Lâm Tiểu Kiều lắc
người tránh sự đụng chạm của anh, mặt nhìn về phía trước không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi lên xe Thẩm Gia Mộc vươn tay muốn xoa tóc cô,
cô lại nhanh chóng nghiêng đầu tránh ra chỗ khác, tay anh cứ như vậy
dừng giữa không trung, một sự tức giận khó tả từ đáy lòng dâng lên, đánh vào trái tim của anh. Anh luôn luôn không thích che giấu cảm xúc của
chính mình, thế nhưng, giờ phút này, anh đã tốn rất nhiều nhẫn nại của
cả đời để liên tục đè cơn tức giận kia xuống.
Trong lòng Lâm
Tiểu Kiều đầy chua xót, làm sao mà cô không biết anh và Lâm Tĩnh Hảo
thật sự không có gì, thế nhưng khi nghe thấy người khác dùng từ ngữ mập
mờ để nói về chuyện lúc đó của hai người, cô liền cảm thấy rất khó chịu. Cô càng không ngừng thuyết phục chính mình rằng, cô là vợ của anh, cô
có quyền được ghen tị, nghĩ như vậy, cô cũng bình thường trở lại, tức
giận đối với Thẩm Gia Mộc lại càng sâu sắc hơn.
Bởi vì cô
thật sự cãi nhau, cho nên Thẩm Gia Mộc không trở về nhà của Thẩm Gia
Giai mà lái xe đến căn hộ mới của bọn họ, bảo vệ của tiểu khu lại không
biết hai người, vừa lật giở danh sách về các hộ gia đình vừa gọi điện
thoại cho người quản lí, cuối cùng Thẩm Gia Mộc phải trình giấy chứng
nhận sĩ quan, lúc này hai người mới được phép đi vào.
Lúc
xuống xe, Lâm Tiểu Kiều không hề động đậy, cô vẫn duy trì tư thế lúc mới lên xe, không hề nhúc nhích mà vẫn ngồi yên như cũ. Tay Thẩm Gia Mộc
đang mở cửa xe bỗng dừng lại, nhìn cô thật sâu, lại tựa trên ghế ngồi,
lấy từ trong túi ra một điếu thuốc châm lửa. Rất nhanh khói thuốc đã
tràn đầy trong xe, mũi của Lâm Tiểu Kiều len lén hít vào, lại không nhịn được hắt hơi một cái.
Thẩm Gia Mộc thấy bộ dạng tủi thân của cô dâu nhỏ, cơn tức cũng dần hạ xuống, anh hung hăng dụi tắt điếu thuốc ném ra ngoài, thở ra một vòng khói cuối cùng giống như đang thở dài,
anh mở miệng hỏi cô: “Cuối cùng là làm sao vậy? Không phải là lúc trước
anh đã nói với em tất cả mọi chuyện của Lâm Tĩnh Hảo rồi sao? Không phải hôm nay anh đến nhà em là muốn khuyên ba em sao? Lúc về thì gặp phải
chị em, cô ta cũng chỉ hi vọng anh sẽ giúp đỡ một chút gì đó, thật sự là không có gì cả!”
Lâm Tiểu Kiều lạnh mặt hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc ấy chỉ có hai người bọn anh, anh muốn
nói như thế nào thì là thế đó, cho dù anh muốn gặp chị ấy nên không muốn dẫn em theo, thì chỉ cần nói vài lời nói dối để gạt em, em cũng đâu có
biết.”
“Lại bắt đầu nói linh tinh rồi đúng không?" Thẩm Gia
Mộc cởi dây an toàn ra, nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này, giữa
tiếng thét chói tai của Lâm Tiểu Kiều anh liền tháo dây an toàn trên
người cô ra, trực tiếp ôm cô ngồi trên tay lái, đè gáy cô lại hung hăng
cắn vào môi cô một cái, nói những lời trách mắng: “Muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây, chắc phải thể hiện một ít sự bảo đảm thì em mới có
thể hoàn toàn yên lòng? Hửm?”
