bộ dáng ra sao?"
"Tôi đây còn không phải vì muốn tốt cho con bé sao. . . . . ." Tần Tĩnh hiển nhiên có chút sợ chồng mình, ngập ngừng,
nửa ngày mới nhỏ giọng thì thầm ra một câu này.
Thẩm
Kiến Quần lườm bà một cái, cho đến khi chịu bà cúi đầu, ông mới dời mắt sang phía Thẩm Gia Mộc, giọng điệu so với lúc trước nói với mình vợ còn nghiêm nghị hơn: "Thẩm Gia Mộc, con có tính toán gì ta mặc kệ, nhưng
cho dù thế nào cũng không được ảnh hưởng đến đơn vị và gia đình!"
"Con biết rõ." Thẩm Gia Mộc nghiêm mặt nói.
Một lời dứt khoát, chuyện này đã được quyết định, cho dù Tần Tĩnh có không
cam lòng đến đâu, ở trước khí thế cường đại của Thẩm Kiến Quần cũng đành phải im miệng không nói. Thẩm Gia Mộc ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh
tự nhiên, nhưng nội tâm cũng là mênh mông như làn sóng . Hiện tại bên
này anh cũng đã thu xếp được rồi, tiếp theo dĩ nhiên là tập trung hỏa
lực tấn công Lâm Tiểu Kiều rồi.
Lâm Tiểu Kiều ngồi ở
ghế phụ lái hắt hơi một cái, phá vỡ không khí yên lặng quỷ dị trong xe. Chân mày Trần Nhã mới vừa giãn ra lại nhíu lại: "Tiểu Kiều, giữa con và Thẩm Gia Mộc rốt cuộc có chuyện gì, tại sao mẹ thấy hai đứa có vẻ rất
thân thiết? Chị con đâu?"
Lâm Tiểu Kiều vuốt vuốt cái mũi, cũng không dám nói ra chuyện Lâm Tĩnh Hảo và Thẩm Gia Mộc đã chia
tay. Quyết định giả ngu , dù sao chiêu này cô dùng hơn hai mươi năm, lần nào cũng thành công: “ Hôm nay tụi con gặp nhau ở trên đường, chị con
à? Con không biết, con còn đang buồn bực vì không thấy chị ấy, không
phải chị nói hôm nay đi tới quân doanh chơi sao?"
Trần Nhã nhìn cô vài lần, Lâm Lạp ở một bên vỗ vỗ mu bàn tay bà an ủi, bởi
vậy bà mới không hỏi tiếp. Lâm Lạp nghĩ tới lúc Thẩm Gia Mộc ngồi đánh
đàn piano bên cạnh con gái, không khỏi nhìn con gái mình thêm mấy lần.
Cho tới nay, bọn họ đều dồn mọi sự quan tâm trên người Tĩnh Hảo, đối với đứa con gái nhỏ này rất ít để ý tới, nhưng không thể không thừa nhận là nữ nhi này càng khiến bọn họ yên tâm, có thể nói qua nhiều năm như vậy, trừ chuyện công việc, con bé hầu như không làm cho bọn họ phải phiền
lòng. Nhưng cũng vì vậy, con bé càng bình thường, bọn họ càng ít chú ý
tới.
"Tiểu Kiều. . . . . ." Trong nháy mắt, tình
thương của người cha dâng lên, Lâm Lạp cố gắng nói thật nhẹ nhàng, khiến giọng nói nghe từ ái hơn một chút: "Chuyện công việc có muốn ba giúp
một tay không?"
Lần đầu tiên nhận được nụ cười hòa ái cùng câu hỏi đầy quan tâm từ ba mình, Lâm Tiểu Kiều có chút không thích ứng kịp. Nhớ tới buổi phỏng vấn sáng hôm nay, trong lòng vẫn còn vài
phần phấn khích, liền thuận theo mà cười, khéo léo từ chối ba mình:
"Không có chuyện gì, hôm nay con lại đi phỏng vấn, nếu vẫn không được
nhất định sẽ nhờ ba giúp một tay."
Lâm Lạp rất ít
nghe thấy con gái nhỏ làm nũng như vậy, tâm trạng càng thêm dễ chịu:
"Được, ba nhất định tìm cho con công việc phù hợp!"
Lâm Tiểu Kiều cười gật đầu, thật ra cô căn bản không đem chuyện này để ở
trong lòng, không nói tới Trần Nhã ngại mất mặt không muốn, chính cô
cũng không thích. Dựa vào năng lực của ba cô tùy tiện cũng có thể tìm
được công việc nhẹ nhàng nuôi sống bản thân, nhưng cô thấy đó điều đó
chỉ khiến cô chết dần chết mòn, cô muốn hiểu thêm về cuộc sống, muốn
phấn đấu, muốn trải nghiệm tình yêu mãnh liệt.
Mới
vừa xuống xe, Lâm Tiểu Kiều đã nghe thấy tiếng đàn piano từ trong phòng
khách truyền tới, không giống với bản nhạc Tiểu Tinh Tinh ngây thơ của cô, mà là một khúc nhạc tao nhã hoàn hảo 《 yêu chi mộng 》. Khóe mắt cô
nhìn thấy nụ cười thoải mãn của Trần Nhã và Lâm Lạp, trong lòng chua
xót, rồi lại có chút cảm giác thống khổ không gì sánh bằng. Lâm Tĩnh Hảo ưu tú, mọi phương diện, cô đều không theo kịp, đây là điều dễ hiểu .
Lâm Tiểu Kiều đi theo cha mẹ vào phòng, thấy Lâm Tĩnh Hảo vẫn cười
như bình thường, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng buông
lỏng, liền lên lầu. Vừa mới cởi xuống áo khoác ra đã nghe thấy chuông
điện thoại vang lên, lấy từ trong túi ra nhìn, hóa ra là Thẩm Gia Mộc.
Do dự mấy giây, mới nhận: "Alo. . . . . ."
Lâm Tiểu
Kiều vóc dáng nhỏ nhắn, giọng nói cũng mềm mại, rất dễ nghe, Thẩm Gia
Mộc nghe được giọng nói của cô, trong lòng mềm nhũn, ngay cả lòng bàn
chân đều có cảm giác như nhũn ra: "Ngày mai anh về quân đội, cùng nhau
chứ?"
"Được!" Lâm Tiểu Kiều đồng ý rất nhanh, sau khi đồng ý, lại lâm vào trạng thái lúng túng, không biết nên nói cái gì,
nói cám ơn sao?
"Ừ, sáng sớm ngày mai anh tới nhà
đón em, bây giờ cũng không còn sớm, ngủ ngon nhé." Thẩm Gia Mộc nói xong liền cúp điện thoại, mặt đỏ tới tận mang tai, mình lại có thể nói những lời buồn nôn như vậy để dụ dỗ nữ sinh!
Mà bên này
Lâm Tiểu Kiều mặt càng đỏ hơn, câu nói "ngủ ngon" của anh, ba chữ, cưng
chiều như vậy, từ trước đến nay cô chưa từng biết thế nào là ngọt ngào,
đến cha mẹ cũng chưa từng nói lời nuông chiều như vậy với cô. Lần đầu
tiên có được, cảm giác cũng không tệ lắm! Nghĩ như vậy, Lâm Tiểu Kiều
liền ngu ngơ nằm trên giường mà nở nụ cười.