Trần Nhã mỉm cười
tiễn vài người nhà họ Thẩm ra cửa, quay đầu nhìn qua thấy chồng đang lên lầu, dặn Lâm Tĩnh Hảo vài câu rồi xoay người lên lầu. Lúc này Lâm Tiểu
Kiều mặc chỉnh tề đi ra, trong phòng khách sớm đã không có người, cô méo miệng, thở dài một hơi, nhìn bọt nước nhỏ trong không khí nhanh chóng
ngưng tụ thành một đám sương, rồi tan ra, đứng được một lúc, liền trở về phòng.
Lâm Tĩnh Hảo từ phòng bếp đi ra, chỉ kịp thấy
được một góc áo bông biến mất sau khe cửa, cô uống cạn ly nước trong
tay, quay về phòng bếp làm một ly rượu cất nguyên tiêu, dùng khay gõ cửa phòng của Lâm Tiểu Kiều.
"Chị, còn chưa ngủ sao?" Lâm Tiểu Kiều mở cửa, thấy chị mình, cười khéo léo.
“Không phải bình thường em thích ăn sao?" Giọng nói của Lâm Tĩnh Hảo vẫn lạnh
nhạt như cũ, khay trên tay để trên đỉnh đầu, "Lúc bọn họ đi hơi trễ, mẹ
cho dì Lý đi ngủ rồi, chị làm cho em cái này, những thứ khác chị không
biết."
"Cảm ơn chị!" Lâm Tiểu Kiều tiếp nhận, ngồi ăn
trên bàn đọc sách, gia thế của nhà họ Lâm không nhỏ, hai chị em đều là
người chưa bao giờ dính nước mùa xuân. Khó có được Lâm Tĩnh Hảo vì cô mà rửa tay làm bữa khuya, nhưng trong lòng Lâm Tiểu Kiều không có một chút cảm động sinh ra. Thả quá nhều đường đỏ, do ngọt quá nên cảm thấy ngấy
và có chút dính cổ họng, Lâm Tiểu Kiều chịu đựng cảm giác khó chịu nuốt
toàn bộ đồ trong chén xuống.
"Tiểu Kiều, em có tính
toán gì không? Chuyện tìm việc thế nào?" Lâm Tĩnh Hảo nhíu mày rút giấy
trên đầu giường đưa cho Lâm Tiểu Kiều, ý bảo cô lau nước đường trên khóe miệng.
"Thật ra thì, trước khi đi dạo phố em có đi
phỏng vấn một công ty, không biết có tuyển dụng hay không?" Lâm Tiểu
Kiều cười lơ đễnh, cô học trong một trường bình thường, không giống như
Lâm Tĩnh Hảo xuất thân từ một trường danh giáo, sau khi tốt nghiệp có
rất nhiều công ty vây quanh nhân vật quan trọng. Trong nhà muốn thông
qua quan hệ tìm cho cô một công việc phù hợp với con gái, nhưng Trần Nhã sợ mất mặt, dù sao hai đứa con gái có sự chênh lệch quá lớn, nói ra
không tốt lắm. Vì vậy, chuyện này cũng đặt xuống, trong nhà không vội,
dù sao tiền nuôi cô cũng không thiếu, nhưng Lâm Tiểu Kiều biết mình
không thể sống như vậy cả đời được, ở ngoài mặt không vội, cũng lén nộp
hồ sơ xin việc.
Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, cầm lấy cái
khay, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không tìm được việc, chị sẽ nghĩ
cho em một biện pháp, tìm một công việc làm trước, đợi về sau từ từ đổi. Huống chi, công việc này cũng không gấp, qua hai năm em gả đi không
chừng có chút biến cố."
"Vâng, em biết." Lâm Tiểu
Kiều gật đầu, bị chị nói đến chuyện kết hôn, khó tránh khỏi có chút đỏ
mặt, lại nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi tốt nay, "Chị, chị cùng Thẩm
Gia Mộc kia đang xác nhận quan hệ sao?"
"Cũng chưa tới mức đó." Lâm Tĩnh Hảo cười miễn cưỡng, "Dù sao cũng là ba mẹ xếp đặt."
"Em cảm thấy anh ta rất tốt." Lâm Tiểu Kiều nhớ tới chuyện anh vì mình nói chuyện lạnh nhạt, không tự chủ liền gật đầu, "Trước kia nghe mẹ nói anh ấy rất tài giỏi, rất xứng đôi với chị. Chị thử đi chơi cùng anh ấy, nói không chừng có tình cảm với nhau."
"Ừm." Lâm Tĩnh
Hảo gật đầu, trong lòng cô hiểu được, Thẩm Gia Mộc cũng sẽ kết hôn với
đối tượng tốt. Cô cũng sẽ cưới một người đàn ông xuất sắc, cô không ghét Thẩm Gia Mộc, cô thấy được Thẩm Gia Mộc không bài xích quan hệ của hai
người, đợi một thời gian nữa, cô tin được có thể phát sinh tình cảm.