Lâm Tiểu Kiều cúi thấp đầu
không nói lời nào, cánh tay bị anh nắm hơi đau một chút, cô lắc lắc thân thể để phản kháng, nào ngờ lại di chuyển đến chỗ còi xe, chiếc xe bỗng
phát ra tiếng còi inh tai. Cô hoảng sợ, theo bản năng lao lên phía
trước, Thẩm Gia Mộc thấy toàn thân cô run lên liền muốn ôm cô vào lòng
an ủi, hai người đều giơ tay về phía đối phương cho nên cả hai cùng dính chặt với nhau ở một chỗ.
Mãi đến lúc nằm trong vòm ngực căng đầy ấm áp của anh, bề ngoài cố giả vờ kiên cường của cô mới bị sụp đổ.
Hung hăng đấm vào vai anh hai cái, cô bắt đầu mắng loạn cả lên, trong
giọng nói mang theo vài tiếng nức nở: “Em có thể không nghĩ nhiều hay
sao? Năm đó thiếu chút nữa là hai người kết hôn, hôm nay anh gặp chị ấy
mà còn lừa em, lúc giữa trưa em hỏi anh, anh cũng không nói tới chuyện
này. Em rất sợ, em sợ anh bị chị ấy đoạt mất rồi, vậy thì em phải sao
bây giờ, ai có thể đối tốt với em đây? Chị ấy xuất sắc như thế, chị ấy
giỏi như thế... Thẩm Gia Mộc, anh là người đàn ông đáng chết, em ghét
anh rồi!”
Thẩm Gia Mộc cười ôm cô chặt hơn, bàn tay to lớn
xoa đầu cô không theo quy tắc, không giống như vẻ lạnh nhạt lúc trước,
trong lời nói của anh mang theo nhiều ý cười: “Cho dù Lâm Tĩnh Hảo có
tốt như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là người qua đường trong cuộc
đời của anh, chỉ cần vội vàng lướt qua là cũng có thể vứt lại ở sau lưng rồi. Cả đời này trong trí nhớ của anh chỉ có một người ngốc nghếch tên
là Lâm Tiểu Kiều, anh thích cô ấy như vậy, anh muốn giữ cô ấy thật chặt
bên mình, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ bỏ chạy trong chớp mắt, kết quả cô ấy lại xử oan rằng anh không cần cô ấy nữa, làm sao mà anh có thể không cần cô ấy được đây?”
Lâm Tiểu Kiều nghe xong lời anh nói thì
tạm thời ngây ngẩn cả người, mặc cho anh ôm mình xuống xe, đặt ở ven
đường: “Đứng yên, đầu tiên đi ăn cơm trước đã, đêm nay cứ ở bên này
thôi, nếu sáng mai muốn rời đi thì trước khi đi cũng phải ở trong căn
nhà mới mới được, cũng không biết khi nào thì mới có thể ở cùng một chỗ
với em đây.”
Sau khi Thẩm Gia Mộc nhanh nhẹn khóa xe kỹ càng, Lâm Tiểu Kiều mới phục hồi lại tinh thần, túi của cô còn ở trong xe, cô chỉ có thể kéo tay áo khoác của Thẩm Gia Mộc để lau nước mắt vương đầy
trên mặt. Có thể là vì vừa rồi chịu đựng không khóc thành tiếng cho nên
bây giờ bắt đầu nấc cụt, cô có chút xấu hổ đỏ mặt, Thẩm Gia Mộc ôm cô
vào trong ngực vỗ nhẹ lưng để giúp cô đỡ nấc, vừa vỗ vừa không quên
trách mắng:
“Em tự nói đi, theo anh biết thì em đều đã khóc
một vài lần rồi hả? Tính tình của con gái đều yếu đuối như vậy, gặp một
chút chuyện liền bắt bắt đầu khóc lóc là chuyện bình thường, thế nhưng
em đã 25 tuổi rồi, ở đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy chứ? Em nhìn Dao
Dao xem, em biết con bé lâu như vậy, số lần mà con bé khóc có vượt quá
năm lần hay không?”
“Em còn chưa có vượt qua năm lần mà!” Lâm Tiểu Kiều tức giận giải thích, “Hai lăm tuổi thì làm sao? Hai lăm tuổi
cũng không được là bé gái à!”