Lâm Tiểu Kiều không nói thêm gì nữa, sau khi Lâm Tĩnh Hảo rời đi kéo gối
đặt trên đầu năm ngang giữa giường. Lâm Tĩnh Hảo đối với mình lúc nóng
lúc lạnh, vui vẻ thì săn sóc làm bữa khuya cho mình như vừa rồi, lúc
không vui, mặt lạnh nhìn cô cũng là chuyện xảy ra thường xuyên. Trước
kia không hiểu vì sao, lên đại học thường thấy đủ loại người, mới phát
hiện ra, mỗi khi chị đối tối với mình thì trong ánh mắt tỏa ra sự thương hại giống như nhìn đứa bé núp trong một góc của bồn hoa hay nhìn một
chú chó đang lang thang.
Cô từng khổ sở, từng tức
giận, những tư vị đó đã từng hưởng qua, lại cảm thấy chính mình có thể
tạo ra, cô không bằng Lâm Tĩnh Hảo nên cũng chỉ có thể đối xử như thế.
Lâm Tiểu Kiều không biết bản thân là bình nứt không sợ bể, vẫn nên nổi
bật cho Lâm Tĩnh Hảo nhìn một lần, thật ra thì, trong lòng không phục
nhưng hành động lại sợ hãi rụt rè, mình có chút cảm thấy không được tài
giỏi.
Sau một tiếng nức nở, Lâm Tiểu Kiều đứng dậy
thay áo ngủ, không suy nghĩ nữa, chạy xe mệt quá cho đầu óc ngủ một
giấc. Đây là phương thức mà cô phát hiện năm sinh nhật mười tuổi, ngủ
một giấc, coi như một giấc mộng, vừa tỉnh là một ngày mới.
Lâm Tiểu Kiều rơi vào mộng đẹp, nhưng Thẩm Gia Mộc không ngủ được ở
trên giường lăn qua lộn lại. Qua ngày hôm nay, anh bắt đầu suy nghĩ lại mình quyết định hôn nhân như vậy có qua loa quá không? Nếu là lúc
trước, anh sẽ cho rằng Lâm Tĩnh Hảo tốt về mọi mặt, rất thích hợp để kết hôn, nhưng đêm nay thấy thái độ của cô đối với Lâm Tiểu Kiều không tốt, quan niệm này liền dao động.
Anh cần một người vợ,
tài giỏi dĩ nhiên là tốt, nhưng phải hỏi han ân cần, giúp chồng dạy con
mới là điều quan trọng. Ở bên ngoài, tỏ thái độ với em gái mình, anh
không tin cô sẽ là một người vợ dịu dàng.
Thẩm Gia
Mộc không tinh thông chuyện tình cảm, hiện tại cảm thấy lâm vào hoàn
cảnh lưỡng nan. Mặc dù anh không hiểu thế nào là người đàn ông tốt,
nhưng anh biết mặt mũi của phụ nữ rất quan trọng, cho nên, cho dù hiện
tại anh không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng cũng không liều
lĩnh đưa ra lời chia tay.
Ở trên giường giằng co hơn
nữa đêm, Thẩm Gia Mộc mới mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau nghe được
tiếng hét rời giường, tinh thần của anh mệt mỏi rời giường mặc quần áo
xuống lầu luyện tập. Lúc tiếng "Một hai một" vang rung trời, Thẩm Gia
Mộc vẫn không tập trung, mang theo đoàn người tiểu đoàn 1 chạy chậm rì,
cứ chạy chậm như vậy làm cho Doanh trưởng tiểu đoàn ở phía sau bất mãn
chạy lên trên.
Doanh trưởng tiểu đoàn 2 hét lên một
tiếng, làm đám binh lính kia kinh hãi, lúc này mới tiến lên đuổi theo
Thẩm Gia Mộc. Một cánh tay để ngang đường đi, Thẩm Gia Mộc bị đau, liếc
mắt anh ta một cái, bờ môi mân chặt, cũng không nói cái gì. Doanh trưởng tiểu đoàn cười ha ha, vẫn duy trì tốc độ, sóng vai chạy cùng anh.
" Anh à nha? Bình thường hăng hái, sao lúc này giống như bị thiến?"
"Cậu nói chuyện thật khó nghe." Thẩm Gia Mộc tức giận liếc mắt xem thường,
Doanh trưởng tiểu đoàn 2 sinh ra và lớn lên ở nông thôn, đọc sách không
nhiều bằng coi binh, nói chuyện có chút thô tục, không có nghệ thuật.
Anh đã sớm tập thành thói quen, nhưng nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày.
"Ha ha, tâm tình không tốt hả?" Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thấy anh không
vui, cũng không tức giận, "Có phải vấn đề cá nhân không? Không phải ngày hôm qua nói về gặp ba mẹ sao? Ba mẹ vợ không hài lòng hả?"
"Chưa kết hôn nên cũng không nên gọi ba mẹ vợ!" Thẩm Gia Mộc trả lời
một câu, liền mang theo đoàn người tiểu đoàn 1 tăng tốc chạy về phía
trước, lưu lại Doanh trưởng tiểu đoàn 2 đứng nơi đó với vẻ mặt trầm tư.