“Ở trên giường hô mưa gọi gió
theo anh bao lâu rồi? Vậy mà vẫn còn là bé gái? Hửm?” Thẩm Gia Mộc véo
lỗ tai cô cười cười, “A..., em vẫn còn là bé gái, vậy mà đã muốn sinh
con cho anh rồi? Như vậy xem ra, là sức hấp dẫn của anh quá lớn sao? Mê
hoặc một bé gái như em đến chết mê chết mệt, mới nhỏ như vậy đã quyết
định hai sự kiện quan trọng nhất trong đời!”
Anh cố ý nhấn
mạnh hai chữ “bé gái”, Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt đánh vào người anh hai cái,
cuối cùng trong tiếng cười sang sảng của anh cất bước rời đi. Thẩm Gia
Mộc đuổi theo, ôm cả vai cô, kéo cô sát vào người anh, cắn lên tai cô
trêu đùa: “Xấu hổ rồi à? Hửm? Cũng đúng, bé gái thường rất dễ xấu hổ mà. Ai da, bé gái, tại sao tai của em lại đỏ như thế này?”
Nhìn
anh chơi đến nghiện, cô trừng mắt nhìn, véo eo anh một cái, Thẩm Gia Mộc phối hợp hít vào đến mức khoa trương. Hai người cười vui vẻ đi tới,
trước đó đều không còn một bóng người, hai người tìm một nhà hàng để
ngồi xuống ăn cơm, Thẩm Gia Mộc đang gỡ xương cá cho cô bỗng nghe thấy
một tiếng hét kinh hãi ở phía sau.
Hai người quay qua nhìn
thì chỉ thấy một người đàn ông vẻ mặt đầy xúc động đang nhìn Thẩm Gia
Mộc, thấy anh ta nhìn chính mình, lại cười ha hả, lộ ra hàm răng ngăn
nắp rõ ràng. Tiến lên hai bước, anh ta vỗ hai cái mạnh mẽ lên bả vai của Thẩm Gia Mộc, cười rộ lên: “Thẩm Gia Mộc, đã bao nhiêu năm rồi, tiểu tử nhà cậu thật sự là chẳng thay đổi gì cả! Lão tử vừa thấy bóng dáng liền biết ngay là thằng nhóc con nhà cậu, ở trong này làm gì vậy? Hẹn hò với bạn gái hả?”
Rõ ràng Thẩm Gia Mộc cũng cực kỳ xúc động, vẻ
mặt luôn không có biểu tình gì lại mang theo nụ cười, cái cảm giác vui
vẻ này, ngay cả Lâm Tiểu Kiều cũng rất ít nhìn thấy. Ở xung quanh bởi vì chất giọng quá lớn của người đàn ông nên đã quay lại nhìn, lúc ngồi
xuống Thẩm Gia Mộc còn nhiệt tình hỏi thăm vợ và con trai của anh ta,
Lâm Tiểu Kiều thấy thế liền vội vàng gọi nhân viên phục vụ mang thêm ba
bộ bát đũa.
Người nọ đánh giá Lâm Tiểu Kiều từ trên xuống
dưới một phen, ý vị nhìn Thẩm Gia Mộc nở nụ cười, Thẩm Gia Mộc cũng
cười, khẩn trương giới thiệu: “Đây là vợ em, Lâm Tiểu Kiều, Tiểu Kiều,
đây là tiểu đội trưởng Liên lúc trước khi anh còn là tân binh.”
Vừa nghe thấy anh ta là quân nhân, Lâm Tiểu Kiều bỗng cảm thấy người đàn
ông này càng trở nên thân thiết, học theo Thẩm Gia Mộc gọi anh ta “Tiểu
đội trưởng”. Người đàn ông kia nghe xong lại cười ha hả, nhân tiện giới
thiệu vợ con của mình, người phụ nữ bên cạnh có một nụ cười cực kì dịu
dàng cùng với một bé trai có đôi mắt phượng xinh đẹp.
Vốn là
Lâm Tiểu Kiều rất thích trẻ con, bây giờ thấy một đứa bé xinh đẹp như
vậy, cô chỉ hận không thể lập tức ôm vào trong lòng hôn hai cái. E ngại
cha mẹ đứa nhỏ còn ở đây, cô chỉ có thể cười tít mắt xoa đầu bé trai đó, lấy mấy viên kẹo từ trong túi áo ra nhét vào tay bé. Lúc đầu bé trai
vẫn còn nhút nhát, sau khi chần chừ cầm những viên kẹo trong tay, cậu bé mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn chị!”
Dường như người đàn ông kia cực kỳ hoảng hốt, liên tục nhìn Lâm Tiểu Kiều vài lần, Thẩm Gia Mộc cũng cảm nhận được, vội hỏi làm sao vậy. Người đàn ông thở dài một
hơi, xoa đầu đứa con trai đang ăn kẹo, nói: “Nó là con trai của lão
Đặng, mấy năm trước lão Đặng phát hiện bị ung thư gan, cứ như thế liền
ra đi. Bộ phận quân sự đưa tiền trợ cấp, bà xã của anh ta liền lấy tiền
chạy theo người đàn ông khác, ném con cho bà nội ở quê. Hai năm trước,
lúc tôi tới thăm mới phát hiện cậu nhóc không biết chữ, chỉ ngồi xổm ở
kênh rạch bên cạnh nói chuyện với không khí, gọi cha. Tuổi tác của bà
nội cũng đã lớn rồi, cho nên tôi mới nghĩ hay là dẫn theo cậu bé trở về
để tiện chăm sóc.”
Thẩm Gia Mộc cùng Lâm Tiểu Kiều nghe xong
đều im lặng một lúc, trái lại người phụ nữ bên cạnh lại dịu dàng nói
tiếp: “Cũng không biết tại sao lại như vậy, đứa bé này khi tới nhà chúng tôi rất ít khi nói chuyện, dỗ như thế nào cũng không chịu kêu la. Hôm
nay khi nhìn thấy em dâu thì lại nói rất ngọt ngào.”
Lâm Tiểu Kiều yêu thương xoa đầu đứa bé, nhẹ giọng hỏi: “Con tên là gì vậy?”
Bé trai lại khôi phục lại bộ dáng lúc trước, cúi đầu nhìn giấy gói kẹo
trong tay không nói lời nào, người phụ nữ bên cạnh lại thay bé trả lời.
Lâm Tiểu Kiều cũng không tức giận, lại cười cầm lấy mấy viên kẹo trong
tay bé: “Tiểu Trường ngoan, dì giúp con bóc kẹo ăn có được hay không?”
Lúc này cậu bé họ Cao mới có chút phản ứng, ngẩng đầu gật gật với Lâm Tiểu
Kiều, cô đút một viên kẹo vào trong miệng cậu bé, miệng cậu bao trọn
viên kẹo, cậu bé mập mờ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị!”
Người
đàn ông thấy vậy thì hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Kiều: “Thật sự
rất kì lạ, bình thường dỗ như thế nào cũng không chịu mở miệng, vậy mà
hôm nay nói tận hai câu? Em dâu, em và cậu nhóc này đúng là hợp nhau!
Nếu không, thế này, em dẫn Cao Trường về nhà, hai em ở chung vài ngày,
em cố gắng khuyên bảo nó, lúc anh trở về đón nó... Em...”
Người đàn ông vẫn chưa nói xong đã bị vợ huých một cái vào khuỷu tay. Lâm
Tiểu Kiều biết phần lớn quân nhân đều có bụng dạ thẳng thắn, nghĩ cái gì thì liền nói cái đó, quay đầu nhìn vào mắt của Thẩm Gia Mộc xin ý kiến, cô xoa xoa đầu Tiểu Cao, gật gật đầu, cười nói: “Dù sao thì em cũng
không có việc gì để làm, dẫn đứa trẻ về cũng không sao, sau này cũng sẽ
tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Chỉ là, mấy ngày sau, chúng em muốn đến đơn vị của anh ấy, vậy thì có thể dẫn theo sao?”
“Không
thành vấn đề, đó là đơn vị của ba cậu ta, dẫn theo đến cũng được!” Người đàn ông vung tay lên liền quyết định xong mọi việc.
Lâm Tiểu Kiều gắp một viên thịt vào bát của Tiểu Cao, đặt chiếc đũa vào trong
tay cậu, dịu dàng hỏi: “Ngày mai theo dì tới nơi ở hồi trước của ba con, có được không?”
Tay Tiểu Cao rõ ràng chần chừ một lúc, khi
ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cậu bé phủ một tầng hơi nước, khóe môi
cong lên, nói: “Dạ!”