Sau bữa sáng, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 tìm được Thẩm Gia Mộc, vỗ vai anh,
đề nghị: "Cậu hãy vui lên đi, sáng nay tôi phát hiện, chắc người vợ kia
chọc giận câu không vui. Nói cho cậu biết này vợ chồng có thể cách đêm
thù nhau, đầu giường đánh cuối giường thuận.... .......Được cậu đừng cau mày nữa, tuổi còn trẻ đừng có nhăn mặt coi chừng có nếp nhăn. Coi như
chúng ta mời, chủ nhật tuần này cậu dẫn cô ấy đến đây, coi thử thế nào,
để cho chúng ta phê duyệt một chút, nhìn cho biết mặt."
Thật ra thì, lời vừa rồi của Doanh trưởng tiểu đoàn 2 cũng chỉ tùy tiện nói
ra, vợ của người ta, làm sao bọn họ có thể phê duyệt được? Nhưng, Thẩm
Gia Mộc làm thật, nghĩ cho có anh em nhìn cũng tốt, dù sao sau khi kết
hôn, cô cũng thường xuyên tiếp xúc với những người này. Nếu hai bên ở
chung không được, trên cơ bản anh sẽ không lo lắng đến vấn đề loại bỏ
hôn nhân của mình với cô ấy.
Tối hôm đó Thẩm Gia Mộc
gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Hảo, hẹn chủ nhật đến quân đội. Trần Nhã
nghe xong thì rất vui vẻ, vội vàng đi siêu thị mua vài thứ để cho Lâm
Tĩnh Hảo cầm vào quân đội cho Thẩm Gia Mộc. Vẻ mặt của Lâm Tĩnh Hảo
không có gì, nhưng Lâm Tiểu Kiều cắn móng tay nhìn những món đồ ăn kia
mà hai mắt sáng lên.
"Vâng," Lâm Tiểu Kiều gật đầu,"Cho tới bây giờ chưa đi vào quân đội, chỉ xem qua trên tivi, có chút muốn đi."
Lâm Tĩnh Hảo không nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy phút sau, cô đứng dậy quay về phòng ngủ, mới nghe được Lâm Tĩnh Hảo vừa đi vừa
nói thầm: "Trong đó có cái gì tốt mà muốn đi, cũng chỉ có một đám lính."
Chủ nhật, Lâm Tĩnh Hảo vừa ngáp vừa rời giường, ăn xong bữa sáng rồi
nằm trên ghế sô pha chờ người của Thẩm Gia Mộc nói đến đón. Cô muốn tự
mình lái xe đến, nhưng Thẩm Gia Mộc không cho, nói một mình cô lái xe
đến sẽ không tốt. Vì vậy, trong lòng Lâm Tĩnh Hảo rất khó chịu, nhịn
nhiều lần, bởi vì nắm chặt bàn tay nên các đốt ngón tay có phần trắng
bạch, mới áp chế được lửa giận trong lòng.
Hôm nay
Lâm Tiểu Kiều có cuộc phỏng vấn, ăn xong bữa sáng liền ra cửa. Đến trước cửa chung cư, một chiếc xe jeep quân dụng đứng trước mặt cô, người ngồi trước cửa sổ lộ cái đầu ra, mặt đen bóng, cười rộ lên nhìn bộ dạng cũng chỉ mười mấy tuổi. Cô nghi ngờ nhìn về phía anh ta, người phía sau cười phúc hậu, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đây có phải là chung cư của cục tài
chính thành phố không?"
"Vâng." Lâm Tiểu Kiều gật
đầu, chỉ về phía phòng an ninh, "Bên kia không cho phép người ngoài lái
xe vào, các anh muốn tìm người thì gọi điện thoại cho người đó, không
thể dừng xe ở trước cửa này, các anh dừng xe ở quán trà đối diện
kia, nơi có chiếc xe dừng đó."
"Vâng, cảm ơn!"
Lâm Tiểu Kiều cười, lắc đầu: "Không có việc gì, không cần khách khí, quân đội nhân dân là con em!"
Đợi Lâm Tiểu Kiều đi xa, người đàn ông hỏi đường kia cười ngây ngô,
người lái xe hơi lớn tuổi một chút, thấy bộ dạng của hắn, liền lén một
chưởng: "Cười cười cười, cười cái rắm! Vẫn nên làm chính sự trước, mọi
người đang chờ xem bạn gái của Thẩm Doanh trưởng."
"Ha Ha, vừa rồi cô gái kia cười rộ lên thật đẹp. Không biết bạn gái của
Thẩm Doanh trưởng có xinh đẹp như vậy không, nghe Thẩm Doanh trưởng nói
tốt nghiệp trường danh giáo, xem như tài mạo song toàn."
Hai người nở nụ cười, gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc hỏi số điện thoại của Lâm Tĩnh Hảo, hẹn gặp ở trước cửa chung cư.